Nhặt Được Nữ Nhân Ôn Nhu Quyến Rũ: Lấy Một Hồ Ly Tinh

Chương 35




Lão đạo sĩ từ phía sau cây đi ra, đối Trần Đại Dũng nói: “Bần đạo đúng là đi theo ngươi mà đến!”

“Theo ta!” Trần Đại Dũng giật mình một cái.

Thư Nhan hếch mày, mềm mại đáng yêu nói: “Là theo vết chân đi!”

Lão đạo sĩ nhìn Thư Nhan một cái, hừlạnh nói: “Quả nhiên là yêu quái!”

Thư Nhan không giận ngược lại cười, “Đáng ghét! Ta có điểm nào giống yêu quái! Đại Dũng.... ........” Nàng đột nhiên chuyển hướng Trần Đại Dũng, hờn dỗi dậm chân, “Đều tại ngươi, tìm lão đạođến bắt nạt ta!”

Trần Đại Dũng thực ủy khuất phản bác nói: “Như thế nào đổ hết lên đầu ta!” Hắn đâu có biết đạo trưởng theo phía sau hắn.

Thư Nhan mâu quang nhu hòa nhìn hắn, bĩu môi cười, “Ngốc tử!” Nhưng thật ra một chút cũng không đem lão đạo kia để vào mắt.

Trái lại đạo trưởng lộ ra biểu tình kinh ngạc, Trần Đại Dũng mâu quang trong suốt, nhưng lại không có chút vẻ si mê, làm sao có thể? Phải biết rằng, hắn tu đạo nhiều năm, mới miễn cưỡng khống chế yêu tà mỵ công của Thư Nhan, thường nhân bình thường đã sớm thần trí mê man.

Chỉ với dung nhan xinh đẹp độc nhất vô nhị, nam tử bình thường không thể chống đỡ, chẳng lẽ trên người Trần Đại Dũng có vật trấn tà? !

Đạo trưởng nói: “Trần Đại Dũng! Nếu bần đạo không nhìn lầm, nữ tử trước mặt ngươi chính là hỏa hồ biến thành!”

“Thật sự là hồ ly tinh a!” Trần Đại Dũng ngây ngô gãi đầu, “Nàng không có gạt ta nha!”

“Trần Đại Dũng, mau đứng ở phía sau ta, đợi ta bắt yêu nghiệt này, cũng đáp ứng nguyện vọng của ngươi!” Đạo sĩ nhẹ vung phất trần nói.

“Bắt? !” Trần Đại Dũng cả kinh, “Đạo trưởng, ngươi hiểu lầm! Ta không để cho ngươi bắt nàng!”

Thư Nhan bên cạnh đột nhiên cười ha ha, phong tình vạn chủng đưa tay xoắn xoắn tóc, “Ngốc tử, đi, đứng xa một chút! Bản thân ta muốn nhìn lão đạo tạp nham này như thế nào bắt ta!” Nói xong, lòng bàn tay giương lên, từ lòng bàn tay dấy lên một ngọn lửa.

Trần Đại Dũng ngạc nhiên trừng to mắt.

Lão đạo thấy động tác của Thư Nhan, biến sắc, keng một tiếng, rút ra trường kiếm phía sau, miệng lẩm bẩm.

Thư Nhan không chút hoang mang, mỉm cười, hỏa cầu trong lòng bàn tay đột nhiên ném hướng đạo trưởng.

“A, râu của ta!” Lão đạo đột nhiên hô to một tiếng, liều mạng lấy tay dập tắt ngọn lửa, lại vừa thấy, trước ngực cháy đen, râu chỉ còn lại có nửa tấc!”

Trần Đại Dũng trừng to mắt quát Thư Nhan: “Ngươi làm sao có thể đả thương người!” Nguy rồi, lão đạo toàn thân có mỗi râu là coi được, bị nàng đốt hết!