Nhặt Được Một Nam Nhân

Chương 8




Lúc trời còn chưa sáng, La Tiểu Xuyên đã dậy. Nửa đêm qua y bị ép đến tỉnh, y đang ngủ thì đột nhiên cảm thấy nghẹn thở, mở mắt ra mới phát hiện mình bị Đường Khả đè lên phía sau người, nam nhân kia gần như lấy một nửa trọng lượng cơ thể đè lên y, mà y thì lại bị kẹt giữa vách tường và hắn, động đậy một chút cũng không xong.

Lúc đó y nổi giận suýt chút nữa đạp Đường Khả văng xuống giường, vừa đá đá đối phương mấy cái, cũng không biết hắn tỉnh hay chưa, mơ mơ màng màng đem đầu dựa vào bả vai y, ngon lành ngủ tiếp.

La Tiểu Xuyên mặc xong quần áo, có chút không nỡ rời ổ chăn ấm áp, thân thể Đường Khả lúc này thực ấm, tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng hai người nằm chung giường so với một người ấm áp hơn rất nhiều, chân y hiện tại còn đang nóng hầm hập.

Y nhìn khuôn mặt nam nhân ngủ say sưa, mơ hồ có chút buồn bực, chẳng qua chỉ là một người xa lạ, không biết là bạn hay thù, nếu khiến y phải trả giá lần nữa thì thật ngu ngốc, chính y vẫn cảm thấy không hiểu nổi mình. Nhưng nếu chuyện tương tự xảy ra một lần nữa, y chắc chắn mình vẫn cứu hắn.

La Tiểu Xuyên không bao giờ muốn tình cảm của y trở thành gánh nặng, y sống một ngày biết một ngày, nếu lỡ y chết thì cái tên này phải làm sao bây giờ? Sẽ chết đói ở đầu đường chăng? Hay là ngày hắn lấy lại trí nhớ thì sẽ quay đầu cắn mình một cái?

Y âm trầm đưa tay bóp cổ Đường Khả, năm ngón tay khép lại, đối phương lập tức cảm thấy khó chịu - há miệng ra đớp không khí.

Qua bốn, năm giây, La Tiểu Xuyên buông tay, y véo mạnh mũi nam nhân, nhìn đối phương nhíu mày lại, rên lên một tiếng đau đớn, y rốt cục mới cảm thấy mỹ mãn mà rời giường.

Quên đi, chờ kiếm được tiền y liền đem hắn trả về.

Bởi vì không yên tâm chuyện cơm nước của Đường Khả, La Tiểu Xuyên đặc biệt nấu sẵn một chén cháo, đặt món dưa leo mù tạt chua cay mua ngày hôm qua trên bàn, để lại một tờ giấy rồi mới vội vàng đi.

Địa điểm hẹn gặp Cao Dương ở một con đường vắng người nằm cạnh ngã tư lớn, lúc La Tiểu Xuyên đến đối phương còn chưa tới, y vừa đợi vừa co ro gặm điểm tâm mua lúc nãy. Kẻ ngốc kia hiện tại đang thoải mái nằm trong chăn, còn y thì phải đi "chiến đấu" thế này, thật là không công bằng mà.

"Bíp bíp" sau lưng đột nhiên vang lên tiếng còi inh ỏi khiến y sợ hết hồn, quay đầu lại hoá ra là Cao Dương lái xe đến.

"Mau lên xe!"

Y ngồi vào ghế sau, mông chưa đặt vững, xe liền vọt lên phía trước.

"Anh Dương, hôm nay chúng ta đi đâu vậy?"

Cao Dương liếc nhìn y một chút, không biết là do tâm tình không tốt hay là do chưa tỉnh ngủ, khẩu khí có chút giận: "Tôi đến chỗ nào cậu cứ theo không được sao? Quản nhiều như vậy làm gì?"

La Tiểu Xuyên phải dậy sớm, bị gió thổi lạnh cóng nên cũng có chút khó chịu, nhưng đến cùng không dám đắc tội tên thuộc hạ thân thiết bên cạnh Liêu ca này, y kéo khóe miệng cười gượng hai tiếng: "Ha ha... anh Dương đừng nóng giận, tôi không có ý gì khác..."

"Tôi nói cho cậu biết là chúng ta đang nhảy vào hố lửa! Cậu có thể không đi không? Cậu theo anh Liêu nhiều năm như vậy, còn sợ không được chi tiền khám chữa bệnh sao?"

Phắc! La Tiểu Xuyên mắng thầm một tiếng, trên mặt vẫn gật đầu cười. Cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn, đạo lý này ở nơi nào cũng đúng, huống hồ nếu y thật dám lúc lâm trận mà chạy, thì sau cũng đừng nghĩ đến chuyện bỏ trốn, Liêu ca tùy tiện tìm một người cũng có thể giết chết y.

Nghĩ vậy, y lại cảm thấy mình thật đáng thương, chốn giang hồ này tựa như một cái lồng giam, mà y vĩnh viễn trốn cũng không thoát.

Cao Dương dừng xe phía ngoài một khu dân cư cao cấp, La Tiểu Xuyên trong lòng còn đang nghi hoặc, liền thấy một bóng người quen thuộc đi tới.

Liêu Văn Khải mặc âu phục màu đen, mái tóc được cẩn thận tỉ mỉ - vuốt ra sau đầu, lộ ra vầng trán cao sáng, theo sau là hai vệ sĩ, lúc lên xe còn đang nghe điện thoại.

"Cmn trong đầu cậu đều là shit hả?! Một kẻ còn sống sờ sờ ra đó, vì sao lại không tìm thấy?"

Hả? La Tiểu Xuyên vểnh tai lên, giả bộ lật xem tạp chí khiêu dâm trên xe, kỳ thực đang lén - nghe người phía sau nói chuyện, Liêu ca muốn bắt ai?

"... Tôi không muốn nghe cậu viện lý do chó má gì, nếu còn không tìm được...!" Liêu Văn Khải nói đến đây, đột nhiên ngừng lại, La Tiểu Xuyên liếc qua kính chiếu hậu một chút, vừa vặn chạm ánh mắt của đối phương, liền vội vã dời tầm mắt. "Cậu không tìm được người liền mang một cánh tay của chính mình trở về gặp tôi!"

La Tiểu Xuyên âm thầm thở ra một hơi, vẫn còn tốt chán vì y không phải thuộc hạ kè kè bên Liêu Văn Khải, nếu không thì mỗi ngày đều phải lo lắng đề phòng sao? Kết quả thầm thở phào còn chưa xong, chất giọng trầm trầm cất lên:

"Tiểu Xuyên, nghe nói Đầu Trọc lại đi tìm cậu hả?"

La Tiểu Xuyên sững sờ, không phải biết rõ sao mà còn hỏi! Liêu Văn Khải muốn gì? Y trong lòng nghi ngờ, ngoài miệng vội vã đáp lại hai tiếng: "Đúng vậy".

"Tôi xem hai người cứ dây dưa như thế cũng không phải việc tốt, sẽ có ngày không phải cậu chết thì chính là hắn xong đời... Không bằng cậu xuống tay trước, coi như trừ hậu họa thì thế nào?"

La Tiểu Xuyên thật sự vã mồ hôi lạnh, Liêu Văn Khải nói lời này đối với anh ta bình thường như cơm bữa, nhưng y thì không được, tuy rằng lăn lộn lâu như vậy, nhưng xưa nay trên tay y chưa từng đoạt mạng ai, coi như y là kẻ xấu, nhưng vẫn có điểm mấu chốt. Hiện tại Liêu Văn Khải có âm mưu gì? Sao lại muốn y giết người?!

"Chuyện này... anh Liêu, em thấy... cũng chưa tới mức như vậy, Đầu Trọc cùng em dù sao cũng là..."

"Tiểu Xuyên." Đối phương vừa lên tiếng, y thầm than không xong, nghe ngữ khí của Liêu Văn Khải có chút khó chịu: "Cậu cho rằng Đầu Trọc đang cùng cậu chơi đùa? Hay cậu cho rằng mình rất lợi hại, luôn có một đống người bảo vệ bên cạnh? Tôi biết cậu không muốn giết người, nhưng nếu cậu muốn tiếp tục sống trên con đường này, cậu phải cho người khác biết cậu không phải kẻ dễ trêu chọc! Nếu như cậu lo lắng người bên phía Đầu Trọc tìm cậu gây phiền phức, tôi sẽ cho người xử lý tốt."

Lời này đâu phải là đang thương lượng, rõ ràng là ra lệnh. La Tiểu Xuyên đầu óc xoay chuyển, đại khái đoán được bảy, tám phần. Trước y có nghe đồn Liêu Văn Khải muốn đem thế lực ở Thành Tây thâu tóm, hiện tại vừa vặn lợi dụng cơ hội giữa y và Đầu Trọc để ra tay, hoá ra là mượn y giết người.

Có lẽ như Cao Dương nói, Liêu Văn Khải muốn y đi chịu chết, y cũng không thể trốn tránh.

Không khí trong xe có chút căng thẳng, ánh mắt Cao Dương không chỉ một lần liếc sang y. La Tiểu Xuyên trầm mặc một hồi, ngẩng đầu lên cười nói: "Anh Liêu nói phải, em sẽ tìm cơ hội để ra tay."

Nam nhân ngồi phía sau lúc này mới nhếch môi, hài lòng gật đầu: "Cậu mau chóng làm cho tốt, phía sau đã có tôi chống lưng."

La Tiểu Xuyên trong lòng cười lạnh một tiếng, tiếp tục cúi đầu nhìn tạp chí khiêu dâm.

Liêu Văn Khải cùng người hẹn giao dịch tại một nhà xưởng bỏ hoang ở ngoại thành, sẽ đi qua quốc lộ, nơi này không có người. La Tiểu Xuyên sợ nhất là tới những chỗ như thế, khẳng định không phải chuyện tốt, lần trước theo người đi tới bến tàu bỏ hoang, y bị chém một dao, phải nằm dưỡng thương mất một tuần.

Y không biết Liêu Văn Khải làm giao dịch gì, buôn lậu hay buôn ma túy, nói chung không có quan hệ gì với y, biết càng ít càng an toàn, y chẳng qua cũng giống mười mấy anh em chung cảnh ngộ, thu mình đứng núp trong một góc khuất.

La Tiểu Xuyên nhìn chằm chằm xuống sàn ximăng – suy nghĩ đã bay xa tận đâu, y đang nghĩ xem tên ngốc kia lúc này đã ăn cơm chưa? Có chịu ở nhà... ai, mà không cần phải quan tâm hắn, hắn có khác gì con mèo hoang chó hoang nhặt về đâu chứ, y chỉ tùy tiện nghĩ tới mà thôi.

"Liêu Văn Khải! Ông nói mà không giữ lời!!"

Phía trước đột nhiên vang lên tiếng gào thét kéo tâm tư y về, ngẩng đầu nhìn lại, hai bên vừa nãy không biết nói gì, lão đại đối phương giờ khắc này vô cùng kích động, hai tay khẩn trương nắm chặt thành nắm đấm, hung ác trừng mắt với Liêu Văn Khải.

"Tôn tiên sinh, cậu cũng không suy nghĩ một chút, chỉ bằng bối cảnh nhỏ của cậu, còn muốn chia với tôi một nửa? Tôi có thể chia cho cậu hai phần mười đã là không tệ, người trẻ tuổi không nên kích động như vậy."

Người được gọi là Tôn tiên sinh trầm mặc một hồi, đột nhiên nở nụ cười, huýt sáo một cái, hai tên đàn em phía sau đột nhiên móc ra hai khẩu súng nhắm ngay vào Liêu Văn Khải.

"Liêu tiên sinh, hiện tại thiên hạ đều là của những người trẻ tuổi, ông cần gì phải gắt gao cắn lấy chút đồ không buông đây, để mua quan tài cho chính mình sao?"

Sắc mặt Liêu Văn Khải khó coi đến cực điểm, hắn híp mắt tàn nhẫn nhìn chằm chằm đối phương, đây là dấu hiệu hắn sắp nổi giận.

Mà thần kinh La Tiểu Xuyên đang căng như dây đàn, tiếng súng bất chợt vang lên kích thích huyệt Thái Dương thình thịch nhảy dựng, Liêu Văn Khải nhanh chóng rút ra một khẩu súng, đối mặt với tên đàn em của phe địch đang cầm súng kia.

Không ai nghĩ lá gan hắn có thể lớn như vậy, hay đây chính là khác biệt của một kẻ già đời lăn lộn, đối phương suy cho cùng đều là thanh niên mới khoảng 20 tuổi, coi như có súng đi nữa thì cũng chỉ để hù dọa, chứ bọn họ đã thực sự giết qua mấy người? Liêu Văn Khải nhưng là cáo già chân chính – lăn lộn đã mười mấy năm, hai bàn tay nhuốm đầy máu, súng ở trên tay hắn chính là để giết người.

Trước đây La Tiểu Xuyên đi theo, nhiều lắm cũng chỉ là cầm dao bầu xông lên chém giết một trận, khi đó súng ống còn không dễ mua, mà hiện tại thời đại tiến bộ, chợ đen bán đầy rẫy ngược lại làm xã hội càng nhiều kẻ hung hăng coi mạng người như rác.

Y còn chưa kịp phản ứng, những người đứng bên cạnh đã xông ra, chốc lát, vài phát súng liên tiếp vang lên.

Phắc, quả nhiên không phải chuyện tốt!