Nhặt Được Con Trai Hờ Trong Đống Rác

Chương 32




Mười năm sau, lần đầu tiên Tiểu Bùi bỏ nhà đi bụi đúng vào ngày sinh nhật mười hai tuổi của mình.

Một tháng trước, cậu dè dặt nói với mẹ mình: "Sắp tới sinh nhật con rồi, con muốn có một món quà". Tiểu Bùi không cần đồ chơi kiểu mới nhất như máy bay, xe đua điều khiển, cũng không cần sách tiếng Anh hay nhạc phổ piano gì cả, cậu chỉ muốn ba mẹ dành ra một ngày với mình, đến khu trò chơi hay công viên cũng được, đi đâu đều được hết.

Từ hôm đó trở đi Tiểu Bùi bấm đốt ngón tay tính ngày, còn ba tuần, còn hai tuần, còn bảy ngày, còn ba ngày......

Càng nghĩ càng phấn khởi, cuối cùng cũng đến ngày cậu mong đợi nhất. Cậu mặc quần áo thể thao và mang giày chỉnh tề rồi tung tăng chạy đi tìm mẹ: "Mẹ, khi nào chúng ta đi ạ?"

"Đi? Đi đâu?" Mẹ cậu hoàn toàn không nhớ mình đã nhận lời cậu, "Sao con lại mặc bộ đồ này? Đừng quên tối nay có tiệc sinh nhật đấy, mau mặc bộ vest mới nhất vào đi, bảo dì tìm cho con."

Thế là Tiểu Bùi bỏ nhà đi, trong tiệc sinh nhật ăn uống linh đình cậu xô ngã bánh kem còn cao hơn cả mình rồi chạy trốn ra khỏi pháo đài này.

Khi cậu mặc bộ vest mới tinh đeo nơ nhỏ xinh xắn xuất hiện trước mặt Tiểu Ngải, Tiểu Ngải còn tưởng đây là hoàng tử bé bước ra từ truyện cổ tích.

Hiện giờ quầy bán đồ ăn đã giao cho Tiểu Ngải quản lý còn lão Ngải lui xuống vị trí thứ hai. Tiểu Ngải vớt xiên que thơm ngào ngạt ra khỏi chảo dầu đưa cho khách, xoay người nhìn thấy có một cậu bé đứng dưới tán cây bên kia đường. Anh để ý cậu bé này đã đứng đó rất lâu, nhìn khoảng mười hai mười ba tuổi, vóc dáng rất cao, mặc quần áo người lớn, còn là quần áo rất đắt tiền.

Tiểu Ngải nhìn cậu, cậu cũng nhìn Tiểu Ngải, nhìn giây lát lại chớp mắt rồi nuốt ực một cái.

Hôm nay Tiểu Bùi cáu kỉnh, cả ngày chưa ăn gì nên bụng đói meo. Nếu là trước kia thì loại hàng quán ven đường đầy dầu mỡ lại không vệ sinh này cậu sẽ chẳng thèm ngó tới, nhưng giờ đã đói đến nỗi bụng dán vào lưng, cậu nhìn chằm chằm mấy món ăn bốc khói dưới ánh đèn, hai mắt đều quên chớp.

Tiểu Ngải mỉm cười vẫy tay với cậu, Tiểu Bùi lắc đầu. Tiểu Ngải lại vẫy gọi, Tiểu Bùi lại lắc đầu. Lần thứ ba, cuối cùng Tiểu Bùi lề mề đi qua.

Tiểu Ngải chỉ vào thực đơn dán bên ngoài: "Em muốn ăn gì?" Tiểu Bùi tiếp tục lắc đầu.

Tiểu Ngải tự động quyết định dùm cậu: "Vậy cho em một phần bánh rán to, thêm mấy xâu thịt nướng nhé? Bánh rán nhà anh ngon lắm, bảo đảm là món ngon nhất em từng ăn đấy." Tiểu Bùi nắm tay nhỏ thành quyền, cắn môi không nói gì.

"Sao em không nói? Em bị câm à?" Tiểu Ngải cầm lên một quả trứng gà đập vào chén sứ men xanh rồi nhanh tay đánh tan. Đũa gỗ va vào thành chén như gõ nhẹ vào trái tim bé nhỏ của Tiểu Bùi.

"....." Tiểu Bùi lập tức đỏ mặt, hơn nửa ngày mới thốt ra mấy chữ, "Không phải, em không có tiền."

Tiểu Ngải bảo cậu tìm bàn ngồi, lát sau bưng bánh rán và xiên que tới còn múc cho cậu thêm một ly sữa đậu nành nóng hổi.

Lần đầu tiên Tiểu Bùi mới biết món ăn ở quán ven đường lại thơm đến thế, nước bọt đều sắp chảy xuống. Cậu cố kiềm chế xúc động nhào tới ăn, nhất thời mặt càng đỏ hơn, nhịn không được lặp lại lần nữa: "Em không có tiền."

"Bảo em ăn thì cứ ăn đi, đâu có ai đòi tiền em." Lúc này vắng khách, Tiểu Ngải kéo ghế ngồi xuống vươn vai một cái, "Sữa đậu nành anh có thêm đường cho em đấy, trẻ con chắc đều thích ngọt nhỉ."

Tiểu Bùi dè dặt cắn một miếng sườn nhỏ rồi lầm bầm: "Em không phải trẻ con......"

Tiểu Ngải chống cằm ngồi đối diện, cảm thấy gương mặt cậu bé vừa trắng vừa mềm như bánh bao, rõ ràng chưa hết nét ngây thơ mà cứ thích làm ra vẻ người lớn, nhìn thật đáng yêu.

"Bạn nhỏ, em mấy tuổi rồi? Học lớp mấy?"

"......"

"Sao trễ thế này mà em còn ở ngoài đường một mình vậy?"

"......"

"Nhà em chắc không phải ở gần đây đúng không, sao anh chưa thấy em bao giờ?"

"......"

"Khoan đã, chắc không phải em bỏ nhà đi bụi đấy chứ?"

"...... Ừm."

Hừ, tiểu quỷ không thích nói chuyện.

Tiểu Bùi ngồi ăn ngon lành, lúc đầu còn sĩ diện ăn từng miếng nhỏ hết sức thanh lịch, sau đó thực sự không giả bộ được nữa nên bắt đầu ăn như hổ đói, hoàn toàn trái ngược với cách ăn mặc của cậu. Tiểu Ngải luôn miệng giảng đạo lý, tận tình khuyên nhủ trẻ con không được suốt ngày giận dỗi cha mẹ, bỏ nhà đi sẽ khiến cha mẹ lo lắng.

Thật ra Tiểu Ngải bình thường cũng không phải người nói nhiều, chẳng hiểu sao hôm nay lại huyên thuyên như vậy. Anh cũng mặc kệ bạn nhỏ đối diện có nghe hay không, chỉ mải mê nói tràng giang đại hải: "Thật ra lúc nhỏ đều không hiểu chuyện, bây giờ anh muốn cãi nhau với mẹ cũng chẳng có cơ hội nữa rồi."

Tiểu Bùi vừa uống xong hớp sữa đậu nành cuối cùng, cậu khựng lại rồi ngẩng đầu nhìn anh. Ánh đèn đường chiếu vào mắt Tiểu Ngải biến thành vô số ngôi sao lấp lánh.

Lúc này lão Ngải thúc giục con trai đi dọn bàn. Tiểu Ngải đứng dậy nói: "Anh đi đây! Em ăn no chưa? Chưa no thì anh lấy cho em thêm mấy xiên thịt nữa nhé."

Nhưng chờ anh dọn dẹp xong trở lại thì tiểu quỷ này đã bỏ đi không nói tiếng nào, để lại một cái đồng hồ có vẻ rất đắt tiền.

Lão Ngải nghi ngờ trừng mắt liếc anh một cái: "Bàn này chưa trả tiền đúng không?"

"Trả rồi, trả trước đấy ạ." Tiểu Ngải đứng chắn trước mặt ba ba rồi lén lút cầm đồng hồ giấu vào tay áo. Quả nhiên là tiểu quỷ nhà giàu không biết đời sống khó khăn, không có tiền còn muốn đem đồng hồ gán nợ sao? Đồng hồ này nhìn là biết không rẻ, chắc phải hơn mấy trăm tệ. Đương nhiên đầu óc đơn thuần của Tiểu Ngải rất khó tưởng tượng giá chiếc đồng hồ này phải thêm mấy số không phía sau nữa......

Anh chỉ mời người ta ăn hết hai mươi tệ, không thể nhận đồng hồ mấy trăm tệ của người ta được. Món đồ quý giá như thế anh không dám nhận. Tiểu Ngải về nhà lấy khăn tay gói kỹ đồng hồ rồi đặt vào một ống đựng trà giữ gìn cẩn thận, nếu có dịp gặp lại anh sẽ trả chiếc đồng hồ này cho hoàng tử bé cao ngạo lạnh lùng không thích nói chuyện kia.