Nhặt Được Cô Dâu Nhỏ

Chương 242





Trong căn hầm tối
Gần như đưa tay lên cũng không thấy được năm ngón, trong hầm chỉ đốt một ngọn đèn dầu tù mù, cảm giác ẩm mốc ướt át, mấy gã vệ sĩ lực lưỡng đứng canh giữ bốn phía, trong ngoài, vô cùng chặt chẽ!
Trong hầm, thỉnh thoảng có tiếng chuột kêu chít chít.

Ở trong góc, một người phụ nữ đang nằm co rúm, mơ hồ có thể cảm nhận được hơi thở nhè nhẹ yếu ớt.
Bỗng nhiên, ngay cửa tầng hầm, một loạt tiếng bước chân lộp cộp truyền tới.
Ngay sau đó, một số thân người cao lớn xuất hiện ở trong hầm.
Bọn vệ sĩ rối rít cúi người, hô: “Lão đại!”
“Ừ.” Úy Trì Thác Dã nhàn nhạt đáp trả, “Người đâu?”
Đứng đầu trong số các vệ sĩ chỉ vào một người đang nằm cuộn tròn trên đất, “Cô ấy ở nơi đó!”
Liếc vào góc hầm một cái, trong hầm ánh sáng mờ tối, khiến cho Úy Trì Thác Dã chỉ có thể nhìn lướt qua, nhưng, không thể không nhíu mày, “Chuyện gì thế này? Cô ấy sao lại biến thành như vậy?” Trong giọng nói của anh toát lên vẻ không vui, “Khi nào thì tôi bảo các cậu ngược đãi cô ấy?”
“Nhưng lão đại, cô ấy là người phụ nữ của Trạch Lạc Kỳ!” Lòng bàn tay gã vệ sĩ tứa mồ hôi.
“Đồ khốn! Ai cho phép các cậu tự tung tự tác?” Lông mày nhướn cao, vết sẹo mơ hồ trên trán dịch chuyển, gần đây toàn gặp phải chuyện bực mình, dường như sắp rút cạn sự nhẫn nại của anh!
“Dạ, thật xin lỗi, lão đại! Chúng em cho là.

.

.” Gã vệ sĩ nhất thời sững sờ, sợ hãi nói.
“Nghĩ cô ta là người phụ nữ của Trạch Lạc Kỳ, các cậu liền có thể muốn làm gì thì làm? Nói, rốt cuộc đã làm gì cô ấy?” Trong đôi mắt anh phát ra tia sáng nguy hiểm.

Mặc dù Trạch Lạc Kỳ ba lần bốn lượt đối nghịch anh, nhưng đàn bà của hắn ta, bất kể thế nào cũng vô tội, lệnh cho thủ hạ bắt cô tới, cũng chỉ vì muốn dẫn dụ Trạch Lạc Kỳ, hoàn toàn không có ý làm tổn thương cô.
“Ách.


.

.

Lão đại, cô ấy muốn chạy trốn, chúng em bất đắc dĩ mới đánh cô ấy bất tỉnh!” Gã vệ sĩ nói chuyện có chút lắp bắp.
“Hử? Một chút thôi sao? Tôi không đến kiểm tra, kế tiếp, các người có phải chuẩn bị hành hạ người phụ nữ này đến chết hay không?” Ánh mắt nguy hiểm hơi nheo lại.
“Không, dạ không dám, lão đại! Chúng em biết lỗi rồi, chúng em nghĩ cô ấy là kẻ địch của lão đại.

.

.

Cho nên.

.

.

Cho nên.

.

.”
“Cho nên? Sao không nói tiếp?” Giọng nói rất bình tĩnh.
“Cho nên mới.

.

.

Quất cô ta mấy roi.

.

.

Nhưng mà lão đại, chúng em tuyệt đối không phải cố ý, hoàn toàn là dựa trên lập trường Xích Long bang, dạy dỗ người phụ nữ của Trạch Lạc Kỳ.

.

.” Gã vệ sĩ nhỏ giọng giải thích.
Bốp!

Một cái bạt tai nặng nề rơi xuống mặt gã vệ sĩ!
“Càn rỡ! Cậu làm như vậy, sẽ càng khuấy thêm thù hận giữa hai đại hắc bang Âu Á! Cậu nghĩ tôi còn chưa đủ phiền phức hay sao!” Úy Trì Thác Dã không đồng tình lắc đầu một cái, “Một lũ chó chết!”
Thở dài bất lực, hai người phụ nữ đang nằm bệnh viện kia, đã đủ làm cho anh quá nhức đầu.

Vào lúc này, còn dẫn thêm một người phụ nữ của Trạch Lạc Kỳ tới nữa, sợ rằng đến anh là thủ lĩnh Hắc bang cũng phải gào lên vì nhức đầu!
“Gần đây có điều gì bất thường hay không? Trạch Lạc Kỳ còn chưa tìm tới sao?” Úy Trì Thác Dã không khỏi nghi ngờ.

Chẳng lẽ, bọn họ tính sai rồi, Trạch Lạc Kỳ không hề coi trọng người phụ nữ này? “Chết tiệt, các cậu chắc chắn không bắt nhầm người đấy chứ?”
Bất quá thời gian gần đây anh không có hành động nào, nhưng mà, Trạch Lạc Kỳ cũng án binh bất động sao?
Anh hoài nghi vụ tập kích Lăng Vũ Hi lần trước có thể liên quan đến Trạch Lạc Kỳ.

Nhưng mà, anh lại cảm thấy có chổ nào đó không đúng, nhưng không thể nói rõ ra được.
“Lão đại, không thể sai, có ảnh chứng minh!” Sau đó, một người vệ sĩ vội vàng chạy đi lấy tấm ảnh mà hắn nói.
Chỉ chốc lát sau, gã vệ sĩ đã đem đến, “Lão đại, đây chính là tấm ảnh mà tình báo bên kia gởi về, anh xem.”
Úy Trì Thác Dã nhận lấy, Trạch Lạc Kỳ cùng một cô gái đeo khăn che mặt! “Đáng chết, khai thật cho tôi, đi bắt người phụ nữ của Trạch Lạc Kỳ, chỉ dựa vào cái này? Ngay cả dung mạo của cô ta cũng không thấy được?”
“Không, không phải vậy, lão đại, lúc chúng tôi bắt được người đàn bà này, cô ấy có đeo khăn che mặt có thể nói giống người trong hình như đúc!” Gã vệ sĩ hốt hoảng giải thích.

Hắn hoàn toàn tin bọn họ không hề bắt nhầm người.
Úy Trì Thác Dã nhìn kỹ thêm lần nữa, ánh mắt ẩn sau cái khăn che mặt của cô gái, lấp lánh ánh sáng, bỗng nhiên có cảm giác quen thuộc, thật giống như đã từng gặp ở nơi nào rồi, nhưng nhất thời lại không nhớ nổi!
“Vậy cậu giải thích đi, tại sao đến bây giờ Trạch Lạc Kỳ còn chưa xuất hiện?!” Úy Trì Thác Dã nhẹ nhàng nói, nhưng thật ra thì trong lòng đã vô cùng tức giận.

Xích Long bang sao lại nuôi đám phế vật này!
“Dạ? Lão đại, à.

.

.

Cái này không thể trách em.


.

.” Gã vệ sĩ quả thật bị oan, hắn cũng chỉ phụng mệnh làm việc mà thôi.

Trạch Lạc Kỳ có tới hay không, chuyện này hắn không thể khống chế được! “Theo tin tình báo, Trạch Lạc Kỳ đã có tới, nhưng bây giờ thì trở về Italia rồi, không biết lúc nào quay lại.”
“Vậy ý cậu là, mọi việc chúng ta làm đều vô ích phải không, Trạch Lạc Kỳ không hề coi trọng người phụ nữ này!” Giọng Úy Trì Thác Dã gằn qua kẻ răng đầy uy hiếp.

Gần đây quả thực toàn chuyện đau đầu, vào lúc này còn tạo thêm rắc rối cho anh nữa!
“Á.

.

.

Thuộc hạ không dám!” Mặc dù gã vệ sĩ thực sự rất muốn thừa nhận, nhưng đối phương cũng coi là nhân vật có lai lịch, hành tung thất thường, huống chi lại là người Âu châu, đàn bà sợ rằng nhiều vô số!
“Đồ khốn, canh giữ người phụ nữ này, đừng làm loạn thêm cho tôi nữa!” Anh không muốn nghĩ nhiều nữa.

Chuyện quan trọng trước mắt, chính là hai người phụ nữ đang trong bệnh viện kia, “Còn nữa, không được phép ngược đãi cô ấy, dẫu sao người ta cũng chỉ là người bị liên lụy mà thôi!”
“Vâng, lão đại!”
Sau khi anh giao phó xong, xoay người đi ra khỏi tầng hầm.
Sau lưng, trong góc tường có bóng người co tròn thoáng cựa mình, phát ra một tiếng rên khẽ.

Dường như cô nghe được một giọng nói vừa quen thuộc nhưng cũng vừa xa lạ, là ai ?