Nhặt Được Cô Dâu Nhỏ

Chương 214





Chớp mắt, đã qua một tuần, thương thế của Tiger cũng dần dần ổn định lại.

Lăng Vũ Hi vẫn ở trong bệnh viện Xích Long lặng lẽ chăm sóc cho cậu.
“Vũ Hi, con khô miệng rồi.” Giọng trẻ con khàn khàn.

Tiger thường thường mở to đôi mắt vô tội, nhìn cô gái hồn vía lên mây luôn túc trực bên giường.
“À.” Lăng Vũ Hi lấy lại tinh thần, xách ấm nước trên chiếc tủ nhỏ đầu giường đổ ra một chiếc tách nhỏ, dùng một miếng gạc cotton thấm nước, nhẹ nhàng xoa lên cánh môi nức nẻ của Tiger, sau đó, vẻ đau lòng lại hiện lên trong mắt, “Hại con phải chịu khổ, cô xin lỗi.

.

.

.

.

.”
Tiger lẳng lặng nhìn cô.

Từ đêm hôm đó cậu lại bị lôi lên bàn mổ.

Sau khi tỉnh lại, cô cứ xin lỗi luôn miệng, lời nói hối hận không ngừng tràn ngập lỗ tai nhỏ của cậu.

Nghe đi nghe lại mãi, lỗ tai cũng sắp đóng kén rồi.
Cậu không hề thích mùi bệnh viện chút nào, ở trong này thật sự quá buồn.

Khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhúm, Tiger dẩu miệng lẩm bẩm: “Vũ Hi, con không muốn ở trong bệnh viện nữa.”
“Cái gì? Tiger, thương thế của con nặng như vậy, phải tĩnh dưỡng vài tháng biết không?” Lăng Vũ Hi áy náy nói.

Nếu không phải do cô đêm đó cố ý muốn dẫn Tiger đi, thì thương thế của cậu cũng sẽ không nặng thêm.

Đều tại cô quá ngu ngốc, luôn tự cho là đúng.

Gã đàn ông xấu xa kia nói rất đúng.

Nếu anh ta muốn xử cả hai, vậy thì anh ta sẽ không cần phải cứu Tiger, cũng không cần chờ tới bây giờ mới xuống tay giết cô.

Vì sao cô lúc đó lại không nghĩ thông chứ? Nhưng, gã đàn ông xấu xa kia vẫn rất nguy hiểm.

Nếu cô lại tiến đến gần nữa, có thể dự đoán trước được bản thân sẽ tan xương nát thịt.
“Con biết, nhưng chúng ta.

.


.

.

.

.

Cũng không thể ở lại mãi nơi này được đúng không?” Tiger nhíu chặt đôi mày nhỏ.

Khuôn mặt vẫn còn tái nhợt.

Thằng bé đáng thương, lần này trải qua tai nạn hiểm nghèo, sợ là phải cần một khoảng thời gian rất dài mới có thể khôi phục lại hình tượng cậu bé cực cool của trước kia.
Nhẹ nhàng, kéo bàn tay nhỏ nhắn của Tiger từ trong chăn ra, thở dài một tiếng, cô dịu dàng nắm lấy: “Trừ nơi này, dường như chúng ta không còn nơi nào có thể đặt chân nữa.

Huống hồ, ở lại bệnh viện nếu có chuyện gì cũng có thể kịp thời xử lý nha.”
“Vậy.

.

.

.

.

.” Cậu chần chờ một chút, “Ông ấy còn chưa tới đây sao?”
Đúng như Tiger nói, mấy ngày nay quả thực anh ta không có lại đây.

Từ sau khi Tiger bị thương, cho dù anh ta có đến đây, thì Tiger cũng đã ở trong phòng giải phẫu.

Đến khi Tiger tỉnh dậy, anh ta cũng đã đi rồi.

Vẫn luôn để hụt mất anh, trái tim nhỏ bé của Tiger có chút mất mát.

Khi nào thì papa có thể đến thăm cậu? Ngay cả khi papa không biết thân phận của cậu, chỉ cần ông đến tạt ngang thăm cậu là tốt rồi.
Lăng Vũ Hi lắc đầu, mỉm cười khúc khích: “Tiger, chú Phong có việc gấp phải làm.

Con hãy ngoan ngoãn dưỡng thương, chờ anh ấy xong việc rồi sẽ tới thăm con nhé.” Cô nhạy cảm phát hiện.

Mấy ngày nay, ánh mắt Tiger luôn vụng trộm nhìn ra ngoài cửa.

Mỗi lần có người tiến vào, ánh mắt cậu gần như đều như thế.

Đầu tiên là chờ mong sau đó chuyển thành mất mát.

Do vậy cô nghĩ Tiger đang mong gặp Phong Ngạo.
Tiger không trả lời cô, sau một lúc lâu trầm mặc, cảm giác mất mát trong lòng càng lúc càng tăng, thậm chí là đã chuyển thành có hơi lo lắng : “Vũ Hi.

.

.

.

.

.

Cái gã đàn ông xấu xa kia.

.

.

.

.

.

Gần đây thế nào rồi? Có còn muốn đính hôn nữa không?”
“Tiger, cô nên nói sao đây.


Cô rất biết ơn và thực xúc động vì những hành động mà con đã làm vì cô, ra sức quên mình phá hỏng lễ đính hôn của gã đàn ông xấu xa kia.

Nhưng hiển nhiên là anh ta cũng chẳng thèm biết ơn.

À, mà cũng đúng, dù sao cũng là do chúng ta phá hủy lễ đính hôn của người ta.

Người ta đã không thèm trách chúng ta cũng đã không tệ rồi.

.

.

.

.

.” Cô cũng không biết nên nói như thế nào.

Đối với gã đàn ông xấu xa kia thì càng nhận rõ tình cảm của mình, thì lại càng đau khổ hơn mà thôi.
“Vũ Hi, cô thích ông ấy sao?” Tiger bỗng nhiên ngắt lời cô, hỏi thành tiếng.

Chú Phong nói, mẹ yêu papa.

Tuy rằng cậu vẫn không hiểu lắm, nhưng cậu cũng giống Vũ Hi rất thích ông ấy.

“Hả?” Lăng Vũ Hi choáng váng.

Tên nhóc con này như thế nào.

.

.

.

.

.

Trái tim nhảy lên thình thịch.

Ngay đến cả tên nhóc con này cũng có thể thấy rõ ràng, vậy thì gã đàn ông xấu xa kia không phải đã sớm biết tâm sự của cô rồi sao? Xấu hổ quá đi!
Tiger thản nhiên nói tiếp: “Cô cũng đã thích ông ta rồi, nhưng vì sao lại không thể ở cùng với người trong lòng của mình chứ?” Ở trong thế giới nhỏ bé của cậu, papa, mẹ thêm cả cậu, chắc sẽ tạo thành một giấc mộng gia đình, sống quây quần hạnh phúc vui vẻ bên nhau chứ.
“Tiger, con còn nhỏ, không hiểu đươc chuyện của thế giới người lớn.

Không phải chỉ có thích là có thể ở cùng nhau, con hiểu không?” Lăng Vũ Hi dịu dàng giải thích.

Trong giọng nói lộ ra một nỗi buồn man mát.

Cô phải giải thích sao với Tiger bây giờ.

Yêu đơn phương, không có nghĩa là cả hai đều muốn ở cùng nhau.
“Không hiểu, Vũ Hi, cô và gã đàn ông xấu xa kia kết hôn được không?” Tiger lập tức cau chặt đôi mày nhỏ.
Lời này của cậu làm Lăng Vũ Hi không biết nên khóc hay cười.


Tuy rằng nó đã làm cho cô động tâm, nhưng: “Cái đầu nhỏ của con chứa thứ gì trong đấy thế? Làm sao lại có cái ý nghĩ kỳ quặc như vậy được hả?”
Theo suy nghĩ của cô.

Cả đời này sợ là khó mà có khả năng cô cùng gã đàn ông xấu xa kia có liên quan cái gì.

Chờ vết thương của Tiger khá hơn, cô phải lập tức rời khỏi gã đàn ông xấu xa này, một khắc cũng không muốn ở lại! Có lẽ là không thể ở lại!
Bởi vì mẹ là phải gả cho papa, trong lòng Tiger thầm nhủ.
“Nhưng con muốn hai người ở cùng một chỗ.” Cậu mở to đôi mắt tròn xoe.

Đây chính là nguyện vọng lớn nhất kể từ khi cậu bị thương tới nay.
Lăng Vũ Hi đang muốn nói điều gì đó, chợt ngoài cửa có một giọng nói cắt ngang lời cô “Cô Lăng, cậu bé sắp phải làm kiểm tra lại rồi, phiền cô tránh ra ngoài một chút.” Y tá bưng khay thuốc đi vào, vừa đi vừa nói.
“A, vâng.” Cô lập tức đứng dậy, bỗng nhiên, đầu có chút choáng váng làm cho cô bị lảo đảo dôi chút.
“Cô Lăng ?” Y tá theo phản xạ định buông khay thuốc ra, chuẩn bị đỡ lấy Lăng Vũ Hi, “Có phải cô thấy không khỏe ở đâu hay không?”
“Vũ Hi.

.

.

.

.

.” Tiger cũng lo lắng hét lớn tiếng.
Chờ một lúc, sau khi đầu óc không còn cảm thấy tối đen nữa, Lăng Vũ Hi mỉm cười nói: “Có lẽ sáng sớm nay vẫn chưa kịp ăn cái gì, nên đầu có chút choáng váng, quá một lúc thì tốt hơn rồi, không sao.

Tiger, con cũng đừng lo lắng nha, ngoan ngoãn nghe lời chị y tá, để chị ấy làm kiểm tra biết không?”
“Vâng” Tiger cúi đầu lên tiếng.

Trong đôi mắt vẫn không hết lo lắng.
Xoay người, Lăng Vũ Hi đi ra khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại, nhưng sau đó cơn chóng mặt lại kéo đến, tiếp theo, là đôi chân mềm nhũn, không hề báo trước, cô té xỉu trên đất.

.

.

.

.

.