Nhặt Được Cô Dâu Nhỏ

Chương 146





“Này, này… Thả tôi ra!” Lăng Vũ Hi nằm mơ cũng không nghĩ ra, bọn họ sẽ đem cô lên một chiếc máy bay tư nhân! “Thả tôi ra! Các người muốn đưa tôi đi đâu?!”
Nháy mắt, cô nhìn thấy cái gã bi3n thái chết tiệt đó cả người từ trên xuống dưới đều màu đen, mắt kính màu đen, cộng thêm biểu cảm khuôn mặt ‘thối hoắc’, đôi môi mím lại, đang bước lên chiếc máy bay sang trọng kia.
“Có nghe hay không, các ngươi không có có quyền bắt giam tôi! Italia là đất nước có nhân quyền…” Phù phù phù, mệt quá! Hực, một đám đàn ông chết tiệt!
Gã vệ sĩ áo đen ở cửa không quan tâm đ ến sự giãy giụa và tiếng gào thét của cô, nhấc bỗng cơ thể gầy yếu của cô lên chỉ với một tay rồi đi vào trong khoang máy bay.
Cuối cùng cũng lên máy bay, không bao lâu máy bay liền an toàn cất cánh.
Khoang máy bay lớn như vậy, cả một khoang đều là thiết bị tối tân, người có tiền đúng là người có tiền, thật biết cách hưởng thụ!
Úy Trì Thác Dã ngồi ở phía đầu trên, nhàn nhã vừa đọc tạp chí vừa uống cà phê.
Còn ngồi ở phần đuôi khoang máy bay chính là Lăng Vũ Hi, nhìn tên bi3n thái chết tiệt nhàn nhã thản nhiên như vậy, giận đến mức không có chỗ để trút, không sợ chết gào lên, “Bi3n thái chết tiệt—— “
Úy Trì Thác Dã nhăn tít đôi lông mày, kính đen vẫn để gác trên sóng mũi cao.

“Này, đang nói anh đó, tên bi3n thái chết tiệt!” Lăng Vũ Hi gào lên. Mấy gã vệ sĩ bên cạnh đều quay qua nhìn cô, ánh mắt sắc bén, giống như cô đã xúc phạm đến Chúa của bọn họ.
“Cô Lăng, xin cô hãy tự trọng!” Một trong số vệ sĩ mở miệng nói.
“Muốn tôi tự trọng, thì trước tiên các người cũng nên tôn trọng tôi!” Bọn họ không để ý cô, thì cô cũng chả thèm quan tâm đ ến họ! “Các người đang bắt cóc! Bắt cóc biết không? Đó là phạm pháp!”
“Ha ha…” Một tràng cười từ trong miệng Úy Trì Thác Dã bật ra. Anh chậm rãi tháo mắt kính xuống, cặp mắt chim ưng hơi nheo lại, “Phạm pháp? Nửa đêm canh ba cô lẻn vào nhà người ta ăn trộm, chẳng lẽ không phạm pháp?”
“A!” Chỉ một câu đã làm cho cô bị á khẩu không trả lời được. Cái gã bi3n thái chết tiệt này hoàn toàn chẳng phải là người lương thiện gì, đã vậy cô còn ngu ngốc đi cãi lý với hắn? “Chết tiệt! Tôi vẫn chưa có trộm gì! Thế này thật là bất công!”
“Ừ hứ!” Úy Trì Thác Dã hừ lạnh một tiếng, bưng ly cà phê lên hớp nhẹ một ngụm.
“Cảnh cáo anh, thức thời thì thả tôi ra!” Cô vẫn ngông nghênh như trước!
“…” Không có người nào trong khoang máy bay buồn trả lời cô.
“Này, này, này, bị điếc cả rồi à?! Ta muốn kiện các ngươi tội giam giữ người phi pháp! À, còn thêm tội bắt cóc!”
“…” Mấy gã vệ sỹ vẫn giống như tượng đất vậy.
“À… Các người bắt cóc tôi cũng không có lợi gì đâu. Tôi cũng không phải là người nổi tiếng, cũng không phải là con gái nhà giàu, chỉ là một cô gái mồ côi đáng thương nghèo khó. Bắt cóc tôi các người cũng không lấy được tiền chuộc đâu!” Giọng nói hơi yếu ớt một chút, cũng không còn cách nào, người ta không muốn ăn cứng, thì ăn mềm vậy.
“Vậy hãy nói tổng bộ Kingloy ở đâu.” Úy Trì Thác Dã khẽ mở đôi môi mỏng, lạnh lùng ném ra một câu.
Cái quái gì vậy? Muốn cô phản bội tổ chức? Cái tên bi3n thái chết tiệt này tại sao vẫn chưa chịu từ bỏ ý định? “Tôi không biết anh đang nói cái gì! Cái gì K với không K, KFC thì tôi biết ở đâu!”
“Được lắm, vậy thì cứ từ từ ‘hưởng thụ’ chuyến đi của cô đi.” Giọng nói vẫn lạnh đến mức có thể đóng băng!
“Á… Oan uổng quá, thưa ngài… Tôi thật sự chỉ là một tên trộm đơn thuần, không biết ngài nói K là cái quái gì!” Lăng Vũ Hi chợt véo mạnh vào bắp đùi một cái, đau đến mức ch ảy nước mắt, cầu xin cũng cầu rồi, nước mắt cũng chảy rồi, diễn cũng giống như thật suýt chút nữa là có thể nhận được giải Kim Tượng!
“…” Bên trong khoang máy bay vẫn yên lặng, không có ai rảnh rỗi ngồi xem ‘diễn xuất kịch tính’ của cô.

“Thôi nào… Các anh phản ứng một chút có được hay không, một mình độc diễn cũng rất mệt mỏi!” Cô xóa sạch vẻ mặt đáng thương kia, aiz, đã biết những tên này đều là những kẻ máu lạnh mà, “Thiệt là, muốn bắt tôi đến đâu, dù gì cũng phải nói cho tôi biết một chút chứ. Thậm chí khi bị kết án, thì cũng phải có một lý do, tối thiểu cũng phải báo cho phạm nhân biết, bị kết án mấy năm, ngồi ở nhà tù nào, phong thủy có tốt hay không, mấy ngày thì có thể đi hóng gió một lần…”
“Giống như khi bác sĩ điều trị cho bệnh nhân, trước khi chết, cũng phải nói cho bệnh nhân biết vì sao mình chết! Nếu không rõ ràng, sẽ chết không nhắm mắt! Các anh không nói gì đã trói tôi lên máy bay, bay đi nơi nào, ra đại dương hay đất liền? Thành nào phố nào? Dù gì cũng báo một tiếng chứ…”
“A Ngạn, đem một sợi dây thừng tới đây.” Úy Trì Thác Dã cau mày, mở miệng cắt ngang câu nói lải nhải càm ràm của Lăng Vũ Hi.
“Vâng, lão đại!” Lâm Ngạn xoay người đi xuống khoang để hành lý. Mặc dù không hiểu ý lão Đại, nhưng có thể rời khỏi đây một lúc cũng tốt. Cái cô Lăng Vũ Hi này thật sự quá càm ràm. Đặc biệt là cái giọng vịt đực dằn vặt giết người kia, giống như âm ma xuyên não vậy!
“À, lấy dây thừng lên dể làm gì vậy?” Cô tò mò hỏi, “Thật là nhàm chán, các ngươi ai cũng thật khiến người ta bực bội! Cũng không chịu nói cho người ta biết sẽ đi đâu, thôi đi, dù gì tôi cũng bệnh nặng mới khỏi, nếu đi đâu quá xa tôi quả thật không có sức đi…”
“…” Trong khoang máy bay tiếng hít thở thay nhau vang lên, có người đãbị chạm đến giới hạn chịu đựng cuối cùng.
“Lão Đại, dây thừng đây!” Lâm Ngạn kéo một cuộn dây thừng rắn chắc từ bên dưới khoang hành lý đi lên.
“Ừ, trói cô ta lại!” Anh thản nhiên nói, nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự tức giận ẩn giấu trong đó. Cô gái này, hiện giờ đã quá ồn ào!
“A! Này này… Sao lại trói tôi…” Lăng Vũ Hi thét lên chói tai, một loại dự cảm xấu ùa tới, anh ta sẽ không…
Ngay sau đó, người vệ sỹ không quan tâm đ ến sự phản kháng của cô gái, nhanh chóng trói gô Lăng Vũ Hi lại.
Úy Trì Thác Dã ngồi trên ghế sa lon bọc da mềm mại, khóe miệng nhếch lên nở một nụ cười quỷ quái, “Cô không phải muốn tôi thả cô ra sao?”
Dứt lời, anh nháy mắt ra hiệu với người vệ sĩ.

Đột nhiên, cửa khoang máy bay tự động mở ra, áp suất không khí trong nháy mắt giảm mạnh.
Tiếp theo, lấy tốc độ nhanh như chớp, một gã vệ sĩ dùng hết sức đẩy mạnh một cái, vứt Lăng Vũ Hi ra bên ngoài khoang máy bay!
“A —— “
Tiếng hét vang vọng trời cao trải dài suốt mười vạn tám ngàn dặm. Cô không thể tin, anh ta lại có thể ném thẳng cô ra ngoài như vậy!
“A —— “
Gió lạnh làm nghẹt thở, dây thừng siết chặc cơ thể cô. Cứ như vậy, cô giống như một con chim chết, dựa vào nguồn dưỡng khí ít ỏi, bị treo bay lơ lững trên không …
Chúa ơi! Cứu mạng…
Hu hu hu hu, gan cô cũng bị dọa cho nát rồi, mà hồn cũng bị dọa bay mất, đến mức tè ra quần vì sợ…
Úy Trì Thác Dã, đồ vô lại!