Nhặt Được Cô Dâu Nhỏ

Chương 131





Người đàn ông che cái trán bị đập đau gấp rút đi về phía cửa sổ tìm kiếm, đã sớm không còn thấy tung tích cô gái!
Chết tiệt, chỉ hơi chút chóng mặt đã khiến cho cô ta chớp được cơ hội!
Xem ra thân thủ cũng không gọi là kém!
“Lão Đại, anh đang chảy máu!” Một người trong nhóm vệ sĩ nói.
Người đàn ông nhìn bàn tay đang bụm trên trán, lòng bàn tay có vết máu khiến cho hắn nhíu mày. Cô gái này, một khắc trước còn đang chìm đắm trong nụ hôn của hắn, vậy mà ở giây kế tiếp lại không chút lưu tình đập vỡ đầu hắn. Tất cả phụ nữ đều vô tình như vậy hay sao?
Giống như ‘cô bé’ năm đó, giận dỗi bỏ nhà đi, mới đó mà đã hơn bốn năm!
“Vali vẫn còn!” Một gã vệ sĩ khác chỉ vào bàn trang điểm nói. Chiếc vali màu đen hoàn hảo không chút sứt mẻ, xem ra quyết định của lão Đại hoàn toàn chính xác. Quả nhiên có người đang nhắm vào chiếc vali này, chẳng qua là lão Đại sớm đã dời đồ vật bên trong đi rồi.
Người đàn ông gật đầu một cái. Căn bản hắn chưa từng cho cô cơ hội để đến gần chiếc vali, “Không sao, chỉ là báo động giả, các cậu đi ra ngoài trước đi.”
Sáu gã vệ sĩ gật đầu phục tùng, lui ra khỏi căn phòng.
Trả lại vẻ yên tĩnh cho căn phòng, ngoài cửa sổ gió thổi rèm cửa đung đưa, phảng phất như chưa từng phát sinh qua bất cứ chuyện gì. Nhưng nếu như hương thơm độc đáo của cô gái kia không phải vẫn còn vấn vương trong không khí, nếu cái trán không phải vẫn còn đang âm ỉ đau như nhằm nhắc nhở hắn, thì hắn thật sự cho rằng cô gái kia không hề tồn tại!
Xử lý xong vết thương của mình, hắn thả mình nằm xuống chiếc giường nước cực lớn, đầu vẫn còn hơi chút choáng váng. Ánh mắt ngạo mạng liếc nhìn pho tượng ngọc thạch, đáng chết, cô gái kia ra tay thật độc ác, dám cả gan dùng vật lớn như vậy đập hắn!
Không trách người ta nói, trên đầu chữ sắc là một thanh đao, hắn không nên khinh thường!

Nhưng, vì sao mùi của cô ta lại giống của con bé quá vậy?
Hiện lên trong đầu hắn là nụ cười xinh đẹp, dáng vẻ đáng yêu, dáng vẻ bướng bỉnh, dáng vẻ háo sắc, cho đến điệu bộ nghịch ngợm, giận lẫy… Thậm chí ngay cả dáng dấp mê người, tất cả lần lượt đều xoẹt qua.
Chợt, trong ngực bỗng thấy đau nhói. Bốn năm, con bé đột nhiên biến mất đã được bốn năm! Mặc cho hắn tìm kiếm khắp nơi cũng không sao tìm được! Đáng chết!
Dáng dấp chết tiệt!
Đàn bà đáng chết!
Rầm!
Pho tượng ngọc thạch bị hắn dùng lực ném mạnh một cái, va vào bức tường đối diện, rơi xuống đất, vỡ tan tành!
Bất lực mà giận dữ, vuốt miếng băng dán trên trán, hắn càng cảm thấy bất lực!
Chợt, hắn cảm thấy sau lưng đang đè lên một vật, luồn tay ra phái sau lấy, thì ra là một cái túi nhỏ màu đen!
Mở ra nhìn, dao nhỏ, khăn giấy, son môi, lược, chuông nhỏ… Một đống những thứ tạp nham, cô gái này đang làm cái gì vậy?
Hắn nhớ lại tình hình lúc giao đấu với cô, từ trên giường ngồi dậy, đi về phía cửa sổ ngay trên sàn nhà, nhặt lên chiếc kính nhìn ban đêm vừa mới bị đánh rơi.
Góc trên của một bên tròng kính có khắc một chữ ‘K’ nhỏ, bất ngờ đập vào mắt hắn!
Lập tức, ánh mắt hắn trở nên sắc lạnh!
☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆
Phù phù phù…
Hộc, hộc!
Thời điểm từ trên cửa sổ nhảy xuống, cô đã đem mạng mình ra cược!
Một đường chạy thục mạng, hộc hộc…
Xuyên qua các con đường của Florence, cô trốn trốn tránh tránh, chỉ sợ phía sau có người đuổi kịp!
“A…”
Lảo đảo một cái cô ngã nhào trên mặt đất!
Đau quá!
Cú ngã chết tiệt! Cô đau đến mức ch ảy nước mắt!

Trong đầu thoáng xoẹt qua một tia sáng, tình cảnh này dường như đã từng trải qua!
Cô chật vật bò dậy, bộ quần áo dạ hành cũng đã bị ướt đẫm, dính đầy bụi bậm, sau đó lại tiếp tục chạy thục mạng.
Nhưng mà, nước mắt lại không sao dừng được, hiện lên trong tâm trí cô là khí tức của người đàn ông trong bóng đêm kia, nụ hôn điên cuồng thoáng qua của hắn. Nụ hôn tùy tiện, mà bá đạo… Cô không ngăn được nước mắt mình, chẳng biết, cũng chẳng hiểu tại sao!
Tầm mắt cô bị nước mắt che lại, có chút mơ hồ, cô điên cuồng chạy, làm thế nào cũng không lau hết những giọt nước mắt bị mất khống chế kia!
Hừ, chỉ chụp ếch một cái mà thôi, nước mắt liền chảy thành ra như vầy, đúng là quá vô dụng rồi!
Cô chưa từng mất mặt đến thế! Cô chính là tay súng s3xy vô địch vũ trụ bất khả chiến bại—— người đẹp thế kỷ!
Đêm khuya lén lút đi ăn trộm, thế nhưng lại bị cướp trắng ‘nụ hôn đầu’! Thậm chí ngay cả dáng dấp người đàn ông hôn cô ra sao cô cũng không biết!
Nhưng tên kia, kỹ thuật hôn cũng không tệ…
Ừ… Môi thì rất mềm…
Ừ… Hương vị cũng không tệ…
Ây da! Nếu như hắn có vẻ ngoài mặt chuột mắt hí…
Oái, nghĩ đến đó cô đã thấy buồn nôn!
Đúng vậy! Cô khóc thành như vậy, tám chín phần là bởi vì thương xót cho ‘nụ hôn đầu’ của mình!
“Ối!”
Chợt, cô đụng phải một bức tường thịt! Giương mắt lên nhìn.
Mà khối tường thịt kia đã ngay lập tức đỡ lấy thân thể bị đụng đau của cô, giọng đàn ông lo lắng vang lên, “Sao thế? Sao khóc đến như vậy?”

“Hu hu oa oa…” Cô vừa nhìn thấy người mới tới, nước mắt trong nháy mắt đã như vỡ đê, nhất thời khóc đến rối tinh rối mù.
“Hắn làm em bị thương?” Lập tức bức tường thịt kia bị chọc cho tức giận, cẩn thận xem xét gương mặt lấm bẩn của cô gái, “Mặt nạ đâu?”
“Hu hu hu…” Cô lắc lắc đầu, sụt sà sụt sịt chỉ lo khóc… Á, chờ chút, người nào làm bị thương được cô? “Cái đó… Hắn… Anh nói… Là ai?”
“Không… Không có gì!” Lắc đầu một cái, giọng người đàn ông thở dài, lập tức nói lãng sang chuyện khác, “Nhiệm vụ thất bại?” Nhìn cô khóc đến như vậy không cần hỏi cũng biết.
“Ùm ùm!” Cô treo hai hàng lệ, “Thật xin lỗi, em thật vô dụng!”
“Không sao đâu, bình an vô sự là tốt rồi…” Trong giọng nói của người đàn ông lộ ra một chút bất đắc dĩ, chỉ cần cô bình an trở về là tốt rồi!
“Vậy papa ông ấy… Có trách em hay không…” Cô thận trọng hỏi, giọng nói khàn khàn nghe không có một chút đáng yêu nào, nhưng hơi chút run rẩy cũng đã để lộ ra sự sợ hãi của cô.
“Đừng sợ, sẽ không, em đã cố hết sức rồi đúng không?”
“Dạ dạ dạ!” Cô nhanh chóng gật gật cái đầu nhỏ, lại có hơi chột dạ. Cô chỉ cố hết sức… Chạy trốn!
Đối phương cười khẽ, xoa xoa chiếc mũ trùm đầu của cô, “Rất mệt sao, xem em đầm đìa mồ hôi này!”
“Uh… Tốt cả.” Cô qua quýt lau đi nước mắt chưa kịp khô.
“Đi thôi, chúng ta trở về.”
Hai người chui vào một chiếc Hummer, phóng đi!