Nhặt Được Cô Dâu Nhỏ

Chương 116





“Phong Ngạo!”
Giọng nói lạnh lùng của cô gái xuyên qua đêm đen, Phong Ngạo không cần quay đầu cũng biết là Diệc Linh đến!
“Không ngờ anh rất đúng giờ! Diệc Linh thấy Phong Ngạo không lên tiếng, bước nhẹ về phía hắn.
Kim đồng hồ chỉ 0 giờ 1 phút, xem ra nhiệm vụ lần này đã được hoàn thành.
Trên sân thượng vắng lặng này, Diệc Linh nhìn về phía đường lớn lầu đối diện, ở hiện trường vẫn còn đang hỗn loạn, tiếng người ồn ào, ở trong đó có người đàn ông mặc âu phục màu trắng bên ngực trái máu chảy loang ra một mảng lớn. Chậc chậc, đáng tiếc bộ âu phục kia vừa nhìn đã biết rất đắt tiền, cô gật đầu hài lòng, “Vị trí rất chuẩn! Vì sao không bắn thêm vài phát?”
“Cô không thấy mấy chiếc xe cảnh sát ở đây sao?” Phong Ngạo lạnh lùng thu hồi khẩu súng lục trong tay. Hắn không đoán được cảnh sát sẽ tới đây giúp vui, dù sao chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ là được, không cần phải kinh động cảnh sát, rước thêm phiền phức!
“Sao cảnh sát lại tới?” Diệc Linh hỏi, “Úy Trì Thác Dã trong giới hắc đạo cũng là một nhân vật nổi tiếng, không ngờ lại chết trên tay anh!”

“Thế nào? Cô mềm lòng sao?” Phong Ngạo liếc xéo Diệc Linh, “Nếu phát súng này không thể lấy mạng của hắn, trừ phi tim hắn nằm sai chỗ!”
“Đáng tiếc, người này quả thật rất đẹp trai!” Diệc Linh thở dài lắc đầu.
Một trận cười khẽ bật ra khỏi miệng Phong Ngạo, “Đáng tiếc? Vừa rồi là ai gấp rút muốn thay tôi làm nhiệm vụ, làm rồi lại thấy luyến tiếc sao?”
“Không nói nhiều nữa, chủ nhân vừa mới cho tôi biết, một lát nữa sẽ có người tới đón chúng ta đến nơi an toàn!” Diệc Linh nói. May mắn Phong Ngạo đã bắn phát đạn này trước 0 giờ, trúng ngay mục tiêu, nếu không, cô quả thật không biết làm sao để báo kết quả!
“Cô về trước đi, tôi còn có chút việc.” Hắn cúi đầu lẩm bẩm mấy tiếng, đem súng lục giấu vào trong áo.
“Có chuyện gì sao?” Diệc Linh nhíu mi, “Anh gần đây làm sao vậy? Cuộc sống nơi này không quen thuộc, nhiệm vụ cũng đã hoàn thành, còn vướng bận chuyện gì?”
“Diệc Linh, cô đừng quan tâm. Đến lúc đó tôi sẽ tới gặp cô!” Để lại câu này, Phong Ngạo xoay người vội vàng rời đi.
Để lại Diệc Linh ở trên sân thượng, nhìn đám đông hỗn loạn dưới lầu kia. Phong Ngạo rốt cuộc làm sao vậy? Thần thần bí bí.
☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆
“Anh đã về rồi!” Úy Trì Hi nhìn thấy Phong Ngạo trở lại thản nhiên nở nụ cười tươi.
Phong Ngạo gật đầu, “Lẩu ăn ngon không?”
“Ừm! Cực ngon! Phong Ngạo, cám ơn anh nhiều lắm!” Cô cười hồn nhiên. Phong Ngạo mang cô tới nơi này, lại là một nhà hàng bán lẩu, hương vị rất tuyệt nên cô không có thời gian để ý những chuyện xung quanh mình.
Úy Trì Hi không biết, vừa rồi ngay thời điểm Phong Ngạo nói đi vệ sinh kia, đã xảy ra chuyện gì!
“Đừng vội, cứ từ từ ăn.” Phong Ngạo nhìn thấy bộ dạng ăn ngấu nghiến của cô, đôi mắt hiện lên vẻ dịu dàng.

“Ợ!” Úy Trì Hi lơ đãng ợ một cái, bộ dáng trẻ con đáng yêu cực kỳ. Cô đã hơi no, hôm nay tí nữa là làm đói chết cục cưng rồi, mẹ thực xin lỗi nha.
“Ha ha, ăn no rồi sao?”
“Ừm! Anh ăn đi, lúc anh đi toilet, tôi đã ăn nhiều lắm rồi.” Bởi vì cô thật sự chịu không được cảm giác đói bụng, không có cách nào chờ anh được, đành phải lấp đầy bụng mình trước rồi nói sau, “Đúng rồi, bên ngoài sao lại náo nhiệt như vậy nhỉ? Hình như có rất nhiều người”
Úy Trì Hi không chút để ý chỉ chỉ cảnh tượng bên ngoài cửa kính, dường như ngoài kia rất ồn ào, đã xảy ra chuyện gì sao?
Phong Ngạo khẽ biến sắc, nhưng rất nhanh liền giấu đi, “Không rõ lắm. Thịt viên này rất ngon, ăn thêm một chút chứ?”
“Á!” Cô nấc lên một cái, “Hì hì tôi ăn không nổi nữa!”
Trong một khắc cô ngoái đầu nhìn lại, bên ngoài cửa kính mơ hồ truyền đến một hồi âm thanh còi hú, không đợi cô kịp phản ứng, xe cảnh sát đã nhanh chóng chạy vụt qua!
“Đó là … xe cảnh sát?” Cô quay đầu nhìn chiếc xe cảnh sát đã sớm không còn bóng dáng , “ Ở chỗ nào…”
“Có thể là cảnh sát đi bắt cướp.” Phong Ngạo thấp giọng nói, bỗng nhiên trong nội tâm dâng lên một cảm xúc kì lạ.
Tiểu Hi có biết hắn vừa giết cha nuôi của cô không? Hoặc là, chân tướng này cô vĩnh viễn cũng sẽ không bao giờ biết được! Nhưng, cô nói cô không vui, không phải sao? Một người cha nuôi khiến Tiểu Hi không vui, khiến cuộc sống của Tiểu Hi không vui, vậy hắn giúp cô nhanh chóng chấm dứt chuyện này, xem như là làm một chuyện tốt cho cô không phải sao?

Phong Ngạo tự nhủ, hắn là sát thủ, một sát thủ lãnh khốc vô tình, phải chấp hành nhiệm vụ là chuyện ‘thiên kinh địa nghĩa’. Nhưng lần này, hắn do dự lâu như vậy, từ đầu đến cuối không thể xuống tay, là bởi vì không muốn để Tiểu Hi bị ấm ức! Mà câu nói kia của cô đã lập tức giải tỏa khúc mắc của hắn. Hắn không biết làm như vậy là đúng hay sai, nhưng có một chuyện, hắn biết rõ, chính là suốt đời này hắn không hy vọng Tiểu Hi biết chính hắn đã giết cha nuôi của cô!
“Ờ!” Úy Trì Hi gật gật đầu, liếc nhìn đồng hồ trong nhà hàng, bị dọa cho nhảy dựng lên, “Oa! Hơn 0 giờ rồi!”
Nguy rồi, muộn như vậy còn không về, Thác Dã có đợi cô hay không? Sáng nay, sau khi cãi nhau, cô liền nổi giận đùng đùng chạy ra ngoài, không nghĩ tới nhoáng một cái đã đến giờ này! Thác Dã đáng ghét kia cũng không chịu đi tìm cô, hại cô đói bụng! Hại cục cưng cũng theo cô chịu khổ!
“Hả? Ha ha, đã trễ rồi.” Phong Ngạo gật đầu mỉm cười, lại nghĩ đến tình cảnh ngẫu nhiên gặp cô đêm nay, mày không khỏi nhướng lên, “Em… hôm nay sao lại ngồi khóc ở Oriental Princess ‘?”
“A ——” Cô xấu hổ cười cười, né tránh câu hỏi của hắn, “Phong Ngạo, tôi nghĩ tôi cần phải trở về!” Cô khẽ thở dài, thì ra trời đất bao la, ngoại trừ nơi có Thác Dã, cô căn bản là không thể tìm thấy được nơi mình có thể dừng chân! Huống hồ bây giờ lại đang mang cục cưng, cho dù có dỗi, cũng không thể khiến cho đứa nhỏ theo cô chịu khổ nha.
“Trở về?” Phong Ngạo nhíu mày.
Mặc dù Phong Ngạo muốn ngăn cản ý định quay về trong đầu Úy Trì Hi, mặc dù hắn rất muốn nói với cô, hắn nguyện ý bảo hộ cô suốt đời, mặc dù hắn… Nhưng trên hết, tất cả cũng chỉ là mặc dù mà thôi! Hắn trước sau vẫn nói không nên lời, cũng làm không được. Hắn không phải là người tự do, ngay cả tánh mạng của mình hắn cũng không thể bảo toàn được, huống chi là bảo hộ cho Tiểu Hi?
“Cũng được! Tôi đưa em đi.” Hắn khẽ thở dài. Có lẽ việc hắn có thể làm, vĩnh viễn chỉ là tiễn Tiểu Hi một đoạn đường. Hắn vĩnh viễn chỉ có thể ở yên tại chỗ, đứng dõi theo Tiểu Hi từ xa, nhìn cô thoát khỏi thống khổ, theo đuổi hạnh phúc!