Nhặt Được Cô Dâu Nhỏ

Chương 113





“Lão Đại, chuyện này rõ ràng có người cố ý khích bác. Thanh Hổ bang hẳn là không có dũng khí lớn như vậy.” Lâm Ngạn phân tích. Trên thực tế, đúng như lời hắn nói, với địa vị của Xích Long bang trong giới hắc đạo, sao có thể nói muốn gây hấn thì gây hấn, trừ phi là không muốn làm ăn nữa!
Hà Hỏa Hoan gật gật đầu: “Thế lực của Thanh Hổ gần đây rõ ràng là lớn hơn rất nhiều, nhất là có thêm nhiều gương mặt lạ, giọng nói cùng khẩu âm quái lạ không hề giống người dân địa phương.”
Cốc cốc cốc, ngoài cửa lại vang lên một loạt tiếng gõ cửa dồn dập, Nghiêm Ngự Phong ra mở cửa “Không xong rồi! Không xong rồi!” Ngoài cửa là người của Xích Long bang.
“A Báo, chuyện gì vậy?” Nghiêm Ngự Phong nhíu mày.
“Nghiêm đường chủ, Thanh Hổ bang đang đánh nhau với các anh em, lão Đại của Thanh Hổ bang cũng tới!”
“Đánh nhau?” Nghiêm Ngự Phong cảm thấy mức độ nghiêm trọng của tình hình, quay đầu nhìn Úy Trì Thác Dã nói, “Lão Đại, em đi xử lý một chút!”

“Ngự Phong!” Úy Trì Thác Dã gọi Nghiêm Ngự Phong đang muốn đi ra, “Để tôi đi. Xem ra Thanh Hổ bang không thấy tôi, sẽ không bỏ qua.”
Trong phòng mấy người đàn ông đều gật đầu đồng ý. Dù sao có lão Đại ở đây, tin rằng Thanh Hổ cũng không dám làm bậy.
Vì vậy, Nghiêm Ngự Phong gọi thêm vài trăm anh em trong bang tùy lúc tiếp ứng, sau đó đuổi theo Úy Trì Thác Dã đi ra khỏi câu lạc bộ ‘Caribean Bay’, hướng về nơi đang có náo loạn ở phía đầu đường đi đến.
Phố thập cẩm này luôn ồn ào về đêm, nay lại vì cuộc ẩu đả phía đầu đường mà càng trở nên ầm ĩ hơn .
Đầu đường đầy ắp người, ánh dao sáng loáng, trong không khí tràn ngập mùi máu tanh.
“Mẹ kiếp, còn tưởng rằng Xích Long bang các người lợi hại! Gọi lão Đại của các người ra đây! Mẹ nó, toàn là một lũ hèn nhát!” Một người đàn ông vạm vỡ, giọng nói đậm chất địa phương đứng ở đầu đường gào thét!
“Thanh lão Đại, xem ra Úy Trì Thác Dã là một tên nhát gan, mẹ kiếp, đúng là đồ không có dũng khí, ha ha ha!” Một người đàn ông khác cất tiếng cười cuồng vọng.
Người của Thanh Hổ bang cũng cười theo như điên.
Người của hai bang phái đang tranh chấp, ai cũng không dám lơi lỏng!
“Lão Đại!”
Bỗng nhiên, một thủ hạ của Xích Long bang tinh mắt nhìn thấy Úy Trì Thác Dã trong bộ âu phục màu trắng sang trọng, hai tay đút túi quần, tao nhã thong dong đi tới. Hắn giống như nhìn thấy được thần linh vậy, mừng rỡ thét lên!
Một tiếng lão Đại này, khiến các anh em trong Xích Long bang nhao nhao quay đầu nhìn lại.

“Lão Đại!” Lần này, mọi người trong Xích Long bang cung kính kêu lên. Tự động tách ra hai bên nhường đường.
“Ừ.” Úy Trì Thác Dã trầm giọng đáp, cả người tản ra một loại khí chất uy nghiêm.
Khi anh bình tĩnh tiến lên phía trước đứng giữa hai nhóm người đang đối địch, nhìn về phía người đàn ông cầm đầu to béo đối diện, khóe miệng Úy Trì Thác Dã bất giác nhếch lên cười châm biếm. Nhưng tí trào phúng này còn chưa kịp truyền tới đáy mắt, đã toát ra hơi thở rét lạnh.
“Ha ha, Úy Trì lão Đại, làm kinh động đến cậu rồi?” Thanh Hổ giả lả, trên mặt là nụ cười giả tạo.
“Mấy tháng không gặp, xem ra Thanh bang chủ bây giờ đã không như ngày xưa.” Úy Trì Thác Dã mở miệng nói, ngiọng điệu lộ ra nồng đậm châm chọc.
Thanh Hổ cười gượng hai tiếng, “Úy Trì lão Đại quá khen, gần đây kinh doanh tốt mà thôi, ha ha.” Hắn cười, thịt mỡ trên người cũng rung rinh theo.
Úy Trì Thác Dã liếc mắt thấy mấy anh em bị thương nằm trên đất, chân mày hơi nhíu lại, “Có chuyện gì, Thanh bang chủ cứ nói thẳng, cần gì làm khó anh em!”
“Úy Trì lão Đại, chuyện này tôi không phải chưa nói qua. Lần trước, ở Casino, chính cậu cũng không cho tôi cơ hội a!” Thanh Hổ ngoài mặt tỏ vẻ nịnh hót, nhưng thực tế ngữ khí lại hung hăng, kiêu ngạo vô cùng. Hắn còn đang canh cánh trong lòng vụ đàm phán không có kết quả mấy tháng trước ở Casnio. Lúc ấy Úy Trì Thác Dã không nói tiếng nào liền phất tay áo bỏ đi, thật sự làm cho hắn cảm thấy nhục nhã!
Hai mắt Úy Trì Thác Dã híp lại. Nghiêm Ngự Phong đã ở bên cạnh anh nhiều năm, thấy lão Đại vừa lộ ra loại thần sắc này, liền biết anh đã bắt đầu nổi lên sát ý. Vì thế, Nghiêm Ngự Phong lập tức nói: “Thanh bang chủ, lần trước ở Casino, không phải tôi đã nói rõ ràng với ông rồi sao. Việc kinh doanh của ông, Xích Long bang chúng tôi không can thiệp. Nhưng nếu ông muốn lợi dụng địa bàn của chúng tôi để mở các ổ thuốc phiện, [email protected] túy, mại dâm thì không thể được!”

“Ha ha ha ha ha…” Giống như nghe được truyện cười hay nhất trên đời, tiếng cười như giết heo của Thanh Hổ lập tức vang vọng khắp cả khu phố. Các anh em trong Xích Long bang siết chặt nắm tay, hận không thể đấm bẹp khuôn mặt ngông cuồng kia! “Hắc bang mà không làm [email protected] túy, cờ bạc, mại dâm?! A ha ha ha! Úy Trì lão Đại, đừng nói với tôi, hắc bang của cậu khởi nghiệp dựa vào kinh doanh bột mì, a ha ha ha ha!”
Thanh Hổ lại phát ra một tràng cười chói tai đầy nhạo báng, kéo theo đám người Thanh Hổ bang cũng cười như điên. Người nào không biết, trong giới hắc đạo, trước đây Xích Long bang không chuyện ác nào không làm, nếu không sao có thể khiến cho người ta vừa nghe tên đã sợ mất mật như vậy?! Không cho phép Thanh Hổ hắn mở ổ mại dâm, cờ bạc, ma tuý, chẳng qua là không muốn chia miếng ăn này cho hắn. Nếu Úy Trì Thác Dã đã rượu mời không uống, vậy chỉ có thể cho hắn uống rượu phạt!
Trên khuôn mặt Úy Trì Thác Dã mơ hồ nổi lên gân xanh, bàn tay để trong túi quần siết chặt, trong mắt nhanh chóng lóe lên một tia sắc lạnh. Rốt cuộc thì ai chống lưng cho Thanh Hổ, để hắn có dáng vẻ kiêu căng như vậy! Thậm chí không sợ thế lực trong giới hắc đạo của Xích Long bang, cố ý gây chuyện, bây giờ, còn cuồng vọng muốn đạp lên đầu của anh!
Anh híp mắt quét qua đám người của Thanh Hổ bang, đa số trên cánh tay đều có hình xăm, dáng người cường tráng mạnh mẽ. Anh tuyệt đối không tin, chỉ mới mấy tháng ngắn ngủi, Thanh Hổ bang đã có thể chiêu nạp được nhiều thuộc hạ đến vậy, trừ phi… Trong đầu Úy Trì Thác Dã lóe lên một ý tưởng, Hắc Cẩu! Trừ phi Hắc Cẩu chính là chỗ dựa của Thanh Hổ!
Bỗng chốc, đôi mắt anh trở nên sắc lạnh. Anh nháy mắt với Lâm Ngạn, Lâm Ngạn lập tức đi tới. Sau đó, Úy Trì Thác Dã ghé sát vào bên tai Lâm Ngạn thì thầm mấy câu. Tất cả mọi người đều dỏng tai lên nghe ngóng, trăm ngàn lần dè chừng. Nhưng giọng nói của anh quá nhỏ, nhỏ đến mức những người khác đều không thể nghe được, nên càng làm cho Thanh Hổ cảm thấy đầu óc mơ hồ.
Lâm Ngạn nghe xong gật gật đầu, liền xoay người rời đi.