Nhặt Được Cô Dâu Nhỏ

Chương 105





Mọi người đều cho rằng mình có thể chết vì tình, thật ra tình yêu không thể làm cho người ta chết được. Nó chỉ giống như đâm một cây kim vào nơi đau đớn nhất, khiến cho người ta khóc không ra nước mắt, rồi trằn trọc, tiếp đến, sẽ biến thành một căn bệnh mãn tính…
“Cô chủ nhỏ, sớm như vậy mà đã dậy rồi sao?” Thím Lâm làm xong bữa sáng vừa từ phòng bếp đi ra, đúng lúc nhìn thấy cô chủ nhỏ đang đi xuống cầu thang.
“Vâng, thím Lâm chào buổi sáng.” Vẻ mặt Úy Trì Hi nhợt nhạt, nhưng vẫn nhoẻn miệng cười tươi như hoa, “Papa đâu?”
Có lẽ cô không nên hỏi nhiều, sau đêm hôm qua, việc anh coi trọng Giang Tuyết Nhi, nhưng lại coi thường cô, trong mắt anh chỉ có mình cô ta, điều đó làm trái tim cô đau đớn. Cái loại đau đớn này, nối tiếp nhau tràn vào thế giới của cô, không phải là lần đầu tiên, có lẽ, cũng không phải là lần cuối cùng.
“Cậu chủ sáng sớm nay đã thức dậy, bảo tôi nấu một bát cháo, lúc này chắc đang đút cho cô Tuyết Nhi ăn rồi. Tối hôm qua cô Tuyết Nhi bị ngất, phỏng chừng lúc này cơ thể vẫn còn đang suy yếu.” Thím Lâm thuận miệng trả lời. Bà có lẽ không biết, lời nói vô tình của mình, lại giống như một mũi tên đâm thẳng vào trong trái tim của Úy Trì Hi.
Tại sao không một ai nhớ ra, tối hôm qua cô cũng bị nôn đến mức mặt xanh nanh vàng chứ? Cô đã biết mình không nên hỏi nhiều, chỉ nhận lấy sự tổn thương về mình mà thôi, Úy Trì Hi buồn rầu nghĩ, “Cô ta không bị sao chứ?” Có lẽ Giang Tuyết Nhi thật sự cần được che chở, thuộc loại phụ nữ cần được ủ trong lòng bàn tay. Cho dù có không thích cô ta đi nữa, nhưng người ta bị bệnh, cô vẫn là không đành lòng.

“Sáng sớm bác sĩ Quý đến khám, nói là cô Tuyết Nhi không có gì nghiêm trọng, nhưng vẫn phải chú ý hơn. Đúng rồi, bác sĩ Quý đặc biệt dặn tôi, bảo nhắn với cô chủ nhỏ chừng nào ghé lại chổ ông ấy, ông ấy sẽ đưa thuốc cho cô.” Thím Lâm lúc này mới cẩn thận xem xét khuôn mặt nhỏ nhắn của Úy Trì Hi, “Cô chủ nhỏ, hôm nay có khá hơn chút nào không? Tối hôm qua cô nôn đến mức thật sự là dọa cho Thím Lâm hoảng sợ.”
“Con không sao, Thím Lâm không cần phải lo lắng cho con.” Úy Trì Hi mỉm cười trả lời. Bác sĩ Quý thật sự là người tốt. Tối hôm qua ông không những không lật tẩy cô, mà còn lo lắng chuyện bồi bổ sức khỏe cho cô nữa. Tuy rằng cô không có được nhiều người yêu mến như Giang Tuyết Nhi, nhưng cô cũng không muốn giống như Giang Tuyết Nhi chút nào. Úy Trì Hi cô đây không phải là một cô gái yếu đuối đâu!
“Thím Lâm.” Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến liền. Giang Tuyết Nhi yếu ớt kêu to lên, lả lướt đi xuống lầu.
Úy Trì Hi nghe thấy nổi gai ốc đầy mình, ngước lên, thấy Úy Trì Thác Dã đang đỡ lấy Giang Tuyết Nhi chậm rãi đi xuống cầu thang.
“Cậu chủ, cô Tuyết Nhi!” Thím Lâm nhanh chóng chạy lên.
Úy Trì Hi ngước mắt nhìn về phía bọn họ, sắc mặt Giang Tuyết Nhi thoạt nhìn quả thật không được tốt cho lắm. Còn anh thì sao? Vẻ mặt lo lắng kia, đến người mù cũng có thể nhìn ra được, cả đêm hôm qua anh đều ở lại bên cạnh Giang Tuyết Nhi cho đến sáng. Cô vẫn nhớ rõ tối hôm qua anh đã giận dữ quát mắng thế nào, vẫn nhớ rõ ánh mắt sắc bén của anh ra sao. Tất cả mọi chuyện như hiện rõ mồn một ở trước mắt, nước mắt chua chát gần như lại chực trào ra trên khóe mi.
“Tiểu Hi, con cũng dậy rồi sao? Cơ thể có khá hơn chút nào không?” Giang Tuyết Nhi mỉm cười dịu dàng.
Úy Trì Hi không nói tiếng nào, xoay người đi về phía bàn ăn.
“Úy Trì Hi, ta không dạy con phép lịch sự hay sao?” Ấn đường Úy Trì Thác Dã nhíu chặt lại, con bé này làm vậy là muốn chống đối anh đó sao? Anh cũng biết ở tình huống lúc đó, anh đã đối với cô có hơi dữ tợn đôi chút, “Đã cảm thấy khỏe hơn chưa?” Anh lầu bầu một câu, nhưng thật ra câu này là đang muốn nói với con bé, trong ngữ điệu lộ ra một chút cảm giác đau lòng không dễ phát giác. Anh đỡ một bên cánh tay Tuyết Nhi, nhưng tầm mắt lại không hề rời khỏi con bé.
Úy Trì Hi vẫn giữ im lặng, sa sầm nét mặt, cô quyết định giữ chiến tranh lạnh với anh! Cô cũng không thèm quan tâm đ ến anh! Tối hôm qua vừa mới ở WC hôn cô xong, nháy mắt một cái đã cùng với người đàn bà kia quậy cho dục hỏa ngất trời! Lúc đó anh xem Úy Trì Hi cô đây là cái gì? Thích thì hôn, đuổi thì phải đi sao? Tiếu Tiếu nói không sai, đàn ông đúng là loài động vật chỉ biết suy nghĩ bằng nửa [email protected] dưới! Cũng may là Giang Tuyết Nhi bị ngất xỉu, xem ra cũng đáng đời cô ta! Hừ!
“Thác Dã, anh đừng trách Tiểu Hi.” Giang Tuyết Nhi nhỏ nhẹ khuyên nhủ người đàn ông bên cạnh. Từ sau khi cô đến Xích Long bảo, mới thực sự cảm nhận được không khí ấm áp của gia đình, sự quan tâm chia sẻ giữa các thành viên trong nhà, mà ở cô nhi viện cô không thể nào có được. Cô vẫn còn nhớ rõ nụ hôn nóng bỏng tối hôm qua của Thác Dã, nhớ rõ ánh mắt dịu dàng của anh, cô mệt đến mức ngủ thiếp đi.

Giống như là một giấc mơ thật dài, trong mơ có ánh mắt dịu dàng của anh Thác Dã, có vòng ngựa gỗ xoay tròn tung bay, có cổ xe bí đỏ của cô bé lọ lem, có đôi giày ballet màu trắng như tuyết, có ánh vàng rực rỡ của hoa Tulip…
Cảnh trong giấc mơ đó, thật dài giống như là cả một đời người vậy, tất cả đều tràn ngập hình bóng Thác Dã, cũng sâu đậm như tình yêu mà cô luôn chờ mong kia.
Giang Tuyết Nhi đắm đuối nhìn một bên sườn mặt anh tuấn của Úy Trì Thác Dã, khuôn mặt này, cô dường như đã nhìn cả cuộc đời, vậy mà vẫn luôn khiến cho cô rung động đến vậy.
“Tuyết Nhi, cháo sáng nay em cũng không ăn được nhiều, lại đây húp thêm chút canh nữa.” Úy Trì Thác Dã dìu cô đến bên cạnh bàn ăn, kéo ghế đỡ cô ngồi xuống.
“Đúng đấy, cô Tuyết Nhi, xem cô thân thể yếu ớt, cần phải bồi bổ cho thật tốt.” Thím Lâm vừa nói vừa múc một chén canh bổ bưng đến. Cô Tuyết Nhi chính là nữ chủ nhân tương lai của Úy Trì gia nha, mang trên mình trọng trách nối nghiệp hương hỏa cho cậu chủ, thân thể vẫn nên vỗ béo thêm một chút. Sau đó, bà lại múc thêm một chén canh nữa đưa đến cho Úy Trì Hi, “Cô chủ nhỏ cũng vậy, uống nhiều một chút.”
“Cảm ơn Thím Lâm.” Giang Tuyết Nhi cảm kích nhận lấy chén canh Thím Lâm đưa qua, trong lòng cảm thấy thật ấm áp. Thím Lâm giống như một người mẹ vậy, khiến cho người ta cảm động.
Úy Trì Thác Dã ngồi xuống, nhìn chằm chằm vào mỗi một hành vi cử chỉ của Úy Trì Hi, cân nhắc xem nên mở lời thế nào để phá vỡ cục diện bế tắc này. Cô cúi đầu rầu rĩ húp canh, không thèm liếc mắt nhìn anh lấy một cái, có là tên ngốc cũng biết cô đang cáu kỉnh. Sắc mặt con bé vẫn còn hơi tái nhợt, làm cho anh không nén nổi lo lắng.
Ngay khi anh chuẩn bị xuống nước dỗ dành cô, thì chuông điện thoại di động bỗng reo vang. Bất đắc dĩ, anh đành phải nghe máy trước đã.

Lại là một dãy số xa lạ.
“Alo?” Sáng sớm, tính tình của anh cũng sẽ không được tốt cho lắm.
“A… Tiểu Hi?” Đầu dây bên kia hỏi dò.
Chết tiệt, lại là đàn ông? Tiểu Hi, Tiểu Hi! Gần đây, anh luôn nhận được không ít các cuộc gọi của những người đàn ông xa lạ gọi đến! Anh vẫn không biết, con bé con nhà anh lại có duyên với người khác giới tốt đến vậy! Được lắm, anh nghiến răng nghiến lợi! Ngay lập tức lửa giận vô duyên vô cớ bùng phát, Úy Trì Thác Dã bực tức hét: “Gọi lộn số!”
Cạch một tiếng, cắt điện thoại.
“Úy Trì Hi, cô tốt nhất là giải thích cho tôi!” Vốn định xoa dịu tình hình, vậy mà trong phút chốc đã lại bốc hỏa.