Nhặt Được Cô Dâu Nhỏ

Chương 103





“Giang Tuyết Nhi, có bưu phẩm!”
“Vâng, tới đây!” Giang Tuyết Nhi mới mười tuổi nhưng vóc dáng đã sớm trổ mã, dáng vẻ trẻ con cũng càng ngày càng trở nên xinh đẹp. Cô bé bước nhanh đến nhận lấy bưu phẩm từ trong tay người đưa thư, mỉm cười ngọt ngào, “Cảm ơn chú ạ.”
Cô bé vui mừng hớn hở cầm hộp bưu phẩm trên tay, nhẹ nhàng mở ra.
“Oa! Giang Tuyết Nhi, đôi giày múa này thật là đẹp nha!” Cô bạn Angel ở cùng cô nhi viện, đứng bên cạnh kêu lên.
Đó là một đôi giày múa ballet màu trắng!
Tim Giang Tuyết Nhi nhất thời xúc động mãnh liệt, anh Thác Dã vẫn còn nhớ! Anh vẫn nhớ bé từng nói rất muốn học múa ballet!
“Giang Tuyết Nhi thật hạnh phúc á, luôn luôn được nhận quà.” Một cô bé ở cùng cô nhi viện, đứng bên cạnh hâm mộ nói.

Giang Tuyết Nhi cười nhạt không nói gì, giữ chặt đôi giày khiêu vũ trong lòng bàn tay. Anh Thác Dã vẫn luôn thỏa mãn lần lượt các ước muốn của bé. Bởi vì đôi giày khiêu vũ này, dù cho bé không thể giống như những vũ công chuyên nghiệp đã từng học múa ballet. Nhưng bé vẫn luôn tự nói với mình, một ngày kia, nhất định phải ở trước mặt anh Thác Dã múa điệu hồ thiên nga xinh đẹp nhất!
Năm nay, cô bé đã được mười tuổi, nhưng bé lại không biết rằng, cũng trong năm này, có một cô nhóc giống như một thiên sứ nhỏ nghịch ngợm, bá đạo ngạo nghễ xông vào cuộc sống anh Thác Dã của bé, mà cô nhóc kia, cũng có cùng một giấc mộng múa ballet…
☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆
“Anh Thác Dã, sinh nhật Tuyết Nhi anh sẽ đến chứ?” Giang Tuyết Nhi vụng trộm lẻn vào văn phòng viện trưởng Lương lấy điện thoại, gọi cho anh Thác Dã của cô. Thật ra cô hận sao mỗi ngày đều không phải là sinh nhật của cô, nếu vậy, anh Thác Dã tự nhiên sẽ đến gặp cô mỗi ngày rồi.
“À… Tuyết Nhi lớn rồi. Anh thì càng ngày càng bận, nếu có thời gian rảnh anh nhất định sẽ tới. Mà cho dù người không đến được, thì quà tặng cũng nhất định sẽ đến.” Úy Trì Thác Dã ở đầu bên kia điện thoại gấp gáp nói cho xong, xung quanh dường như còn có rất nhiều tiếng loảng xoảng, bình bịch xen lẫn tiếng người nói ồn ào.
Anh đang bận rộn việc gì sao? Giang Tuyết Nhi có chút mất mát, “Á, vậy anh Thác Dã…”
“Tuyết Nhi còn có chuyện gì không? Không có việc gì thì anh cúp máy đây. Tuyết Nhi phải ngoan ngoãn biết không. Anh mà không bận việc thì sẽ đến thăm em.” Giọng của Úy Trì Thác Dã có chút không ổn, nói rất nhanh, dường như cố chịu đựng cảm xúc dồn nén nào đó.
“Thác…” Lời nói kế tiếp của cô bé còn chưa kịp nói xong, thì điện thoại ở đầu dây bên kia đã bị dập máy.
Năm nay, cô mười một tuổi, vào hôm sinh nhật của cô, cô đã đợi đến khuya, đợi cho đến mười hai giờ đêm, anh Thác Dã vẫn không hề đến.
Cô ấy không biết là, vào thời điểm Úy Trì Thác Dã nhận điện thoại của cô, anh đang tham gia vào một trận chém giết khốc liệt giữa các bang phái. Dãy số điện thoại kia, thường chỉ xuất hiện khi Tuyết Nhi gặp chuyện, chỉ viện trưởng Lương mới có thể gọi cho anh, cho nên anh đã nhận máy! Nhưng cũng chính vào lúc anh cúp điện thoại, sau vai không cẩn thận bị chặt một đao, dòng máu đỏ tươi cứ như vậy tuôn ra xối xả!
Cuối cùng, anh cũng đã thắng trong trận sống mái này, lại một lần nữa không phụ danh tiếng ông trùm xã hội đen của mình! Chỉ là đêm nay, bởi vì vết thương do đao chém mà anh bị hôn mê, nên đã vắng mặt trong lễ sinh nhật của cô…
☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆
“Tuyết Nhi, Tuyết Nhi, buổi diễn quan trọng sắp bắt đầu rồi, chuẩn bị sẵn sàng chưa?”

“À! Xong rồi!” Giang Tuyết Nhi cầm ống nghe trong tay, tùy tiện đáp lại lời căn dặn của viện trưởng Lương, vội vàng hướng về đầu dây điện thoại bên kia gấp gáp nói, “Anh Thác Dã, hôm nay anh thật sự không có thời gian đến đây sao?” Trong giọng nói có thể thấy được sự mất mát sâu sắc. Hôm nay là ngày cô công diễn vở “hồ thiên nga”, thế mà anh Thác Dã lại không có thời gian đến đây.
Cô rất muốn…nói cho anh Thác Dã biết, bởi vì anh đã tặng cho cô đôi giày múa ballet kia, nên cô đã dùng nó để hoàn thành giấc mộng của mình. Cô khao khát được chia sẻ niềm vui này cùng anh.
“Tuyết Nhi, lát nữa anh sẽ tới, chúc em diễn tốt nhé!” Úy Trì Thác Dã ở đầu dây điện thoại bên kia ra sức khích lệ cô.
Kết quả, vở diễn “hồ thiên nga” của cô sắp kết thúc, anh Thác Dã mới tới, toàn thân phong trần mệt mỏi, cầm một bó Tulip to đến tặng cô, chúc mừng cô công diễn thành công!
Năm ấy, Giang Tuyết Nhi mười hai tuổi, nói không tủi thân là nói dối, mặc dù đã giành được những tràng pháo tay của khán giả, nhưng vẫn không thể bằng một nụ cười khích lệ của anh Thác Dã! Chỉ là cô đã không biết, lúc này anh Thác Dã ở Xích Long bảo đang bận rộn bù đầu. Tất cả chỉ vì con bé ngu ngốc kia, muốn trở thành nàng tiên cá, nên đã ngốc nghếch nhảy xuống hồ bơi, suýt nữa thì bị chết đuối!
Còn anh cũng chỉ vì cứu con bé, mà đã bỏ lỡ buổi công diễn vở “hồ thiên nga” của Giang Tuyết Nhi…
☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆
‘Cô nhi viện Thịnh Ấu’ đã trải qua vài chục năm thăng trầm, thêm nữa mảnh đất này cũng đã được mua lại, do vậy bọn họ không thể không chuyển đến một nơi ở mới.
Ngày hôm đó, Giang Tuyết Nhi cùng các bạn trong viện tay trong tay, cùng đến thăm ‘Tân Thịnh Ấu’ mà mọi người sắp chuyển vào ở.

“Mọi người cũng đã đến lúc phải về rồi. Viện trưởng Lương nói chúng ta sau khi thăm nhà mới xong, thì phải mau chóng quay về.” Một cô gái trong nhóm nói.
“Ừ, phong cảnh nơi này thật đẹp, sân cũng khá rộng.” Giang Tuyết Nhi gật gật đầu, tỏ ra rất hài lòng đối với ngôi ‘nhà mới’.
Ngay sau đó, khi bọn họ vừa mới đi ra, thì có giọng nói non nớt ngỗ ngược của một cô bé con hét vang lên!
“Mẹ kiếp Lưu Thất Thất, đừng tưởng rằng mi tên là Thất, thì khinh người quá đáng!”
Giang Tuyết Nhi lần theo tiếng nói thì nhìn thấy, một cô bé con chỉ xấp xỉ chừng sáu bảy tuổi, thân mình tròn vo, đeo kính râm đang chỉ tay vào một căn phòng của tòa nhà gần đó mà gào thét. Đúng vậy, cô có thể khẳng định cô nhóc con này thực sự là đang——gào thét!
Không nhìn còn đỡ, vừa nhìn cả bọn đều sợ hãi. Bởi vì thật không ngờ là sau lưng cô nhóc kia lại có thêm sáu bảy người đàn ông cao to vạm vỡ mặc đồ đen. Mỗi người đều đeo kính râm đen, trong tay lại xách theo một cái xô đựng thứ chất lỏng gì đó, cũng không biết là thứ gì, dàn trận cực kỳ hoành tráng, giống như trong phim, hay trong huyền thoại xã hội đen!
“Lưu Thất Thất! Con nhỏ chết tiệt kia, có gan thì ra đây cho ta!” Cô bé lại gầm lên giận dữ, hét đến mức cái cơ thể nhỏ bé béo tròn có chút rung rinh.