Hôm nay, cục nợ kia dám làm một chuyện rất tày đình...
Cô dám bỏ nhà ra đi?
Cảm nhận của người nào đó lúc này chỉ đơn giản hai từ "ban đầu". Hắn tốt với cô như vậy, thậm chí còn tha cho cô, vậy mà cô nói đi là đi vậy sao? Kể cả một lời tạm biệt tử tế cũng không nói ra.
Hãy là hắn đoán cho cô sợ rồi?
Thiên trầm ngâm suy nghĩ, rất tỉnh táo mà vào phòng con bé kia để kiểm tra xem lịch sử truy cập. Và chẳng mất bao lâu, địa chỉ truy cập gần đây có tiêu đề là: "Nhà trọ xung quanh trường đại X."
Ở Tân Phú thì còn trường nào ngoài trường này?
Được rồi, cứ bình tĩnh chờ đợi. Dù gì hắn cũng có người quen ở trường này, muốn tìm người cũng không phải chuyện khó. Cứ để cục cưng tự dung tự tác vài hôm, đâu lại vào đó thôi.
(...)
Dạo gần đây cuộc sống của An tốt đẹp đến kì lạ.
Cô phải làm thêm ở cửa hàng tiện lợi gần trường để kiếm thêm thu nhập. An đăng ký toàn thời gian, mà rất nhanh cô đã làm quen được công việc ở đây. Thậm chí, còn quen được một chị khoá trên tốt bụng.
Cứ vậy, gần đến ngày nhập học, An đăng ký được một chỗ trong ký túc xá trường rồi chuyển đi. Cứ nghĩ, mọi chuyện có thể bắt đầu lại từ đầu, nhưng mà cô trăm nghìn lần cũng không ngờ mẹ lẫn em trai mình tìm đến đây.
Ngày hôm đó An vừa học xong rồi đi đến chỗ làm thì bắt gặp một đám đông đang vây quanh chỗ nào đó. Vốn dĩ, cô định rời đi, nhưng lại bị người nào đó gọi lại: "An, An, mẹ đây... con..."
An vội vàng né tránh, cô ba chân bốn cẳng chạy đi về phía trước. Phải khó khăn lắm mới có thể chạy được khỏi gia đình đó, cô không dại gì mà lần nữa tự chui đầu vào tròng. Về gặp mẹ để trở thành một con osin không công đúng nghĩa sao? Hay lại trở về thành đứa con gái hết lần này đến lần khác biến thành chỗ trút giận của mẹ?
Nhưng, sự việc chẳng hề dễ dàng đến vậy.
Mẹ cô tìm thẳng đến chỗ kí túc xá của cô, thẳng tay giáng vào mặt An một cái, chì chiết: "Con nhỏ này, mày dám bỏ trốn à?"
Xung quanh ký túc xá vẫn còn vài sinh viên vừa mới đi làm về. Đám người đều sững lại vì cái đánh vào mặt này của người phụ nữ trung niên kia. Bà ta liếc An, chê bai: "Mau đi về nhà với tao, đừng có học hành gì cả. Gia đình đang có chuyện lục đục, màu rút học phí rồi mang về đây cho tao."
An xoa một bên má, trả lời mẹ: "Con không về đâu cả. Hiện giờ mẹ đã bán con cho người ta rồi, con không còn liên quan gì đến mẹ và thằng Phong nữa."
"Thì sao? Bán mày thì sao? Mày là con của tao, tao thích làm gì thì tao làm. Mày học đâu ra cái thói trẻ trao người khác?" Thực chất, bà ta vô tình tìm được đứa con gái này cũng là tình cờ mà thôi. Hôm nay, thằng con trai cưng của bà lái xe đâm vào người khác làm hỏng cả đầu xe của người ta nên phải bồi thường. Cũng may là không có tai nạn vê người, nên số tiền bồi thường bây giờ là vài chục triệu. Bà ta phải nài nỉ mãi họ mới thả cho đi, đồng ý trả dần dần.
Con bé An này trước kia đã bán nó cho một thằng cha nào giàu lắm, hắn bỏ cũng hần một tỷ bạc để mang con nhỏ về, đã vậy còn cho nó đi học đại học. Bà nghĩ, nếu đến đây để vòi chút tiền từ An thì mọi chuyện dễ dàng hơn rồi.
"Mà thôi, mày nói thằng cha kia xì thêm vài trăm triệu nữa đưa cho tao là được, tao cho mày đi học tiếp. Còn không thì ngày nào tao cũng đến đây gặp mày, nhớ chưa?" Vừa nói, mẹ lấy ngón tay dí vào đầu An, cay nghiệt đe doạ: "Coi chừng tao cho người ta biết được mày là cái thứ đã từng ngủ với đàn ông, sau này khỏi ngóc đầu đi học luôn."
Nói đoạn, bà ta rời đi thật nhanh không để cho ai biết. Thấy bóng lưng mẹ đã xa dần, An chỉ biết tủi thân quệt đi nước mắt vừa chảy dọc xuống má. Nghe trong lời nói của mẹ là cô biết ngay cái "gia đình" mà bà ấy đề cập chính là đứa em trai kia. Ngoài nó ra thì đố ai khiến cho bà ấy lo lắng như vậy? Không biết bằng cách nào mà mẹ tìm đến được đây, nhưng nếu bà ấy nói sẽ đến làm khó cô mãi thì chắc chắn sẽ làm thật...
Chú Thiên ơi, cháu lấy đâu ra tiền đây?