Nhặt Được Bé Cưng Ngốc Nghếch

Chương 29




Hắn nhặt được một cục nợ, một cục nợ phiền phức.

Một lần nữa, con bé đã an toàn trở về bên hắn rồi.

Giây phút Phong bị công an đưa đi thì bà Hạnh đã biết được con trai gây ra chuyện tày trời gì rồi! Thằng Phong gào khóc, chỉ biết van lơn người khác: “Chú ơi… con lỡ dại… chú… mấy chú đừng bắt con đi tù mà!"

Đáp lại chỉ có cái nhìn lạnh nhạt lẫn âm thanh chỉ trỏ của tất cả mọi người. Thằng Phong nhìn sang Thiên thì thấy ánh mắt sắc như d.ao của hắn, cánh tay đang ôm lấy An mà bảo bọc thân hình cô gái nhỏ. Lúc đó, nó đã biết được nó đã động đến người không nên động rồi…

Bắt đầu từ việc dắt mũi thằng Báo khai hết mọi chuyện ra rồi việc công an ập đến… tất cả… tất cả đều do một tay hắn dựng nên!

Phong vùng vẫy dưới sự kìm kẹp của hai người nhưng vô dụng mất rồi. Nó cứ như con thú bị mất khống chế mà gầm lên những lời cay nghiệt! Một thằng ranh con chỉ mới học đòi giao du với xã hội đen chưa bao lâu mà dám diễn kịch qua mắt người khác, để rồi bây giờ nhận trái đắng vào người. u, cũng là tự làm tự chịu…

“Thằng c.hó đẻ! Mày dám chơi tao! Chờ đó… tao mà ra được thì tao g.iết… tao g.iết hết chúng mày!”

“A…. a… thả ra… tao phải gi.ế.t nó…”

Đôi mắt Phong lóe lên tia lửa hận, nó hận không thể lao đến mà giày vò kẻ đã đưa hắn vào cái bẫy này. Bà Hạnh thì thức thời hơn, nhìn thái độ của Phong thì đã hình dung được chuyện như thế nào. Ném hết tôn nghiêm nửa đời người, bà vội vàng bò đến nắm chắp hai tay lại với nhau cầu xin: “Con trai tôi còn nhỏ… nó còn dại lắm anh ơi… anh làm ơn tha cho nó… tôi xin anh…”

Thiên không thèm đáp lại lời bà Hạnh, chỉ dùng ánh mắt khinh miệt nhìn người đàn bà đầu đã hai thứ tóc này mong mình cho con trai một con đường sống. Bên ngoài vẫn vang lên tiếng chửi rửa của Phong, nhưng mẹ nó chỉ hận lúc này không thể dùng cái mạng mình để đổi lấy tương lai cho con trai mình. Ai mà không biết được pháp luật sẽ chẳng bao giờ dung túng cho cái xấu, nhất là hành vi buôn bán và tàng trữ chất cấm thì càng không thể tha thứ. Hắn không dùng cách thông thường mà dùng cách phơi bày chuyện Phong làm ra ánh sáng để nó trả cái giá đắt.

Qua khung cửa sổ kính xe cảnh sát, Phong thấy mẹ mình đang dập đầu nài nỉ người đàn ông kia tha mạng cho mình. Hình như, nó thấy hối hận… nó hối hận rồi! Hối hận vì non dại để bị đồng tiền cám dỗ… hối hận vì đã chọc đến người đó! Người mà lẽ ra nó không nên giở trò..

Xe cảnh sát đã lăn bánh, bà Hạnh vẫn òa khóc níu lấy gấu quần Thiên mà van lơn. Cả đời bà làm nhiều chuyện xấu, chỉ còn lại đứa con trai để dựa dẫm nửa đời sau mà nay nó đã bị bắt đi rồi. Vậy thì sau này bà phải sống ra sao đây? Chồng thì chẳng thương yêu gì mình, từ trước đến giờ bà chỉ dựa vào cái danh cháu đích tôn của nhà họ để tác oai tác oái. Thậm chí, còn ngang nhiên cướp chồng bạn mình dựa vào việc giới tính của đứa trẻ là con trai… bây giờ bà phải làm sao đây? Trời ơi là trời!

Nghiệp chướng… tất cả là nghiệp chướng…

Thấy Thiên vẫn không lay động, bà Hạnh bèn quay sang nắm lấy tay An, vừa nấc lên thành tiếng: “An ơi… em con nó lỡ dại… con nói với Thiên cứu em con đi con…”

“Mẹ xin con đó… thằng Phong nó là em con mà An… con nói gì đi con…”

Bàn tay con bé co lại, nắm chặt lấy một bên cánh tay Thiên để ngăn lại cảm xúc đang kìm nén từ nãy đến giờ. Lần đầu tiên trong đời, An thấy mẹ Hạnh vật vã đến vậy… cũng là lần đầu tiên trong đời mẹ ngọt ngào với cô…

Đứa con nào mà chẳng thương mẹ? Chỉ là, tình thương trên đời đều có giới hạn cả! Lần này đến lần khác bà Hạnh và thằng Phong cứ đem trái tim của con bé ra mà chà đạp, mà h.ành h.ạ để thỏa mãn thì làm sao con bé chịu được đây? Càng nghĩ, An càng ứa nước mắt… mẹ vì em trai mà ném cái tôi xuống đất, thậm chí còn không ngại bán cô cho người này đến người khác…

Con bé mấp máy môi, giọng lạc đi: “Mẹ ơi… có bao giờ mẹ thương con không mẹ…?”

Bà Hạnh gật đầu như ngã rạ, đáp lại: “Có… mẹ thương con… thương con lắm An… con làm ăn cứu thằng Phong đi con…”

Nuốt nước bọt vào trong, cổ họng đã nghẹn đắng từ bao giờ. Cô hít mũi, hai mắt đã cay xè: “Vậy sao mẹ… mẹ ác với con vậy mẹ?”

“Con có làm gì sai đâu mẹ…”

“Con cũng là con của mẹ mà mẹ! Con cũng là con của mẹ mà…”

Đi đến giới hạn cuối cùng, bà Hạnh đành muối mặt cầu xin đứa con gái mà trước đến giờ mình chẳng xem ra gì, thậm chí còn mang mọi sự hận thù trút lên con bé. Nhưng… đối diện với sự tuyệt vọng của bà Hạnh, An chỉ đẩy tay bà ta ra rồi lắc đầu.

Bà Hạnh tròn xoe mắt, đối diện với sự từ chối của An thì sự nhục nhã cứ vậy mà mang hết trên gương mặt già nua kia. Mắt bà hơi co rút lại, hỏi An: “An… con không muốn cứu em trai sao?”

An lắc đầu, cứ như vậy mà đạp lên mặt mũi của bà Hạnh. Bà ta chỉ tay vào con bé, lại đay nghiến: “Tất cả là tại mày… tại mày… tại mày nên thằng Phong mới phải đi tù.. là tại mày…”

Nước mắt không biết từ lúc nào đã chảy dọc hai bên má. Con người ấy mà, dù cho lớn đến mấy thì trong thâm tâm vẫn là một đứa trẻ cần tình thương của mẹ. Bao nhiêu năm trời rồi… bao nhiêu năm trời cô phải chịu đựng sự bất công từ gia đình, từ người mà mình gọi bằng mẹ… dẫu cho có lấy lòng thế nào thì vẫn bị họ không xem ra gì…

Bà Hạnh biết con nhỏ sẽ không giúp mình, nên bèn thu lại những giọt nước mắt kia, đáp: “Mày chỉ là con riêng của chồng tao thôi, tao nuôi mày đến bây giờ đã là phước phần rồi.”

Hai mắt con bé mở to, gần như không thể tin vào tai mình chuyện bà Hạnh vừa nói. Con riêng sao? Chuyện này… này là sao?

Nhưng đầu cô đau quá! Từng mảnh ký ức vụn vặt cứ hiện về trong đầu để cố gắn ghép lại một bức tranh hoàn chỉnh. Đầu cứ như bị búa b.ổ thành hai, cả lưng áo đẫm mồ hôi theo từng lời nói của bà Hạnh: “Thương? Tao thương mày hết lòng mới nuôi mày đến bây giờ. Mày nói ai ác? Tao mà ác là tao cho mày đi theo mẹ mày rồi!” Nhận ra mình đã lỡ lời, bà Hạnh vội vàng sửa miệng: “Đừng có vu khống cho tao.” Chân bé An loạng choạng, nghiến răng ken két dưới sự tr.a t.ấn này. Cô gục xuống ôm đầu, bên tai cứ ù dần đi, kế đó lại chẳng nghe thấy được thêm bất kì lời cay nghiệt nào của bà Hạnh. Bà ta đã lộ ra bộ mặt của mình, dẫu môi nói lời cay độc: “Thứ ăn cháo đá bát! Đi cấu kết với người ngoài hại người nhà! Đồ máu lạnh!”

Bà Hạnh còn muốn nói gì thêm nhưng đã bị Thiên lườm một cái, giọng nói rít qua từ kẽ răng: “Bà câm mồm cho tôi.”

“Còn nói tiếng nào nữa tôi cho con trai bà đi tù mọt gông.”