Hắn nhặt được một cục nợ, một cục nợ phiền phức.
Cục nợ đã trở về nhà rồi. Và dĩ nhiên, hắn đang chực chờ như “hổ đói rình mồi” để “ăn” cô.
Chỉ là, sau cái hôm mà hắn cùng con bé “vui vẻ” kia thì con bé cứ trốn tránh hắn mãi, làm hắn không có cách nào để nói chuyện cho rõ ràng với cô. Dù cho cả hai đang ở chung một nhà, ấy vậy mà cô gái kia cứ biến mất không có tăm hơi.
Đúng là con nhóc vô lương tâm! Hắn đã cứu cô ra khỏi nơi kia, và đây là thái độ của của ai đó đối xử với hắn sao?
Hắn không cam lòng!
An đã thu dọn đồ đạc để trở về nhà, cũng giống như lúc trước mà sẽ nấu cơm cho hắn ăn hằng ngày. Nhưng mà hắn gọi cô về đâu phải để ăn thức ăn cô nấu đâu? Hắn muốn “ăn” cả cái người nấu mà?
“Trưởng phòng dạo này làm sao vậy?”
Nhân viên X đang vừa uống cafe vừa nhìn về phía ông chú nào đó đang chăm chú đọc tài liệu, chỉ có thi thoảng ánh mắt sẽ liếc nhìn vào chiếc điện thoại được nằm ngay ngắn trước bàn.
“Tui thấy anh ấy vẫn đẹp trai mà bà.” Nhân viên Y đáp.
“Ý tui là bà có thấy trưởng phòng “khó ở” hơn không?”
“Hả? Là sao?” Chị X không kiềm được sự tò mò mà hỏi lại.
“Đây, tui kể bà nghe cái này. Hôm bữa ấy chị Trân thấy bồ trưởng phòng đi vào khách sạn với ai đó nên báo cho ổng, mà ai ngờ đâu là con bé bị người ta dụ, cũng may là ổng đến kịp nên không có sao.” Chị Y nhấp một ngụm cafe đen, thuật lại câu chuyện.
“Ủa? Ổng đổi bồ nữa hay sao vậy bà? Con bé là sao?”
“Ừa, đúng rồi đó. Con bé kia hình như mới là sinh viên thôi. Nghe chị Trân kể nhìn cũng dễ thương, có điều hơi khờ quá.”
“Trời đất, tưởng đâu gu ổng là mấy cô người mẫu hay là mấy em hot Tiktoker chứ? Ai dè là mấy đứa nhỏ à?” Chị X phun ra lời cảm thán, thầm nghĩ rằng giả sử mình trở về cái tuổi kia có khi mình cũng tán tỉnh được Thiên không chừng.
“Thôi bà ơi, tui biết bà đang nghĩ gì. Nhưng mà đàn ông vừa đẹp, vừa giàu có như trưởng phòng không hợp với chúng ta đâu. Độ gì cũng vài ba hôm là thay bồ như thay áo à, bà cứ chờ coi tui nói có đúng không nhé. Cá với bà luôn là ổng “thịt” xong con người ta là đi tìm mối khác thôi, cùng lắm là dăm ba hôm.” Y tỏ ra mình trải sự đời, đưa ánh mắt phán xét thăm dò người nọ. Dẫu chị chỉ là một nhân viên quèn nhưng trình độ hóng chuyện của chị so với máy rada chỉ có hơn chứ không thua. Hôm nay giám đốc ăn gì chị cũng biết chứ nói chi dăm ba chuyện tình ái này?
“Để tui chống mắt lên mà coi.”
Bỗng, điện thoại của Thiên cuối cùng cũng nhận được cuộc gọi. Vừa nhìn thấy hai chữ “Bé yêu” thì đôi môi ai đó nở một nụ cười thỏa mãn. Ha, cuối cùng cục cưng cũng tìm đến hắn rồi này.
“Alo, sao đấy bé?”
Chị Y trợn mắt, hai con ngươi sắp lăn ra đất khi chứng kiến cảnh tượng hãi hùng này. Mẹ ơi, trưởng phòng đang dùng cái giọng buồn nôn nào đó để đối đáp với người kia. Từ trước đến giờ Thiên sẽ không nghe điện thoại trong giờ làm việc, mấy cô bạn gái muốn tìm hắn thì phải đợi hắn ra về mới có thể gặp được. Mà… mà đây là cái gì đây?
“Alo, anh là Thiên đúng không?” Bên kia đầu dây không phải là tiếng của An mà đó là âm thanh của một người phụ nữ trung niên. Đó không ai khác chính là mẹ của An – bà ta đang đứng ở trước cổng trường cô để vòi tiền.
Đáy mắt Thiên trở nên đen lại: “Là tôi.”
“Tôi là mẹ của con An đây, bây giờ nó đang ở cùng tôi. Tôi không vòng vo nữa mà nói thẳng luôn…” Bà ta liếc nhìn An đang cúi đầu, rõ ràng rất muốn lấy lại chiếc điện thoại nhưng đã bị đứa em trai đứng kế bên giơ nắm đấm để hù dọa nên chỉ đành cắn môi để mặc họ làm gì thì làm. Vừa mới ra về đã bị hai người chặn lại hỏi thăm, đã vậy mẹ chỉ liếc qua vết bầm trên cổ của An thì đã đưa ra kết luận: “Mày ngủ với thằng kia rồi à?”
“Con… không có…”
“Tao nhìn qua một cái là biết ngay.” Bà không đi sâu vào vấn đề, mà hỏi: “Tiền đâu?”
Đứa em trai đứng bên cạnh đã nhuộm tóc màu vàng hoe, trên tay còn cầm một điếu thuốc. Nó hất mặt nhìn An: “Mẹ tui hỏi chị tiền đâu?”
“Không… không có…”
An lùi về phía sau, mím môi lắc đầu. Mẹ thấy vậy thì nét mặt trở nên khó chịu hơn, kéo tay cô, nói: “Đi theo tao về nhà, khỏi học cái gì hết.”
“Mẹ… con không về!”
“Tao nói với mày sao? Hiện em mày đang bị người ta dọa kiện tới kiện lui mà mày còn ở đây sống vui vẻ. Mày là thứ mất dạy, có tiền thì giấu một mình ăn mà không lo cho gia đình.”
Thằng Phong ném điếu thuốc lá xuống, nó còn cao giọng hơn: “Chị khốn nạn thật, thấy em trai mình như vậy mà không thèm giúp.”
“Buông con ra! Mẹ bỏ con ra! Con không muốn về đâu hết!” Nước mắt nước mũi An đã tèm nhem, cổ tay đã bị mẹ nắm đến đau nhức. Nhục nhã hơn là cô còn bị người ta nhìn mình với ánh nhìn săm soi, khinh thường. Cô có làm gì đâu? Nhưng tại sao lại thành ra thế này?
An đã thành công thu tay lại từ tay mẹ mình, cô sợ hãi muốn chạy đi nhưng lại bị đứa em trai nắm lấy đuôi tóc kéo ngược lại. Cảm thấy da đầu thật đau rát, thậm chí là nghe thấy âm thanh của mấy sợi tóc đang đứt. Thằng Phong được thế giật tóc cô thêm lần nữa, nói: “Chị tính đi đâu?”
“Đau quá… thả… thả ra…” Dẫu Phong chỉ là học sinh cấp ba nhưng dù gì cũng là con trai, sức lực vẫn tốt hơn An rất nhiều, mà lại còn là dân chơi thể thao nên nó khỏe như trâu vậy, một đứa con gái như cô thì sao thoát được khỏi nó đây?
Ở phía bên này bà mẹ đã lục lấy balo của An, móc ra chiếc điện thoại của cô. Bà ta dúi nó vào tay cô, bực tức ra lệnh: “Gọi cho thằng đó đi, nói nó mang tiền đến.”
Sở dĩ gấp gáp như vậy là vì người chủ xe kia đã liên hệ cho phía luật sư liên hệ với nhà bà ta, thậm chí còn nói rằng sẽ đưa Phong vào trại giáo dưỡng nếu không tiến hành đền bù. Vì vậy, bằng mọi cách bà phải moi được tiền từ chỗ đứa con gái này.
“Lẹ lên.” Thằng Phong kéo tóc cô ra sau lưng, nói cũng vội không kém gì mẹ mình. Dẫu hai người là chị em ruột thịt nhưng do cách đối xử của phụ huynh với hai đứa khác nhau đã dẫn đến việc Phong cũng học theo người lớn coi thường chị mình. Đối với cái nhà này và cả Phong – chị nó chỉ là osin cho họ, còn nó mới là người được coi trọng nhất nhà.
Bé An mở khóa điện thoại nhưng lại chần chừ không dám gọi cho Thiên. Mẹ thấy vậy thì giật lấy điện thoại từ tay cô gọi thẳng cho hắn: “Giờ tôi nói thiệt, nhà tôi đang gặp khó khăn phải cần một số tiền lớn. Con bé An nó muốn giúp đỡ gia đình nên lát nữa nó sẽ theo tôi về nhà vài hôm.”
“Bà muốn gì?” Thiên tháo mắt kính xuống, không muốn vòng vo thêm với loại người này.
“Giờ tôi cần năm trăm triệu. Nếu anh không đưa thì tôi không còn cách nào khác là đưa con nhỏ cho ông Lý ở gần nhà để chăm sóc ổng vài hôm…”