Nhặt Được Bé Cưng Ngốc Nghếch

Chương 17




Ai đó hãy nói cho hắn biết hắn nên làm gì không?

Hắn rất muốn đ.è cô xuống, sau đó hôn lấy hôn để đôi môi đang được bé cưng cắn chặt kia. Bây giờ, con bé xấu hổ đến mức muốn độn thổ cả rồi, chỉ biết cúi gằm mặt xuống lấy hai tay che đi đôi mắt mình để không phải nhìn thấy phần d.a t.hịt của Thiên. Cô quyết tâm im lặng, giờ phút này chẳng biết mình nên làm gì…

“Bé không muốn phạt chú à?”

Con bé càng cắn chặt đôi môi hơn, không dám hó hé thêm lời nào. Ông chú này đang có vấn đề gì hay sao? Tự dưng lại nhận lỗi với cô, đã, vậy còn chủ động c.ởi áo bảo cô phạt mình nữa…

Ô hay, người ta là con gái da mặt mỏng như tờ giấy chứ nào có dày như tường thành như ai kia đâu? Nhìn ông chú kia xem, rõ ràng là biết còn ngại ngùng mà vẫn làm ra vẻ vô tội kìa. Hắn cụp mắt, cởi hẳn chiếc áo bên ngoài ra đặt lên ghế sofa, nói: “Lại đây, phạt chú đi.”

“Bé muốn cắn ở đâu?”

Thiên lại nắm một bên tay đang che mắt của An đặt lên bụng mình, mặc kệ chút phản kháng yếu ớt chẳng đáng là bao của An mà cứ vậy thành công để bàn tay kia chạm vào phần cơ ấy. Lòng bàn tay con bé toát cả mồ hôi, cả đầu ngón tay cũng run lên nhưng chẳng ngăn được động tác mạnh bạo của ông chú. Hắn cứ cười rồi lại cười, thi thoảng lại nói vài câu làm con bé mặt đỏ tía tai: “Sờ thích không?”

“Không… không mà… cháu… chú buông tay ra…” An cố thu tay mình về, thế nhưng lại lạ làm sao! Có làm cách nào cũng không di chuyển được dù chỉ một mm. Ông chú kia rất khỏe, chỉ cần dùng sức một cái thì mười đứa con gái như cô đều chào thua, càng huống chi bây giờ cô chỉ có một thân một mình…

Do chẳng nhìn thấy gì nên sẽ khiến con người ta trở nên phong phú hơn về trí tưởng tượng. An có thể hình dung trong đầu thứ mình đang chạm có hình dạng thế nào, đây là cơ bụng của Thiên, đã vậy còn có múi nữa. Thi thoảng, còn cảm nhận được mình đang sờ phải vết sẹo ở vị trí nào đó. Lúc trước kia thay đồ cho chú cô đã từ nhìn thấy qua phần thân trên này, chỉ là lúc đó mắt nhắm mắt mở nên chẳng dám nhìn thẳng vào người hắn, cô chỉ nhớ mang máng rằng trên người hắn có một hình xăm rất lớn, đi từ cổ cho đến phần hông, trên người lại có vài vết thương đã thành sẹo từ lâu. Lần này, cô còn được chạm tay vào một cách công khai như vậy lại mang đến một trải nghiệm khác…

Hắn khuỵu một chân xuống, lại kéo tay của An di chuyển lên ngực mình, kế đó lại là yết hầu. Giọng nói ai đó khàn khàn, tràn ngập dụ hoặc: “Mở mắt ra nhìn chú.”

Thấy con bé vẫn ngoan cố không chịu hé mắt ra, Thiên bè lấy tay còn lại tháo đi thêm một nút áo của An. Hắn đang giở trò với cô, vậy mà lại nói bằng chất giọng rất bình thản: “Không nhìn thì chú phạt bé.”

Đoạn, hắn cúi người muốn lặp lại hành động l.iếm c.ắn như khi nãy nhưng đã bị An chặn lại. Con bé lấy tay chắn ngang trước ngực, lắc đầu: “Cháu nhìn, cháu nhìn! Chú… chú đừng làm vậy nữa…”

Cả gương mặt An đã đỏ như cà chua chín, vì bị bắt ép nên chỉ đành miễn cưỡng nhìn vào người đàn ông ấy. Phần thân trên đã chẳng còn thứ gì che chắn, phần d.a t.hịt lồ lộ hiện lên rõ ràng trước mặt bé con. Đuôi mắt hắn hơi cong lên, thu hết biểu cảm xấu hổ của cô vào trong ánh nhìn, bảo: “Vậy mới ngoan.”
Hắn nâng cằm An lên, ngón cái vuốt nhẹ lên môi cô, lại hư hỏng gạ tình: “Thương chú đi.”

Lại dùng đầu ngón tay mình lướt nhẹ từ phần ngực đến phần bụng: “Chỗ nào cũng muốn được bé thương.”

“Hay bé thích được chú thương?”