Nhặt Được Bạn Trai Trong Trò Chơi Chạy Trốn

Chương 7




EDIT: CHANHH

CHƯƠNG 7: ĐÊM KINH HOÀNG TRONG VƯỜN TRƯỜNG

Hắn ta rụt rè lấy từ sau lưng ra vật gì đó, cầm nó lên và hỏi một cách yếu ớt:

"Anh... nhìn này..."

Tề Tư Nguyên không chần chừ nữa, đứng dậy chạy tới cửa, đến gần cửa cậu gầm nhẹ:

"Im đi, đừng làm ồn." Sau đó liền mở khóa.

  

Hai người ngoài cửa giật mình vì đột nhiên xuất hiện một cái bóng, vừa nghe thấy giọng nói thì mới biết là người. Nhìn thấy người bên trong có vẻ mở khóa có ý cho bọn họ vào, hai người ngoài cửa không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng khi Tề Tư Nguyên mở cửa hàng rào, tiếng côn sắt kéo trên mặt đất kèm theo tiếng bước chân nặng nề cũng tăng tốc đi về phía bên này.

Người đàn ông ngoài cửa có vẻ lá gan cực nhỏ, hắn quay đầu đã có thể mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt dữ tợn của chế tài giả không thể không hét lên một tiếng nữa.

Tề Tư Nguyên bị tiếng kêu của hắn làm cho hoảng hốt, không khỏi trừng mắt cũng thuận tiện nhìn rõ bộ dáng của hắn.

  

Cũng may lúc này cửa được mở, người phụ nữ ngoài cửa chen vào trước, người đàn ông nhát gan phản ứng kịp nhanh chóng chui vào theo.

Mà chế tài giả bên kia cư nhiên bắt đầu tăng tốc chạy.

Tề Tư Nguyên thấp giọng chửi một tiếng, hóa ra con quái vật này có thể chạy, cậu còn nghĩ rằng nó chỉ có thể đi bộ.

Còn khoảng cách, còn thời gian, Tề Tư Nguyên vừa nghĩ vừa dùng sức đóng cửa hàng rào sắt, ai biết vào lúc này, cửa hàng rào sắt không thể động đậy!

Tề Tư Nguyên dùng sức kéo mạnh hai lần nữa nhưng cánh cửa hàng rào sắt vẫn không hề nhúc nhích, có lẽ là do cánh cửa sắt đã dùng quá lâu có điểm rỉ sét giờ phút này đột nhiên bị kẹt.

"Tiếu Mạc Hàng!"

Tề Tư Nguyên nhịn không được thấp giọng kêu, người này cư nhiên thật sự tránh ở bên trong, một chút ý tứ hỗ trợ cũng không có.

Chế tài giả mắt thấy sắp đến trước mặt, Tề Tư Nguyên nhịn không được hoảng loạn mà cậu tựa hồ càng dùng sức, cửa sắt kia càng bất động!

Tới rồi! Chế tài giả tới rồi!

Thời điểm chế tài giả nhào về phía mình, Tề Tư Nguyên thậm chí có một tia tuyệt vọng!

"Cùm cụp!"

"Phanh!"

Hai âm thanh dường như đồng thời vang lên, tiếng gõ vào cửa cực lớn làm chấn động lỗ tai Tề Tư Nguyên nhưng cậu rất mau được người phía sau kéo lại, tựa vào lồng ngực ấm áp.

  

Giọng cười trầm thấp của Tiếu Mạc Hàng dường như từ lồng ngực truyền vào tai Tề Tư Nguyên:

"Bài học này cho chúng ta biết, người không được tùy tiện cứu. Yêu cầu sức mạnh và kỹ năng. Nhớ kỹ, Tư Nguyên."

"Phanh!" Lại là một tiếng va chạm thật mạnh.

Hóa ra Tiếu Mạc Hàng đã nhanh chóng lao ra khóa cửa hàng rào sắt vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc đó, đồng thời cây côn mà chế tài giả đập vào đầu Tề Tư Nguyên, lại hung hăng nện vào cửa hàng rào sắt.

  

Đây là lần thứ hai, thứ ba...

Tiếu Mạc Hàng kéo Tề Tư Nguyên còn chưa kịp phản ứng nhanh chóng lui vào chỗ sâu nhất trong quầy bán quà vặt. Tuy nhiên, nơi cuối cùng của quầy chỉ cách cổng chừng chục mét. Chỉ cần cửa hàng rào sắt bị phá vẫn khó thoát ra ngoài.

Lúc này, đôi nam nữ được cứu đã ngồi xổm xuống run rẩy tránh ở góc sâu nhất.

Rõ ràng, lúc trước Tiếu Mạc Hàng hỏi cậu phải làm sao bây giờ, anh ấy chính là thử xem mình có cứu mọi người hay không đi! Hiện tại lại trách cậu không biết tự lượng sức! Tề Tư Nguyên, người cuối cùng đã trở về từ bờ vực của cái chết, không thể không mắng trong lòng.

Nhưng mà hiện tại không phải lúc quan tâm loại chuyện này:

"Làm sao bây giờ? Với mức độ va chạm này hàng rào sắt không chống đỡ được bao lâu."

Tề Tư Nguyên nhìn cửa hàng rào sắt, lo lắng nói.

Cửa sắt bao giờ cũng không thể so với cửa sắt nhà ăn chân chính. Cậu liếc mắt nhìn hai người vẫn còn đang run rẩy ở đó, nhất định không thể trông cậy vào bọn họ, một hồi không kéo chân sau là tốt rồi. Cậu chỉ có thể trưng cầu ý kiến của Tiếu Mạc Hàng.

  

Tiếu Mạc Hàng vỗ đầu Tề Tư Nguyên, lại giống như đang trấn an làm cho Tề Tư Nguyên hung hăng liếc xéo anh ta một cái.

  

Tiếu Mạc Hàng có vẻ không quan tâm, anh đi xung quanh nhìn khắp nơi sau đó dừng lại ở một nơi rồi vẫy vẫy tay với Tề Tư Nguyên.

Tề Tư Nguyên đi qua mới phát hiện nơi này còn cất giấu một cánh cửa thấp.

Lúc này, cửa kính ở lối vào quầy bán quà vặt đã vỡ tan tành, chỉ còn lại hàng rào sắt đã dần biến dạng vẫn đang cố chống đỡ một mình.

  

"Đây chắc là nhà kho của quầy, chúng ta vào đi." Tiếu Mạc Hàng nói.

Tề Tư Nguyên có vài phần do dự:

"Lúc này trốn trong một không gian nhỏ hơn cũng không hợp lý. Thay vào đó càng sẽ bị bắt nhanh hơn. Không bằng tìm cơ hội nhìn xem có thể trốn ra bên ngoài được không?"

"Không."

Tiếu Mạc Hàng kiên định lắc đầu:

"Cậu không phát hiện sao? Con quái vật trông có vẻ cồng kềnh nhưng thực ra rất nhanh. Chúng ta hiện tại chạy đi sớm muộn gì cũng sẽ bị đuổi theo. Hoặc là--"

Anh ta dừng lại đầy ẩn ý, chậm rãi nói:

"Nói cách khác, trong lúc đám chúng ta chạy, chắc chắn một người trong số chúng ta sẽ có hành động giống như Ngô Tuyên Mỹ cùng Lâm San San ở trên sân thể dục."

Điều này làm cho tâm lý của Tề Tư Nguyên cảnh giác. Lúc ấy, Lâm San San đem Ngô Tuyên Mỹ đẩy về hướng chế tài giả, mà chế tài giả sau khi giết chết Ngô Tuyên Mỹ cũng không tiếp tục truy kích Lâm San San mà bỏ đi cùng với thi thể của Ngô Tuyên Mỹ...

Nếu chế tài giả chỉ giết một người mỗi lần có lẽ sẽ chỉ cần xuất hiện một người hy sinh... Tề Tư Nguyên rùng mình, nếu cậu và Tiếu Mạc Hàng cùng hoàn cảnh, ai sẽ trở thành người hy sinh?

"Còn có một lựa chọn khác."

Tiếu Mạc Hàng cười thần bí, khẽ liếc hai người vẫn đang ôm đầu phát run trong góc, nói:

"Cậu cũng có thể đẩy bọn họ ra, có người hy sinh thì nguy cơ của chúng ta sẽ được giải quyết ngay ấy mà! "

Tề Tư Nguyên mở to mắt, phản ứng đầu tiên là lắc đầu. Làm người là phải có nguyên tắc và điểm mấu chốt, cậu có thể không cứu người nhưng cậu không thể làm hại một người không phải là mối đe dọa đối với mình chỉ vì ham muốn ích kỷ. Đây là điểm mấu chốt của cậu.

Tiếu Mạc Hàng thấy thế lại cười cười, tươi cười thế nhưng có mạc danh sủng nịch lại vỗ vỗ đầu Tề Tư Nguyên nói:

"Yên tâm đi, chỉ đùa chút thôi. Chúng ta không đi ra cũng không đẩy người khác ra ngoài."

Tiếp theo, anh ta lại chỉ vào phiến cửa nhỏ kia giải thích:

"Tuy là một nhà kho nhỏ nhưng đừng quên, nhà kho của nhà ăn cũng ở vị trí này. Tức là hai nhà kho thông nhau hoặc ban đầu nó được chia sẻ cùng một nhà kho. Trong trường hợp này, có lẽ chúng ta có thể từ nơi này chạy đến được nhà ăn bên kia. "

Trong lúc nói chuyện anh ta dẫn đầu mở cửa nhỏ trước, cúi xuống đi vào, sau khi bước vào anh ta không quên quay đầu lại Tề Tư Nguyên vẫy vẫy tay.

Tiếu Mạc Hàng đã nói rõ ràng như vậy, Tề Tư Nguyên tự nhiên không do dự ngay sau đó liền đi theo.

Còn hai người còn lại thì tùy họ. Theo kịp thì theo, không kịp thì...

Vừa lúc đó, hàng rào sắt bên ngoài siêu thị đổ sập, tiếng la hét của một nam một nữ lại vang lên, sau đó là tiếng chạy loạn xạ kèm theo tiếng rống giận của chế tài giả.

  

Suy đoán của Tiếu Mạc Hàng không sai, nhà kho của quầy bán quà vặt và nhà kho của nhà ăn quả thật thông với nhau, quả nhiên có một cánh cửa ở bức tường bên kia quầy bán quà vặt.

Chỉ tiếc là cánh cửa này bị khóa, có thể là để ngăn mọi người ở hai bên lấy đồ từ nhà kho của nhau. Phỏng chừng cả hai đầu đều bị khóa. Đây là ổ khóa bằng bu lông sắt cũ. Ổ khóa đã bị gỉ nên cánh cửa liền như vậy không dễ dàng mở được.

  

Vừa lúc trong siêu thị nhỏ hỗn loạn, Tiếu Mạc Hàng đã dùng rìu cầm tay mở khóa bên này nhưng cửa vẫn như cũ không mở, hiển nhiên là ổ khóa bên đối diện vẫn chưa được mở.

Tề Tư Nguyên lợi dụng lúc này lục tung trong nhà kho, cố gắng tìm một số công cụ hữu ích nếu cửa chưa mở ra mà chế tài giả đã tìm thấy nơi này...

Thanh âm bên ngoài vẫn tiếp tục nhưng người phụ nữ đã tìm thấy cánh cửa nhỏ trước, cô ta chui vào cùng một lúc tiếng kêu cứu của người đàn ông từ bên ngoài cửa nhỏ:

"Giúp giúp tôi......Chân tôi...... Bị kệ để hàng rơi trúng, kéo tôi một phen, cầu các người......"

Nhưng mà nữ nhân cũng không quay đầu lại mà trong mắt mang theo mong đợi, lao thẳng tới Tiếu Mạc Hàng đang phá cửa bên kia.

Tề Tư Nguyên đang tìm dụng cụ ngay gần cửa nhỏ thì thấy người phụ nữ chui vào, cậu có thể thấy người đàn ông nằm trên cửa nhỏ, nửa người hắn đã tiến vào cửa nhưng hai chân bị đè lên bởi giá hàng hóa bị sập trong lúc nhất thời không thể động đậy.

Chế tài giả dùng gậy sắt đập vỡ đồ đạc cách người đàn ông không xa, may mắn là có rất nhiều kệ và hàng hóa, những thứ tiếp tục đổ sập đồng dạng làm chế tài giả vướng chân.

"Cầu cậu, làm ơn xin hãy giúp tôi."

Tề Tư Nguyên cùng ánh mắt cầu xin của nam nhân không hẹn mà gặp, trong ánh mắt nam nhân tràn đầy bất lực đáng thương cùng khẩn cầu.

Tề Tư Nguyên cắn chặt răng, không biết tự lượng sức mình liền không biết tự lượng sức mình đi! Cậu nhanh chóng đi qua, túm cánh tay nam nhân hướng bên trong kéo vào.

Làm như vậy vẫn là có hiệu quả, nam nhân thực mau bị cậu kéo vào một đoạn nhưng vẫn mắc kẹt.

Lúc này, một cái tay khác duỗi lại đây cùng với cánh tay này còn có tiếng Tiếu Mạc Hàng than nhẹ.

Nhưng lần này Tiếu Mạc Hàng cái gì cũng không nói, chỉ giúp đỡ Tề Tư Nguyên cùng nhau đem nam nhân kéo tiến vào.

"Tôi...... Cảm...... cảm ơn các cậu."

Nam nhân run rẩy, sắc mặt cực kỳ tái nhợt, hắn chân bị thương còn chảy máu lúc này lại nhớ rõ nói lời cảm tạ.

Tiếu Mạc Hàng cùng Tề Tư Nguyên hai người đều không có đáp lại lời cảm tạ chỉ đồng loạt đem hắn kéo tới cánh cửa bên cạnh.

"Xin lỗi."

Tề Tư Nguyên đối Tiếu Mạc Hàng nói.

Tiếu Mạc Hàng lắc lắc đầu:

"Không cần. Cửa mở không ra, chúng ta khả năng đều phải chết."

Nghe xong lời này Tề Tư Nguyên vẫn bình tĩnh nhưng người phụ nữ không thể chịu đựng được nữa, cô ta nắm tóc rít gào:

"Không! Không thể chết! Tôi chưa thể chết! Mau nghĩ cách! Nghĩ cách! "

Nói rồi còn đập mạnh tay vào cửa.

Giọng nói của cô ta có vẻ kích thích chế tài giả bên ngoài, quái vật lại gầm lên rống giận rồi giáng một đòn nặng nề vào cánh cửa nhỏ.

  

"Cửa nhỏ hơn thân thể của nó, tạm thời sẽ không vào được nhưng không thể chống cự được bao lâu"

Tề Tư Nguyên nhìn cửa nhỏ nói:

"Xin lỗi, tôi lục lọi kho hàng nhưng không tìm được dụng cụ nào có ích."

Người phụ nữ lúc này cũng không dám rống lên, cô quỳ xuống giật tóc, trong miệng vẫn lẩm bẩm gì đó.

  

"Dụng cụ?"

Đúng lúc này, nam nhân nhát gan được cứu sống đột nhiên lên tiếng, hắn sợ hãi cầm lấy thứ gì đó từ trên eo gỡ xuống, nâng lên yếu ớt hỏi:

"Nhìn xem... Vật này hữu dụng hay không?"