*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hai năm sau.
Lúc Cố Thanh Y xuống máy bay, bước đi có chút loạng choạng. Che miệng ngáp một cái ngáp nhỏ, cậu dụi dụi mắt, tùy ý nhét tấm bịt mắt vào trong túi.
Vốn là định mai mới về…
Cố Thanh Y ngồi tàu hỏa đến Munich và Frankfurt (*) dự xong hai hội nghị, có chút đau đầu, thế nhưng khi tiễn những giáo viên đi cùng đoàn với mình ra sân bay, cậu lại không tự chủ được mà mua vé máy bay về sớm.
Lúc hạ cánh xuống thành phố A, trời còn rất sớm. Bên ngoài mới hơi ửng sáng, có chút lạnh. Cố Thanh Y đi vào một cửa hàng KFC gần đó ăn cháo, chỉnh đốn lại chính mình rồi mới kéo hành lí ra khỏi sân bay.
Cửa kính được lau chùi bóng loáng bên cạnh phản chiếu lại hình ảnh của cậu lúc này.
Một người đàn ông ba mươi tuổi, là độ tuổi vừa chín. Người đàn ông ấy mặc một bộ tây trang màu xám nhạt, ôm sát thân hình cân xứng. Đôi mắt đón những ánh nắng đầu hạ giống như trong suốt, khí chất nho nhã, lúc giơ tay còn có thể thấy một chiếc đồng hồ hàng hiệu nổi tiếng – là quà sinh nhật ba mươi tuổi Giang Nguyên tặng.
Sau khi Giang Nguyên thu mua lại cổ phần công ty từ tay mẹ mình và Liễu Trí, hoàn toàn trở thành người nắm giữ cố phần mạnh nhất công ty, chỉnh đốn triệt để Giang thị, thành lập một bộ phận it chuyên hợp tác với Zic. Giang thị mất đi thói xấu, giống như một con hắc mã vùn vụt phi lên, cổ phiếu dưới tay Giang Nguyên tăng nhanh như điên. Thời điểm rực rỡ nhất, tiền lãi còn đạt đến con số bằng tổng của cả ba năm trước cộng lại.
Phan Duy vẫn hay đùa, bảo Giang Nguyên quy giá trị bản thân ra tiền xu chất trong nhà mà đếm, có lẽ đếm xong, Cố Thanh Y cũng về là vừa. Đương nhiên, sau đó, Phan Duy sẽ bị chỉnh đến tương đối thảm.
Nhưng Giang Nguyên thế mà lại đến ngân hàng đổi hơn một ngàn tiền xu thật, mua một con lợn đất đặt trên tủ đầu giường, mỗi ngày trước khi ra khỏi nhà sẽ thả một đồng vào trong, khi về nhà lại thả một đồng vào trong. Trộm nghỉ mấy hôm bay qua thăm Cố Thanh Y cũng thả một đồng. Hai năm trôi qua, đến bây giờ, nhìn góc nhà đều chất đầy tiền xu, lợn đất cũng đã đầy ặp vài con.
Giang Nguyên nói, mấy con heo đựng vàng này, sau này sẽ cho cục cưng làm tiền mừng tuổi hết. Mỗi lần nghe vậy, Cố Thanh Y lại vừa bất lực vừa yêu thương.
“Cuối cùng cũng về rồi…” Cậu thu tay kéo của hành lí, đứng trước cửa nhắm mắt lại hít sâu một hơi.
Lúc nắm lấy tay nắm cửa, lại đột nhiên nghe thấy tiếng động bên trong.
“Giấu… Giấu ở đây được không?” Giọng của Giang Nguyên hình như hơi do dự “Đến lúc ấy tôi quỳ xuống là có thể sờ thấy ngay.”
“Đừng đừng” Phan Duy có thể là đứng cạnh anh, khẳng định nói “Sờ sờ dưới sofa mất mặt lắm!”
“Tủ lạnh, tủ lạnh thì sao?” Lục Triếp ở đó nhảy nhót hưng phấn “Đến lúc cậu ấy về, vừa mở tủ lạnh ra liền..”
“Không được!” Cận Kì Phàn lên tiếng “Cái này không lãng mạn.”
“Ôi dào ôi, cho vào trong bánh ngọt đi.” Thế mà cả Ngu Thành Vãn cũng ở đây, giọng nữ duy nhất vang lên giữa một đám đàn ông.
“Ai, tôi nói cô nghe nè.”
“Không được, như cậu vậy không được.”
“Không phải, anh nghe tôi nói đi.”
“Cái này nhất định cực kỳ hay.”
“Được rồi, dừng lại hết đi.” Giang Nguyên kết thúc cuộc tranh luận, giọng nói uể oải “Chúng ta diễn thử một chút đi. Tôi làm Cố Thanh Y, tôi sẽ từ chỗ cửa này đi vào, chờ chút tôi mở cửa đã, đi vào….”
Cố Thanh Y đứng trước cửa, trên mặt là nụ cười ngọt ngào, khóe miệng không ngăn được giương cao “Đi vào đi chứ..”
“Cố Thanh Y.” Giang Nguyên đứng ngây ra, lúc gọi tên Cố Thanh Y, thậm chí còn hơi nghẹn ngào.
Cố Thanh Y đi vào cửa, hơi nâng mặt Giang Nguyên lên, hôn lên trán anh một cái.
Một giây sau, ngoài dự đoán của mọi người mà quỳ một chân xuống.
Móc lấy một hộp nhung nhỏ màu xanh ngọc từ trong túi quần, cậu bình tĩnh mở ra, ngẩng đầu, nhìn thẳng Giang Nguyên “Giang Nguyên, kết hôn với em nhé?”
Trong hộp, hai chiếc nhẫn nam lẳng lặng nằm. Bên ngoài là kiểu dáng mặt Mobius (*), đơn giản thanh lịch, bên trong khắc tên Giang Nguyên và Cố Thanh Y.
Giang Nguyên kinh ngạc đứng im, mở to mắt, chớp cũng không dám chớp, nhất nhanh đã ửng hồng.
Cố Thanh Y cười cười, lấy chiếc nhẫn có khắc tên mình ra, đặt cái hộp nhỏ lên đầu gối. Cậu nắm tay Giang Nguyên đang buông thõng, tháo chiếc nhẫn bạc anh vẫn đeo xuống, đeo nhẫn kết hôn lên. Động tác của cậu dịu dàng, nhưng nếu nhìn kĩ, sẽ thấy ở cậu một sự kiên định không cho người ta chống cự, cũng thấy cậu hơi run rẩy.
“Không cho từ chối em.” Cậu đứng dậy, nắm tay Giang Nguyên đeo giúp mình một chiếc nhẫn giống y hệt.
Lúc này, cậu mới quay lại nhìn mọi người mỉm cười “Được rồi, buổi lễ kết thúc.”
Tất cả mọi người đều đang ở đó.
Phan Duy ôm ngực tựa vào tường, cười nhăn nhở nhưng ánh mắt lại đỏ. Ngu Thừa Vãn kích động kéo tay bạn trai, Lục Triếp và Cận Kỳ Phàn khe khẽ vỗ tay. Trên bàn trà đặt một cái ipad đang mở, là La Hi hãy còn ở Đức du học.
Thậm chí, đến cả cha mẹ mình cũng đứng cạnh lau nước mắt mỉm cười.
Cậu nắm tay Giang Nguyên đi đến trước mặt cha mẹ mình, nghiêm túc quỳ xuống dập đầu ba cái “Cha, mẹ, đã muộn bảy năm rồi, nhưng con, vẫn dẫn anh ấy tới.”
Mẹ Cố mím môi ngẩng đầu nhìn trời, giơ ngón út lên lau đi nước mắt không giấu được của mình. Cha Cố đứng cạnh tuy vẫn bình tĩnh, nhưng cũng hơi lộ ra chút cảm xúc. Ông hắng giọng một cái, hơi không tự nhiên mà móc một cái hộp nhỏ từ trong túi ra “Cầm lấy đi.”
Cố Thanh Y nhận lấy mở ra, phát hiện bên trong là nhẫn Giang Nguyên chuẩn bị.
Giống như để hợp với hai chiếc nhẫn đã chuẩn bị sẵn, hai chiếc nhẫn này mảnh hơn một chút, tinh xảo khác thường, lúc đeo lên, độ rộng vừa vặn với ngón tay.
Cố Thanh Y xoa mặt Giang Nguyên, trước tất cả mọi người không ngừng làm sâu thêm nụ hôn vốn chỉ nên là nụ hôn nhẹ phớt qua.
Trên ngón tay hai người, bốn cái nhẫn lóe ra ánh sáng màu nhàn nhạt.
“Ta yêu mình,
Đến chết cũng không đổi.”
Chú thích:
- Munich: (Mu-ních) München hay Muenchen, thủ phủ của tiểu bang Bayern, là thành phố lớn thứ ba của Đức sau Berlin và Hamburg và là một trong những trung tâm kinh tế, giao thông và văn hóa quan trọng nhất của Cộng hòa Liên bang Đức.
- Frankfurt là thành phố lớn nhất của bang Hessen (Đức) và là thành phố lớn thứ năm của Đức.
- Mặt Mobious: Mặt Mobius hay dải Mobius (Mobius band/ Mobius strip), về toán học là một khái niệm topo cơ bản về một dải chỉ có một phía và một biên. Lúc đầu chỉ như một trò chơi vì xuất xứ từ một dải băng giấy (do Mobius công bố) được dán dính 2 đầu sau khi lật ngược một đầu 1 hoặc 2 lần. Chiếc nhẫn có hình dạng giống như hình bên dưới. Do không thể save được hình về máy nên ai muốn xem nguyên vẹn hộp nhung xanh và đôi nhẫn cưới này có thể ấn vào đây. Ý nghĩa của đôi nhẫn này là: biểu tượng mobious là biểu tượng của sự vô tận tuần hoàn, không có sự bắt đầu cũng như kết thúc, cho nên trong tình yêu nó đại diện cho sự vĩnh hằng, đời đời kiếp kiếp không ngừng yêu nhau.
(*) Lảm nhảm: Hết rồi *tung tym* 🙂 Truyện đầu tiên mình làm nên hy vọng có sai sót mọi người có thể bỏ qua *cúi đầu* 🙂 Trong nhà sắp đào hố mới, hoan nghênh nhảy hố he he 🙂