Chương 17: Hoa tiêu này ngon à nha
Hắn đi một thẳng một đường tới cổng thành hướng sông Đan Thuỷ, mà trên đường đi không ít người đang tụ tập gần cổng thành.
Bởi vì trang phục của Kỳ Hoa khá bắt mắt, mang theo khí độ ôn hòa cao quý mà gần như nhiều người không dám làm phiền, bọn họ đều nghĩ hắn là tu sĩ hay còn gọi là Thụ Linh Sư.
Hắn đi tới một bên nhìn xem, liền nghe thấy một bà lão la to một bên.
“Xin các thụ linh sư khắp nơi trong thành giúp đỡ Tiết Lãnh Ngân này, cứu con gái ta, tiểu Hoa, bà lão ta nguyện hậu tạ công pháp của Tiết gia.”
“Tiểu Hoa bị yêu quái bắt trên Đồ Hổ Sơn sao?”
“Không phải có bốn tu sĩ trẻ vừa đi sao, Sương lão không cần phải sốt sắng, ta thấy bọn họ đều là tuổi trẻ khí vũ hiên ngang, không sợ không cứu được tiểu Hoa.”
“Phải phải.”
Kỳ Hoa nghe tới công pháp Tiết gia liền thắc mắc nhìn về Tiết Lãnh Ngân.
[ Tiết Lãnh Ngân, 61 tuổi, Nữ
Cảnh giới: Thoát phàm tầng chín
Căn cơ: Sương chú tu
Thụ Linh: Hải Tinh Ngư (sao biển)
Công pháp: Chỉ Nam Tâm Pháp, Sương Hoa Công.
Thân phận: Gia chủ Tiết gia
Nghệ: Chỉ nam nhị tinh ]
“Ồ! Biến dị Thuỷ Hoả là Sương, còn đã thụ linh thích hợp.”
Kỳ Hoa nghĩ thầm thấy người này có linh căn quá hiếm có, phải gạt về môn phái mới được.
Hắn đi tới đám đông, đỡ Tiết Lãnh Ngân đứng lên, lên tiếng, “Ta nhìn ngươi giống tu sĩ vì sao ở đây kêu gọi người giúp? Yêu quái kia bãn lĩnh thế nào?”
Tiết Lãnh Ngân bị đỡ dậy cũng không bài xích, bà nhìn người trước mặt trẻ tuổi, khí thế bất phàm. Hải Tinh Ngư ký hiệu trên vòng tay lại báo cho bà ta, người trước mắt này không tầm thường.
“Đạo hữu lạ mặt không biết, Tiết gia xưa này công pháp trời sinh thuộc loại hỗ trợ, khả năng tìm kiếm và làm hoa tiêu nổi tiếng thành Thiên Đăng, còn về yêu quái kia nổi danh Đồ Hổ Sơn nó là một con Vượn tinh của Yêu Đạo, tu vi vừa mới Thoát Phàm cảnh.”
Kỳ Hoa hiếu kỳ hỏi, “Chỉ ở Dưỡng Gân cảnh thôi sao? À, nghe nói có bốn tu sĩ lên đường cứu con gái ngươi, vì sao vẫn cầu trợ giúp.”
“Haiz, công pháp của Tiết gia ngoài tìm kiếm còn cảm ứng được cảnh giới, bốn người kia cao nhất vừa Dưỡng Gân tầng sáu, tuổi trẻ háo thắng, tính toán không cứu được tiểu Hoa, có khi còn gặp bất trắc.”
“Ting! Nhiệm vụ: Lấy được lòng tin Tiết gia, thu thập Tiết gia gia nhập Ngũ Trang Quán. Ban thưởng: Phiếu Thăng Cấp Kiến Trúc x1 “
Kỳ Hoa sờ sờ cằm, “Ta có thể giúp ngươi cứu con gái, nhưng ta không cần công pháp Tiết gia chỉ cần một điều kiện nhỏ sau khi hoàn thành, ngươi thấy thế nào?”
Sau khi giới thiệu về Tiết gia cho Kỳ Hoa nghe, Tiết Lãnh Ngân cũng không suy nghĩ nhiều, suy cho cùng người trước mắt chắc chắn là đang tìm bảo vật gì đó nên mới nói điều kiện kia.
Không chút suy nghĩ gật đầu.
Hai người lui ra khỏi đám đông, bước ra thành đi về hướng Đồ Hổ Sơn, đến lưng chừng núi, Tiết Lãnh Ngân đưa tay ra, trên tay đang hướng phía trước không trung, một con sao biển màu xanh nhạt xuất hiện từ chiếc vòng tay, bám lấy cổ tay Tiết Lãnh Ngân, sau đó hiện dần một cái la bàn sao biển, tay đặt vào một túi thơm miệng lẩm bẩm.
“Phàm Nhân Chỉ Nam - Truy Hương.”
Trên bề mặt la bàn liền tụ lại một làn sương trắng, ngưng tụ thành một mũi tên có bề mặt dẹp, xoay tròn liên tục.
Tiết Lãnh Ngân nói, “Phàm nhân chỉ nam của ta có thể truy tìm thông qua Hương, Linh, Tranh và Mộng, chỉ cần đi theo mũi tên liền có thể tìm đến nơi Tiểu Hoa b·ị b·ắt. Việc còn lại giao cho ngươi.”
Kỳ Hoa kinh ngạc trong lòng, không cần hệ thống tuyên bố nhiệm vụ, hắn càng phải lôi kéo Tiết gia vào tròng, đây chính là thế gia hoa tiêu hiếm có.
Thứ nhất, hắn đang có nhiệm vụ tăng trưởng tiểu thế lực, cần thu nhận các thế lực vào môn phái.
Thứ hai, gia tộc này về sau rất có ích cho môn phái của hắn, đặc biệt là đối với chúng đệ tử của hắn sau này đi tìm thụ linh hoặc bảo vật gì đó.
Mà sâu trong núi, có bốn thiếu niên đứng trước một cái miếu hoang.
Trước mặt bọn họ là một con yêu quái hình người, đầu khỉ.
“Chúng ta cứ tưởng là yêu quái gì lợi hại, thì ra là một con Tam Nhãn Viên.”
“Tam Nhãn Viên tranh thủ thời gian thả người, bọn ta sẽ cho ngươi c·hết toàn thây, giao cho chúng ta thú non của ngươi, cống hiến một đời cho môn phái chúng ta.”
Ba tên thanh niên vô cùng phách lối kết hợp một thiếu nữ trẻ tuổi tạo thành một góc vuông vây quanh Tam Nhãn Viên ở giữa.
Tam Nhãn Viên linh thông, miệng nhấp nháy, “Bốn tên trẻ ranh, lông tơ mới nhú mà bày đặt hiệp nghĩa, hôm nay để bản viên ăn tươi nuốt sống các ngươi, tăng cường ma thể.”
Cơ thể Tam Nhãn Viên rung rung, hai mắt ở trước mở to, một mắt sau gáy liên tục chớp loạn, miệng cười ha ha.
“Bớt nói xàm, nạp mạng đi.”
Bốn người cầm kiếm hướng về phía trước, đồng loạt kêu to, một bên bàn tay đưa hai ngón tay khép chặt, đọc một câu khẩu quyết: “Tứ Võng Kiếm Trận.”
Bốn thanh kiếm phóng xuất, xoay thành hình tròn, vô số kiếm khí bắn xuống.
“Khé”
Tam Nhãn Viên thé lên một tiếng, con mắt sau gáy ngưng chớp, trợn to, hoá thành một viên đan màu đỏ lè, phát ra ánh sáng kỳ dị.
Viên đan xoay tròn hoá thành một lớp phòng ngự màu đỏ, bao bọc lấy thân thể Tam Nhãn Viên.
Bốn người chợt dừng đọc khẩu quyết, vẻ mặt không tin nổi, “Chuyện này là thế nào?”
Bốn người này xuống núi lịch luyện, vừa đạt Dưỡng Gân tầng năm, liền xuống lấy kinh nghiệm, ai mà dè đâu, gặp phải yêu đạo lợi hại như vậy.
“Vừa mới tấn thăng Dưỡng Gân không lâu, liền xuống núi khoe khoang, lão viên ta tu vi tương đương Thoát phàm tầng mười, một ngón tay cũng đủ đè bẹp các ngươi!”
Vừa nói xong, miệng cười khặc khặc, yêu đan hoá thành bốn tia sáng bay thẳng vào bốn người.
Bốn người đang bấm yếu quyết, vốn dĩ không kịp trở tay, yêu khí xong thẳng vào người không sức nằm thẳng xuống đất.
Thanh kiếm đang bay mất khống chế cũng rơi xuống đất.
Viên yêu đan thu lại hào quang, bay thẳng về gáy Tam Nhãn Viên, hoá thành con mắt thứ ba.
Ánh mắt lại quay về phái nữ đệ tử kia, liếm liếm mép, “Nữ nhân loại da dẻ mịn, thịt chắc chắn rất ngon, rất mềm, vốn tưởng rằng bắt một người đủ tấn thăng Nguyên Hồn, giờ lại có ngươi, trời cũng giúp ta.”
Một tên thanh niên hét lên, mắt đỏ ngầu, “Ngươi dám mạo phạm tiểu sư muội chúng ta, nàng là con gái của trang chủ, chắc chắn ngươi sẽ c·hết không toàn thây.”
“Chúng ta là đệ tử của Ngự Kiếm Sơn Trang, trang chủ sẽ không bỏ qua cho ngươi.” Tên thanh niên có mụt ruồi mép miệng nói.
“Ở nơi rừng rú hoang dã, núi non vô danh thì ta làm gì không dám, ta bây giờ ở trước mặt các ngươi, cắn từng miếng thịt, nuốt từng ngụm máu.” Tam Nhãn Viên không sợ hãi, nói ra lời độc ác.
Bốn người nghe, liền sợ hãi.
Ba người thanh niên cố gắng bấm khẩu quyết, “Ngự Kiếm Trảm.”
Tam Nhãn Viên mặc kệ bước tới thiếu nữ, mặc kệ ba thanh kiếm chém trên da thịt cứng rắn của nó.
Rào rào rào
Lúc này từ đâu một cơn gió cuốn lá cây vào miếu hoang.
Bốn người nhìn thấy cơn gió cuốn vào trong, cả người như thoải mái, các v·ết t·hương trên người như được chữa lành, như bước ra khỏi địa ngục, xoay đầu nhìn ra.
Chỉ thấy trên xà ngang một con chim nhỏ, to bằng một bàn tay, xoay đầu nhìn bọn họ.