Chương 10: Thanh Tâm Phổ Thiện Chú
Kỳ Hoa trước đó rất ảo tưởng, hắn cứ tưởng dùng kim châm kết tử thì bá đạo một phương, nào ngờ còn cần có tu vi, người có năng lực cao nhất mà hắn từng gặp cũng đang có tu vi hơn hẳn Kim Châm Độ Kiếp.
Ngoài ra, bắt buộc phải ở trong phạm vi Ngũ Trang Quán mới đạt được bảo vệ và năng lực tăng lên gấp đôi.
Kỳ Hoa gật đầu một cái, sau đó dặn dò hai đồ đệ, “Bắt đầu từ hôm nay, hai ngươi sẽ bắt đầu nhiệm vụ tưới tiêu cho cái cây này, ngày lẻ là Thiên Vũ, ngày chẵn là Tuyết Vân, nước gánh từ cái giếng trong sân.”
“Đệ tử nhận lệnh.”
Theo lời sư phụ cả hai khom lưng liền nhìn tới Ngũ Sắc Liên Hoa, trong bồn nước một chút, ở giữa bồn còn có một hạt giống to nhô lên.
Nhìn lại phía bên cạnh đệ tử phòng cũng có một giếng nước, cả hai nhìn nhau gật đầu.
“Ting! Nhiệm vụ: Tưới tiêu cho Ngũ Sắc Liên Hoa Tụ Khí Trận. Người thực hiện: Trác Thiên Vũ, Trác Tuyết Vân”
Sau đó, Thiên Vũ đem một cái ghế ra cạnh giếng, sau đó đứng lên, dùng sức kéo mạnh thùng nước bên dưới giếng.
Hai tay run run, nhưng lại không hề than trách, trên trán đã có lấm tấm giọt mồ hôi.
Trác Tuyết Vân một bên cổ vũ, lau mồ hôi cho Trác Thiên Vũ, vì sư phụ muốn ma luyện, công việc này, mọi chuyện đều phải tự mình làm.
Kỳ Hoa nhìn thấy liền gật đầu, tán thưởng, “trẻ nhỏ dễ dạy”.
“Nhiệm vụ 5: Phát triển Ngũ Trang Quán, tăng lên danh tiếng. 2/20”
Lấy từ trong người ra Ngũ Khuyết Ngọc Y mặc vào.
Ngũ Khuyết Ngọc Y: Nguyên hệ cấp thấp không cách nào phá hỏng, hấp thụ ánh trăng có thể tạo ra một lớp phòng ngự, hấp thụ ánh nắng có thể tạo hiệu ứng phát sáng. Đối xứng huy hiệu với Ngũ Trang Quán.
Trang phục vẫn chủ đạo là màu trắng xanh, nhưng tay áo rộng hơn, bên trong tay áo được hệ thống chú định là túi đồ không gian, bên còn lại là túi đồ cá nhân.
Trên ngực trái có thêm một logo ngũ trang quán, tạo thành hình tròn, xung quanh là năm mặt trăng khuyết.
Khi hắn mặc vào, trên áo của Tuyết Vân và Thiên Vũ đồng thời xuất hiện logo theo.
Mà ở trước cửa Tôn Đào, Liên Châu cùng một cậu bé đã ở trước cổng Ngũ Trang Quán, Tôn Đào cùng Liên Châu c·hết lặng nhìn trước mặt, chỉ sau một đêm chỗ này liền thay đổi dữ vậy sao.
Cậu bé cạnh bên khuôn mặt rất sáng, chừng 14-15 tuổi, hai mắt lanh lợi nhìn vào những cây trúc xanh, nhất là trong đôi mắt cậu bé lúc này nhìn thấy xung quanh cây trúc dường như phát sáng.
Chân liền bước đến sờ chúng, mà hành động này làm Tôn Đào cùng Liên Châu sợ hãi, vội vàng kéo tay cậu bé lại, “Bàng nhi, không được vô lễ tấy mấy tay chân.”
Tiếng nói như đã động tới người ở trong, chỉ một ít thời gian cửa liền mở, Thiên Vân nhẹ nhàng gật đầu, “Sư phụ cho mời Tôn thành chủ và Phạm vệ thành vào đại sảnh.”
Bước vào Phạm Liên Châu liền hít một hơi dài, “Chỉ một đêm, ở đây khí nguyên liền đậm hơn bên ngoài không ít.”
Tôn Đào gật đầu, rồi bước dần vào bên trong, khi đi qua Thiên Vũ, thấy một màn kinh dị trong mắt.
Trác Thiên Vũ hai tay cầm gáo nước từ trong thùng, đổ nhẹ nhàng vào trong bồn tiểu cảnh, trên trán càng nhiều mồ hôi, mỗi lần nước rơi vào bồn một trận khí nguyên lấm tấm toả ra xung quanh, nước vừa xuống bồn liền như đổ vào sa mạc, khô héo lại chẳng bốc hơi.
Chàng trai kia mở miệng: “Nhìn hắn có vẻ không ổn lắm, gáo nước kia cũng đâu có nặng đến vậy?”
Trác Thiên Vũ vừa đặt gáo nước trở về, liền đưa ôm quyền, “Đây là sư phụ thử thách chúng ta, cái gáo nước này thật sự rất nặng.”
Phạm Liên Châu có vẻ không tin, liền lấy tay cầm lấy cán gáo nước, nhưng lạ một điều là trán của Liên Châu mồ hôi mồ kê tuôn khắp ra rồi.
Sau đó lắc đầu buông tay khỏi thùng nước, thở một hơi thở dài: “Quả nhiên cao nhân thủ đoạn nhiều lợi hại, một cách ma luyện chỉ liền dùng cái này.”
Sau đó là Tôn Đào và cậu bé vẫn không cách nào cầm thùng nước hoặc gáo nước lên.
Duy chỉ có Tuyết Vân và Thiên Vũ thì mới di chuyển được gáo nước và thùng nước.
“Tôn thành chủ tới còn không mau vào trong?” Kỳ Hoa lên tiếng, sau đó nói thêm, “Vũ Vân hai con cũng vào đây.”
Tôn Đào còn không tin vào mắt mình, nhìn trên bảng hiệu ba chữ Ngũ Trang Quán như rồng bay, khí linh cũng từ đó chuyển hoá trong cơ thể, viên châu trong miệng cũng từ lúc nào bay ra, một con cóc ba chân dần biến hoá, trên lưng vô số đá quý liền tụ lại thành một, sau đó lặn xuống làn da màu nâu liền nhạt dần, lưỡi thè dài trên mặt lưỡi có một viên châu.
Phạm Liên Châu nhìn thấy Tôn Đào đứng im, nhìn hiện tượng trước mắt liền không tin nổi, “Ngọc Thiềm Thừ đang đốn ngộ, nó tiến hoá Kim Thiềm Thừ cấp Truyền Thuyết.”
Cóc ba chân tiến hoá xong liền hoá thành viên châu bay vào miệng Tôn Đào, bề mặt viên châu đã có một lớp mạ vàng.
Năm người bước vào, Tuyết Vân, Thiên Vũ đi lên đứng thành hai bên của Kỳ Hoa.
Mặt Kỳ Hoa cười cười, mắt nhìn hai người khom lưng một người quỳ, nhưng thật ra là nhìn hệ thống thông báo.
[ Thúc đẩy tiến hoá thụ linh cho Tôn Kiên, ban tặng 500 công đức ]
[ Thành công mua Tàn Quyển Bí Điển, thu hoạch võ công Kim Ti Dưỡng Khí ]
[ Kinh Mệnh Nghịch Hành biến đổi Kim Ti Dưỡng Khí thành Thanh Tâm Phổ Thiện Chú ]
[ Thanh Tâm Phổ Thiện Chú - Chúng Sinh Bình Đẳng
Bi chú xuất phát từ Phổ Hiền Bồ Tát, sau đó do Nhậm Doanh Doanh trong Tiếu Ngạo Giang Hồ phổ thành giai điệu, về sau trở thành thần khúc Nga My tục gia.
Phổ Thiện Chú: Loại bỏ tai ương trong thiên hạ.
Thanh Tâm Khúc Phổ: Khi phóng kim trở thành từng giọt mưa âm nhạc, trong bán kính nhất định, dựa theo tu vi, có thể chữa thương. ]
Kỳ Hoa mừng rơn, nhẩm tính thời gian cũng còn nhiều mau chóng đuổi bọn kia đi liền hoá giải Huyết Ấn.
Hắn nhìn Tôn Đào cười cười, “Quà gặp mặt có vui sướng? Cảm thấy thế nào rồi?”
Tôn Đào giật mình, khom người, “Kỳ tiên sinh như ơn tái tạo, vốn dĩ bắt Ngọc Thiềm Thừ đã mất 15 năm để thụ linh, sau khi tiên sinh ban tặng đốn ngộ, Tôn Đào ta thật nghĩ không biết nên cảm tạ ngài thế nào?”
[ Kim Thiềm Thừ (cấp truyền thuyết)
Kim đan bên trong miệng Kim Thiềm Thừ có thể thay thế một trong những món báu vật Kim Thiềm ]
“Sinh mạng con người vốn quý giá, ta tặng cho ngươi thêm một mạng, hi vọng thành Thiên Đăng của ngươi, dân cư ấm no hạnh phúc.”
Tôn Đào khom người, “Ta cho dù c·hết cũng quyết bảo vệ thành Thiên Đăng, xin an tâm.”
Hắn nói xong, liền đẩy cậu bé lên, “Đây là cháu ngoại ta, Phạm Bàng, con của Phạm Liên Châu và con gái Tôn Thiến, ta biết có thể ngài sẽ nói ta tham lam, nhưng đứa nhỏ này từng bị người hại, mong tiên sinh cứu chữa.”
Liên Châu tướng quân cũng quỳ xuống.
Kỳ Hoa không ngại, dù sao Tôn Đào là bậc thành chủ, mỗi lần giúp y đều có công đức lớn, hắn không ngại vừa xây dựng mối quan hệ này vừa có điểm công đức.
Hắn nhìn xuống đứa nhỏ, ậm ờ nhíu mày, “Hắn phải chăng là bị Thai Độc Tiên Thiên?”
Liên Châu bây giờ đã nể phục Kỳ Hoa sâu sắc, “Đúng thưa tiên sinh.”
“Ta không thể cứu hắn, tên kia là một cao thủ Chuyển Linh cảnh, dùng thủ đoạn tàn nhẫn ép phôi thai của người mẹ trong bụng trúng độc, sau khi đứa trẻ sinh ra liền trúng Thai Độc Tiên Thiên, đứa trẻ không thể nào sống quá 16 tuổi. Còn người mẹ tất nhiên sẽ c·hết sau khi sinh.”
Tôn Đào nghe xong liền nhìn Phạm Bàng, mắt có chút đỏ, đang tính chào cáo từ thì Kỳ Hoa lên tiếng, “Trừ khi…”