Dưới Ngũ Hành quy vị, Diệp Huyền lấy được trước nay chưa từng có đột phá lớn.
Dù cho trước kia từ Dẫn Khí cảnh vào Linh Hải cảnh, đó cũng là tác dụng của Tụ Nguyên Đan hấp thu thiên địa bản nguyên mà thành.
Không phải hắn tu luyện mà thành.
Cũng vì vậy, Diệp Huyền mới có ý định tu luyện Ngũ Hành chi khí, lấy bù đắp phần còn thiếu sót.
Như hắn vào cửu trọng Linh Hải cảnh, vậy hắn liền không đột phá tiếp mà bù đắp nội tình.
Hắn tu luyện lên Linh Hải thực sự quá nhanh, dù cho là ổn định, nhưng tương lai biến số vô hạn, không biết được một ngày nào đó Diệp Huyền tu luyện có vấn đề dẫn đến thân tử đạo tiêu.
Cầm trên tay viên Tụ Nguyên Đan cuối cùng, Diệp Huyền lâm vào thôi diễn.
Từ lúc tu hành cho đến hiện tại, hắn thời thời khắc khắc thôi diễn lấy vô số khung cảnh có thể xảy ra trong tương lai.
Thậm chí, đến cả cái chết hắn cũng liền dám suy nghĩ đến.
Thời điểm Diệp Huyền hướng Chung Vân đánh một trận chiến, đó là hắn đang ước chừng lấy tỉ lệ bản thân có thể sống sót trước một Hóa Đan cảnh tu giả.
Đánh mấy trăm trận liền, hắn mới có một cơ hội thắng một lần.
Nói là thắng, thực chất là gây sát thương đủ để khiến Chung Vân lui lại vài bước.
Từ đó, hắn liền kết luận thành đứng trước Hóa Đan đại tu giả, tỷ lệ chạy trốn được lại không quá 10%.
Đứng trước việc giao dịch với Tụ Bảo Các, hắn thực sự là dùng mệnh đi đánh cược.
Như giao dịch không thành, bị hạ sát tại chỗ, Diệp Huyền liền ăn vào viên Tụ Nguyên Đan cuối cùng, sau đó là cật lực chạy trốn.
Như giao dịch thành, bị lão giả kia hạ sát tại trên đường, hắn cũng không ngần ngại lấy ra Hóa Anh Đan, trực tiếp tại chỗ ngạnh kháng lấy lôi kiếp.
Dù sao đây là tu giới, nơi nhân tâm khó dò, trên người hắn lại có bảo vật, kể cả đối phương thể hiện ra không quan tâm tư thái, nhưng liền không chắc tại trong bóng tối, hắn liền bị hạ độc thủ.
Diệp Huyền kết thúc thôi diễn, hắn lấy ra giấy bút, viết xuống một phong thư.
Trong đó ghi lại vô cùng đơn giản, không đấu giá vật quen thuộc, như có thể, đào hố, đường đến Xích Hồng Thành, hài nhi liền không bồi tiếp, như có chuyện, chạy.
Viết xong phong thư, sử dụng Ẩn Khí Quyết đến tối đa, Diệp Huyền lén đưa phong thư vô Diệp Hoài Niên gian phòng.
Ngay sau đó, trong đêm tối, hắn liền lên đường trở về Vân Hải Tông.
Thời gian có hạn, hắn cũng không có thời gian đến Xích Hồng Thành làm cái việc từ hôn rắc rối này.
Vẫn là để cho phụ thân hắn đi làm tốt hơn nhiều.
Như Diệp Huyền tự mình đến tự mình từ hôn, vậy đây là đang đánh một cái tát thẳng mặt Phương Gia.
Như sau này có lỡ Diệp Gia chi nhân gặp Phương Gia chi nhân, cũng không đến mức hai nhà thành thù.
...
Trên đường trở về Vân Hải Tông, Diệp Huyền cũng không có ngự kiếm phi hành.
Trước đo hắn về Nguyên Lộc Thành là ngự kiếm, khi rời khỏi lền không ngự kiếm làm gì.
Để tránh trên đường gặp phải thổ phỉ, hắn lựa chọn đi bộ lấy.
Như gặp phải con mồi tốt, hắn liền rút kiếm "dẫn đường" một phen.
Tại rời khỏi Nguyên Lộc Thành được nửa ngày, Diệp Huyền cuối cùng gặp lấy một chi đội thổ phỉ.
Tu vi cao nhất bất quá cũng chỉ là Dẫn Khí thất trọng, còn lại chỉ là lẻ tẻ lấy Dẫn Khí tam tứ trọng đi theo.
"Tiểu tử, giao ra túi trữ vật, bản đương gia liền để ngươi toàn thây."
Đại đương gia thổ phỉ nhóm lăm le trên tay đại đao, uy hiếp lấy Diệp Huyền.
Cũng không thể trách nhóm thổ phỉ chặn lại Diệp Huyền được.
Dù sao hắn cũng chỉ thể hiện ra một bộ tu vi Dẫn Khí ngũ trọng xem như mồi nhử lấy.
"Giao túi trữ vật, là ta làm vẫn là các ngươi làm ?"
Diệp Huyền mỉa mai lên tiếng.
Đám thổ phỉ nghe thấy Diệp Huyền hỏi ngược lại, lồng ngực hít ra hít vào tức giận lấy.
Trước giờ chỉ có bọn hắn đi cướp, nào có đạo lí con mồi đi cướp lại bọn hắn.
Ngay lập tức, một tên trong đoàn nhỏ tiếng bên tai đại đương gia.
"Đại đương gia, không cần nói nhiều, theo thuộc hạ thấy, hắn cũng bất quá người đi một mình thôi, nói nhiều đôi co làm gì, trực tiếp cướp giết là được rồi."
Đại đương gia nghe vậy cũng gật gật đầu lấy, cảm thấy tên thuộc hạ cũng nhanh mồm nhanh miệng.
Nhưng hắn lúc này đây cảm thấy không thích hợp cho lắm.
Mí mắt trái của hắn cứ liên tục nháy lấy, như muốn báo hiệu hắn rằng sắp có đại nạn lâm đầu.
Mà kể từ lúc hắn nhìn thấy Diệp Huyền, mí mắt càng là liên tục nháy không ngừng, thậm chí hắn còn thấy được giả tượng cảnh bản thân bị giết một cách không toàn thây.
Đối với việc này, hắn cũng không dám sơ suất.
Để bảo đảm, hắn ra lệnh cho thuộc hạ bao vây lấy Diệp Huyền, xem như chặn lại đường lui của con mồi.
Nhận được lệnh đến từ đại đương gia, bọn thuộc hạ ba chân bốn cẳng nhanh nhạy bao vây lấy Diệp Huyền.
Ẩn ẩn trong đó còn có người lăm le lấy túi trữ vật bên hông của Diệp Huyền.
Nhận thấy tình cảnh này, Diệp Huyền cũng chỉ lắc đầu cười một cái.
Từ trong túi lôi ra một thanh nhị phẩm trung giai linh kiếm trước đó lấy từ bảo khố gia tộc.
Ánh mắt hắn không nhìn xung quanh đám thuộc hạ thổ phỉ nhóm mà nhìn chằm chằm lấy đại đương gia thổ phỉ.
"Trước hết, ngươi tên gì, ta không muốn động thủ với kẻ vô danh."
Diệp Huyền vừa cười vừa hỏi lấy tên thổ phỉ.
Đại đương gia thổ phỉ nghe vậy, cười phá lên một cái.
"Ha ha, chỉ là một cái Dẫn Khí cảnh ngũ trọng, thôi bản đương gia cũng không ngại xưng danh, bản đương gia họ Lưu tên Thiết, nhớ lấy, đường xuống hoàng tuyền nhớ báo họ tên bản đương gia."
Diệp Huyền gật đầu một cái xem như thuận ý.
Cầm thanh kiếm trên tay, vận chuyển ngũ khí tại thể nội.
Một kiếm quét ngang, toàn quân thổ phỉ bao quanh lấy hắn chi thành hai nửa.
Tất cả, lúc này còn đang cười vui đùa lấy, chết một cách không kịp nhắm mắt.
Lưu Thiết đứng ở trước mặt Diệp Huyền, chỉ mới chớp mắt một cái, toàn bộ thuộc hạ của hắn không một ai sống xót xuống.
Mọi thứ diễn ra quá nhanh, nhanh đến độ, hắn vừa dứt câu, cũng là lúc Diệp Huyền ra tay diệt toàn quân hắn.
Giết sạch một đám thổ phỉ, Diệp Huyền cũng không động dung, hắn chống kiếm xuống đất, ánh mắt thân thiện nhìn Lưu Thiết một cái.
Lưu Thiết sợ hãi, thanh đao trên tay run lẩy bẩy không ngừng.
Trong tâm hắn thầm mắng lấy.
Ra ngoài kiếm ăn một trận, vậy mà đá phải thiết thạch một cái.
Vì cái gì hắn còn cố chấp đi cướp thanh niên trẻ tuổi trước mặt này.
Từ cái mí mắt nháy liên tục cho đến tâm thần không yên, hai cái như vậy báo hiệu, hắn Lưu Thiết cũng không quan tâm.
Để giờ đứng trước tử vong, Lưu Thiết không thể không làm gì khác hơn là thả thanh đao trên tay xuống, hai chân khép nép quỳ một cách yên tĩnh.
"Tiền...tiền bối...tiểu nhân có mắt như mù, không thấy thái sơn, mong tiền bối tha mạng cho."
Vừa quỳ, Lưu Thiết vừa run rẩy vừa nói.
"Nào nào nào, ta cũng không phải cái gì ác bá, chỉ cần ngươi dẫn ta đi đến sào huyệt của ngươi một chuyến là được rồi."
Diệp Huyền thản nhiên vừa nói vừa thu lấy từng túi trữ vật trên thi thể thổ phỉ nhóm.
Dù cho trong túi có hay không linh thạch, hắn cũng biết thu lại hết.
Lưu Thiết vẫn quỳ tại đó, khi nghe Diệp Huyền nói cần hắn dẫn đi đến sào huyệt, trong lòng hắn cười thầm một cái.
Xung quanh thổ phỉ xưng hắn là đại đương gia, nhưng cái danh này cũng chỉ là hư danh mà thôi.
Đại đương gia chân chính của bọn hắn là một tên sắp tiếp cận Linh Hải cảnh.
Cũng có thể xem như bán bộ Linh Hải cảnh.
Tên chủ sự đó phái bọn hắn ra ngoài ăn cướp cũng là để cung cấp cho tư nguyên cho chủ sự tu luyện mà thôi.
"Được được, tiểu nhân biết dẫn tiền bối đến sào huyệt của tiểu nhân."
Lưu Thiết vừa run rẩy vừa bẩm báo.
Chỉ cần hắn Lưu Thiết dẫn tên thiếu niên này đến chủ gia, dù cho có là Dẫn Khí cửu trọng cũng sẽ bị chủ gia xử lí thôi.
"Tốt, dẫn đường đi."
Diệp Huyền chỉ là nhàn nhạt đáp một câu.
Lấy hắn tinh thần lực lượng cỡ này, làm sao có thể không nhận ra một tia nhỏ bé cảm xúc của Lưu Thiết.
Nhưng có dị tâm thì sao, hắn tất nhiên cũng sẽ đối mặt.
Cũng chỉ là một đoàn thổ phỉ, cao lắm cũng sẽ không vượt qua Linh Hải trung kỳ.
Dù sao tán tu hay thổ phỉ không phải ai cũng có linh thạch mua sắn tư nguyên tu luyện.
Dù cho có, ở tại gần Nguyên Lộc Thành, tu vi cao nhất cũng chỉ là Linh Hải nhị tam trọng trở lên.
Với Diệp Huyền mà nói, một kiếm cũng có thể diệt chi.
Trên đường, Lưu Thiết vẫn thành thành thật thật dẫn Diệp Huyền đến sơn trại sào huyệt.
Mà cũng tại trên đường đó, hắn vẫn có lưu một tay, vừa đi vừa tạo dấu vết.
Điểm này Diệp Huyền cũng không quan tâm, tạo bao nhiêu cũng vô ích.
Chỉ cần Lưu Thiết dẫn hắn đến sơn trại, hắn liền sẽ giết Lưu Thiết ngay lập tức để tránh đêm dài lắm mộng.
Đi qua mấy lần đoạn đường, Lưu Thiết cuối cùng cũng dẫn Diệp Huyền đến một cái sơn trại.
Bên trên thành sơn trại ghi lấy ba chữ.
"Huyết Ma Trại."
"Hảo danh tự, trại chủ của ngươi cũng khá lắm, ngay gần Nguyên Lộc Thành vậy là lấy cái danh tự này."
Nhìn lên ba chữ, Diệp Huyền không khỏi cảm thán một phen.
Sơn trại cũng không cách Nguyên Lộc Thành quá xa, như đi bộ bình thường cũng mất một hai ngày, như dùng phi kiếm, bất quá chỉ là thoáng chốc mà thôi.
Thêm cả, Huyết Ma Trại cũng cách Vạn Yêu Sơn Mạch một khoảng cách cố định.
Có thể thấy được trại chủ này đã có đường lui khi sơn trại rơi vào tình thế nguy cấp.
"Đâu có đâu có, tiền bối nói đùa, trại chủ sơn trại chỉ là..."
Còn không đợi Lưu Thiết nói xong, một thanh kiếm liền trảm ngang qua cổ của hắn.
Diệp Huyền cũng không muốn nghe nhảm thêm làm gì, trực tiếp hạ sát Lưu Thiết tại chỗ.
Mục đích đã đến, chỉ cần diệt đi sơn trại này, sau đó lại lập một cái cứ điểm ở đây.
Vậy sau này hắn muốn thường xuyên đi tới đi lui cũng không phải mất nhiều thời gian như trước nữa.