Quân Hỏa Nguyên toàn trường nhận ra bản thân từ đầu đến cuối bị Diệp Huyền từng bước một dẫn dắt vào bẫy, hắn lúc này đây nộ khí cực điểm.
Ban đầu, hắn cũng là bán tín bán nghi việc Hành Bất Sơn bị lôi kiếp đánh chết do vi phạm thệ ngôn.
Mà giờ khắc này đây, hai tên sư điệt đằng sau mình bị Diệp Huyền thách phát thệ chứng thực liền nín ngay lập tức.
Hắn giờ khắc này mới biết được bản thân mình biết bao nực cười, chưa tra rõ ràng đã đi gióng trống khua chiêng vấn tội.
Ngược lại còn bị đối phương gọt xuống nhất tầng da thịt.
Khó tin.
Đối với Diệp Huyền, Quân Hỏa Nguyên chỉ có đánh giá đúng hai từ.
Một tiểu gia hỏa chỉ mới mười lăm tuổi, vậy mà tính toán đến trên đầu hắn, thậm trí là toàn bộ Hỏa Lăng Tông bọn hắn.
Cũng chỉ vì bảng danh sách của Oán Ma Các cùng một viên hư hư thực thực tứ phẩm đan dược, liền dụ bọn hắn vào tròng, từ đó từng bước một mở ra cái hội nghị này chỉ để khiến Hỏa Lăng Tông bọn hắn nguyên khí đại giảm.
Những thứ mà Quân Hỏa Nguyên não bổ đi ra, Diệp Huyền hoàn toàn không biết.
Trước đó hắn xác thực tính toán Hành Bất Sơn, cùng Dương Phạn, từ đó lấy đi Thủy Tinh Thạch cùng kiếm điển.
Còn lại hắn không quan tâm, thậm chí ngay cả cái gọi là liên minh ngũ tông hắn cũng chỉ mới nghe Chung Vân nói trước đó vài giờ, còn lại với hắn không có một tí quan hệ nào cả.
Áp lực đè xuống đôi vai Quân Hỏa Nguyên, giờ phút này đây, chỉ cần hắn nói không muốn hai chữ thôi, trong nháy mắt Hỏa Lăng Tông tại trong ngũ đại tông biến mất, từ một đại tông rớt thảm thành một cái bất nhập lưu tông môn.
Khi đó, không còn ai muốn giao hảo với bọn hắn, mọi nhân mạch toàn bộ biến mất.
Có khi ngay cả đệ tử tông mình cũng bị những tông môn khác đào đi.
Mà kẻ đào góc tường nhiều nhất chắc chắn là Ẩn Đan Tông, dù sao Hỏa Lăng Tông bọn hắn tu luyện là hỏa hệ công pháp, độ phù hợp với luyện đan là rất cao.
"Được, ta bồi thường, nhưng ta có một điều kiện."
Quân Hỏa Nguyên gằn từng chữ một, từng tia máu nổi lên tại trong con mắt.
"Quân tông chủ nguyện bỏ ra phí tổn thất cũng thôi đi, đằng này còn đòi điều kiện, chê cười."
Chung Vân hí hửng lấy chê cười Quân Hỏa Nguyên.
"Hừ, Chung tiểu nhi, ta nói điều kiện, ngươi tuyệt không có khả năng từ chối."
"Thế nào, có gì thì nói, tưởng ta sợ ngươi chắc."
"Được được được."
Quân Hỏa Nguyên đắc ý, lấy trong nhẫn trữ vật ra một cái phong thư, trên đó chỉ viết hai chữ "An Liên".
Ngay khi phong thư vừa ra, sắc mặt Chung Vân lập tức nhăn lại, toàn thân run rẩy không ngừng.
Những người khác cũng nhận ra hai chữ này, bọn cũng chỉ thở dài một cái.
Xong, một xu cũng không lấy được.
Đây gần như là toàn bộ ý nghĩ lúc này của bọn hắn.
Bọn hắn biết hai chữ này đại biểu cái gì, mà điều kiện mà Quân Hỏa Nguyên nói ra chắc chắn không đơn giản.
Thậm chí Quân Hỏa Nguyên có thể đưa ra điều kiện khiến toàn bộ bọn hắn một thứ cũng không lấy được từ Hỏa Lăng Tông.
Mà Chung Vân, vẫn còn đang run rẩy tại đó, ẩn ẩn có từng giọt nước mắt tuôn ra ngoài.
"An Liên."
Trong miệng hắn thì thào hai chữ này.
Không gì khác, hai chữ này chính là tên của vị sư muội mà hắn đã từng cố gắng theo đuổi cho đến khi nàng chết.
Đứng tại đó, Diệp Huyền một mắt nhìn ra được cử chỉ trạng thái lúc này của Chung Vân.
Hắn không biết hai chữ này là tên ai, nhưng từ câu chuyện cẩu thí mà hắn nghe phong phanh về Chung Vân, hắn đoán chín phần mười chắc chắn có liên quan đến vị sư thúc hay cũng là sư muội đã mất của Chung Vân.
Vì sao Quân Hỏa Nguyên lại có được phong thư này, cũng là việc của vài chục năm về trước.
Lúc đó hắn chém giết qua một nữ tử, từ trong túi trữ vật tìm thấy một phong thư.
Mở nó ra, hắn biết được phong thư này là gửi đến cho Chung Vân.
Quân Hỏa Nguyên cũng biết Chung Vân là ai, khi đó hắn mới phát hiện ra nữ tử mình giết lại là người mà sư huynh Hành Bất Sơn ái mộ.
Biết được việc này, hắn suy tính kĩ càng, phi tang đi giâu vết chính mình tại đó, giảo tạo thành nữ tử bị một cường giả nào đó giết chết, còn phong thư thì hắn giữ lại.
Mãi cho đến hiện tại, Quân Hỏa Nguyên tại trong hoàn cảnh này mới nhớ lại phong thư này, hắn mới lấy ra bàn điều kiện với Chung Vân.
"Lão đầu, đừng để cảm xúc lấn át lí trí."
Diệp Huyền lên tiếng, định trấn định lại Chung Vân, nhưng chung quy lời hắn nói hoàn toàn không lọt tai Chung Vân một chữ nào.
Thất thần một lúc, Chung Vân thì thào hường về Quân Hỏa Nguyên nói.
"Nói, điều kiện của ngươi là gì ?"
"Giao Diệp Huyền ra, ta tự khắc đưa thứ này cho ngươi."
"Không thể, Diệp Huyền là ta đệ tử, cũng là Vân Hải Tông đệ tử, ta quyết không giao ra hắn."
Nghe được yêu cầu phi lí của Quân Hỏa Nguyên, Chung Vân lúc này mới tỉnh táo lại.
Quân Hỏa Nguyên thấy được Chung Vân ngay lập tức từ chối, hắn cũng không ngoài ý, dù sao làm gì có ai ngu dốt đến mức giao ra một cái thiên tài cửu phẩm thiên phú đâu chứ.
Thấy vậy, trên lòng bàn tay hắn bắt đầu nổi lên một ngọn lửa, đưa lại gần phong thư.
"Ha ha, không đồng ý, vậy cũng tạm biệt với cái phong thư này đi."
Càng lúc càng gần, ngọn lửa trên tay Quân Hỏa Nguyên từng chút một lại gần lấy phong thư.
"Không."
Lúc này đây, Chung Vân phóng thích ra uy áp, dự định chèn ép một chút Quân Hỏa Nguyên.
Mà ngay lúc Chung Vân định phóng ra Hóa Đan cảnh uy áp, những người còn lại cũng không ngồi yên nữa.
Dương Phạn kiếm uy bộc phát, lan tỏa tứ phương.
Đan Nhai Tử đan uy phóng thích, sau lưng nổi lên từng viên đan dược.
Đây là bộc phá đan, mỗi một viên đan có sức công phá ngang với một cái Linh Hải cảnh hậu kỳ tu giả lực bộc phát.
Lý Mỹ Uyên băng ý tràn ra, đóng băng xung quanh, khóa chân Chung Vân cùng hỏa diễm trên tay Quân Hỏa Nguyên lại.
Nàng tu là băng hệ công pháp, đã đạt đến đại thành, có thể hóa băng nguyên cả một vùng trăm dặm xung quanh nàng.
Quá nhiều uy áp bộc phát, hai đệ tử Hỏa Lăng Tông trực tiếp phủ phục tại đất, miệng ói ra máu, trực tiếp ngất tại chỗ.
Mà Diệp Huyền thì chỉ có thể gắng gượng lấy uy áp của cả ba vị Hóa Đan cảnh đại tu giả.
Nhận lấy cực lớn uy áp sóng xung kích, hắn không thể làm gì khác hơn là chuyển từ Dẫn Khí đại viên mãn cảnh giới thành Linh Hải cảnh nhất trọng.
Thậm chí, Diệp Huyền còn mượn lấy uy áp xung quanh đến rèn thể, vận chuyển lấy từng dòng chân nguyên ôn dưỡng kinh mạch, ổn định lấy thủy hỏa nhị khí có trong người.
"Ân ? đột phá ?"
Cả ba người Dương Phạn, Đan Nhai Tử cùng Lý Mỹ Uyên lúc này ngây ngẩn cả người.
Chịu lấy uy áp của cả ba Hóa Đan cảnh không những không ngã gục, thậm chí còn đột phá, đã thế còn lợi dụng uy áp chỉ để rèn luyện.
"Yêu nghiệt."
Dương Phạn thốt lên một tiếng.
Trong Thái Kiếm Tông cũng có dạng này đệ tử, nhưng đó là chịu đựng nhiều năm trong kiếm trì, chịu lấy kiếm trì phá thể mới có thể đột phá.
Còn đây, uy áp của cả ba Hóa Đan cảnh cộng lại cũng ngang ngửa lấy một cái Anh Linh cảnh giới, vậy mà Diệp Huyền lại dùng phương thức này tại chỗ đột phá.
Căn cơ cũng không phải phù phiếm mà còn là vô cùng vững chắc, không kém gì một cái Linh Hải cảnh tam trọng.
Không tệ, Diệp Huyền đúng thật đột phá, nguyên bản hắn dừng lại tại Linh Hải tứ trọng giờ đây đột phá thành Linh Hải ngũ trọng, chịu nhiều uy áp như vậy trong thời gian chưa đến một tháng, thực lực nhục thể lúc đầu chỉ dừng lại Dẫn Khí đỉnh phong cuối cùng cũng đột phá.
Pháp thể song trọng, hắn lựa chọn phương pháp nâng cao pháp lực trước, sau đó dùng pháp lực trong cơ thể bồi dưỡng nhục thân thay vì dùng ngoại lực đến phá vỡ gông cùm xiềng xích.
Hắn định một lần nữa bước vào đăng đỉnh sơn để tìm kiếm đột phá nhục thân Dẫn Khí đỉnh phong.
Nhưng không ngờ ba vị tông chủ tam tông lại phóng ra uy áp, vô tình tạo thế cho hắn đột phá nhục thân.
Trong mắt Dương Phạn, Diệp Huyền đúng là Linh Hải nhất trọng, nhục thân Linh Hải nhất trọng.
Toàn trường tĩnh lặng, lúc này đã không còn ba người nguyên bản uy áp tuôn trào giờ phút này đây lại thu lại rất nhiều.
Diệp Huyền đột phá đối với bọn hắn không quan trọng, quan trọng là đối phương đột phá cũng không phải lâm trận đột phá, mà là mượn nhờ uy áp đột phá, đây có thể coi như là lần đầu tiên bọn hắn thấy có người dùng cách này đột phá.
"Đa tạ chư vị tiền bối thành toàn."
Diệp Huyền hành lễ một cái.
Đối với hắn, lần này có thể coi như thiên đại cơ duyên, đột phá nhục thân nguyên bản lực lượng, khi đó hắn mới tiếp tục tu luyện ngũ khí.
Nếu để trạng thái bình thường, đúng thật phải dùng năm năm hắn mới có cơ hội tiến nhập Hóa Đan cảnh, nhưng nhờ cơ duyên lần này, thời gian tấn cấp Hóa Đan cũng giảm đi rất nhiều so với dự định.
"Hậu sinh khả úy, không biết Diệp Huyền tiểu hữu có muốn đến Ẩn Đan Tông ta ngồi một lát."
Đan Nhai Tử vừa nhìn Diệp Huyền vừa đánh giá.
"Đan lão nhi, cút."
Giờ phút này Chung Vân mới giữ vững bình tĩnh, nhìn lại cách làm của mình đối với hành động của Quân Hỏa Nguyên, hắn thấy được bản thân ngu xuẩn đến mức nào.
Chỉ vì một phong thư, vậy mà hắn lại muốn ngăn chặn Quân Hỏa Nguyên đốt nó, thậm chí còn là muốn giết Quân Hỏa Nguyên.
"Đa tạ chư vị ngăn cản, nếu không bản tông chủ không biết đã xông ra đại họa gì."
Chung Vân chắp tay hướng ba vị tông chủ còn lại cảm tạ.
Sau đó, hắn ánh mắt nhìn về phía Quân Hỏa Nguyên, thờ ơ nói.
"Đốt đi, điều kiện của ngươi ta không chấp nhận, như vậy ngươi phải bồi thường cho Vân Hải Tông ta cùng với phí tổn thất cho ba vị tông chủ ở đây."
"Ngươi..."
Thấy Chung Vân không mắc bẫy, Quân Hỏa Nguyên trực tiếp đốt phong thư, sắc mặt âm trầm lướt qua Diệp Huyền.
Diệp Huyền, khởi nguồn mọi chuyện, vì tên gia hỏa này, hắn Quân Hỏa Nguyên không những không chiếm được thứ gì tốt từ Chung Vân, thậm chí còn khiến Hỏa Lăng Tông gọt đi nhất tầng da.
Thù này, hắn không giết Diệp Huyền, tuyệt không xả được cơn tức này.