Nhất Đạo Tiên Đế

Chương 27: Khách đến




Việc Diệp Huyền người cửu tinh thiên phú cũng rất nhanh truyền đến những tông môn phụ cận.

Toàn bộ đều chuẩn bị lấy tiên chu, cấp tốc lên đường đến Vân Hải Tông ra oai phủ đầu.

Thứ bọn họ muốn chính là thể hiện ra thực lực cường đại sau đó liền lôi kéo lấy Diệp Huyền gia nhập vào.

Mà rất nhanh thiếu chủ Đăng Gia bị người giết đoạt bảo cũng truyền đi đến những thành trì ở gần đó.

Đây hết thảy Diệp Huyền cũng không để ý, hắn đắm chìm tại trong tu luyện bên trên.

Bởi không đủ điểm công huân cũng như tài nguyên cần thiết, hắn chỉ có thể góp nhặt linh khí trong thiên địa rồi từ đó luyện hóa lên ngũ tạng.

Ngay tại Diệp Huyền vẫn đang còn tu luyện lấy, ở bên ngoài tông môn môn khẩu xuất hiện từng chiếc phi chu.

Người đến không ai khác là Hỏa Lăng Tông, Thái Kiếm Tông, hai tông môn sở tại phụ cận Vân Hải Tông.

Thấy từng lớp phi chu đến gần, đệ tử canh cổng lập tức phát hoảng.

"Nhanh thông tri trưởng lão, Hỏa Lăng Tông cùng Thái Kiếm Tông đến".

Ngay lập tức hắn hô to đối với đệ tử canh cổng bên cạnh, mong họ đến giải quyết tình huống trước mắt.

"Được".

Không chậm trễ chút nào, đệ tử canh cổng nhanh chóng thông tri với trưởng lão ngoại môn, từ trưởng lão ngoại môn truyền dẫn đến trưởng lão nội môn.

"Phụt, ngươi nói cái gì, Hỏa Lăng Tông cùng Thái Kiếm Tông đến đây".

Phun ra một ngụm trà, trưởng lão nội môn chấn kinh cũng như phát hoảng.

Đặt xuống chén trà, hắn dùng hết tốc lực chuyển tin tức này đến cho chưởng môn.

Được một lúc sau đó, chưởng môn Chung Vân cũng như vài vị trưởng lão khác đi ra tiếp kiến.

Ngay trong đại điện đứng hai nhóm người từ trái sang phải bao gồm Hỏa Lăng Tông và Thái Kiếm Tông.

Đệ tử Hỏa Lăng Tông người người mặc y phục đỏ rực, ẩn ẩn toát ra nhiệt lưu nóng bỏng.

Trong khi đó đệ tử Thái Kiếm Tông trên thân ẩn ẩn từng tia kiếm khí, bất cứ lúc nào cũng có thể bộc phát đi ra đồng dạng.

"Ha ha Hành chưởng môn, Dương chưởng môn, lão phu tiếp kiến có chút thiếu sót, mong hai vị thông cảm".

Hành chưởng môn cũng như Dương chưởng môn trong miệng của chưởng môn Chung Vân chính là Hành Bất Sơn chưởng môn của Hỏa Lăng Tông, còn Dương chưởng môn chính là Dương Phạn chưởng môn Thái Kiếm Tông.

"Không ngại, không ngại, Chung chưởng môn quá khách khí, chúng ta đến đây cũng không phải phiền hà gì, chỉ là mang đệ tử trong tông đi trãi việc đời một tí thôi, tiện thể cũng nhìn một chút quý đồ chưởng môn diện mạo ra sao".

Hành Bất Sơn vừa cười vừa nói.

"Đúng vậy đúng vậy, ta mấy cái bất thành khí đồ đệ này đến nay chưa trãi việc đời nhiều, mang bọn chúng đến đây cũng là giao du một chút, tiện thể rèn luyện tâm tính một phen".

Dương Phạn cũng phụ họa theo một tiếng.

Đám đệ tử đằng sau hai người bọn họ cố nén cười một trận.

Ai lại không biết, giữa ba vị chưởng môn lúc nào cũng đấu đá lẫn nhau, trong miệng bọn họ "trãi việc đời" còn không phải là đến đánh mặt một phen, thậm chí lãnh giáo một tí nhân vật thiên phú cửu tinh ra sao.

Chung Vân nghe vậy cũng cố nén cục tức ở trong lòng, không dám phát tiết ra ngoài.

Trước giờ cả ba người bọn họ chỉ coi như đấu đá ở trên miệng, nhưng kể từ khi Hỏa Lăng Tông thu được đồ đệ có thiên phú cao hơn đồ đệ của hắn, cũng kể từ đó Hành Bất Sơn lúc nào cũng khoe khoang ngay tại trước mặt Chung Vân hắn.

Còn cả Dương Phạn chưởng môn, trước đó không lâu hắn cũng mới biết được Thái Kiếm Tông vậy mà phái đệ tử đến truy sát đệ tử trong tông môn hắn.

Thậm chí đến ngay hôm nay lại còn ở trước mặt hắn khoe khoang các thứ, cục tức ngày hôm nay có thể nói đã đến giới hạn của hắn.

"Đáng tiếc, đệ tử của ta vẫn còn lịch luyện bên ngoài nên chưa về vội, nếu quý đệ tử đây không ngại, bổn chưởng môn cũng có thể giúp hai vị một phen để biết việc đời là gì".

"Ngươi..."

Hành Bất Sơn định hung hăng một phen nhưng lại đè nén xuống tại đó, mục đích hắn đến đây không phải cãi nhau mà là nhìn một phen cửu tinh thiên phú đến cùng có đáng để hắn lôi kéo hay không.

Mà Dương Phạn ở một bên không nói gì, hắn chỉ ngồi đó nhìn lấy.

...

Suốt nhiều ngày qua, Diệp Huyền vẫn đóng cửa bế quan không ra ngoài, thậm chí dù cho một số đệ tử thân truyền hay tinh anh đến cửa hắn cũng không tiếp kiến dù chỉ là một khắc.

Hắn biết chỉ cần tiếp kiến dù chỉ là một người thôi cũng sẽ khiến hắn rơi vào tiến thoái lưỡng nan.

Thông qua những gì hắn đã từng đọc, việc đứng đội trong tông môn là vô cùng quan trọng, đứng đúng có thể kiếm lợi, đứng sai chính phiền phức liên miên.

Vậy nên Diệp Huyền dứt khoát trung lập, ai cũng không gặp, việc này tuy có thể khiến nhiều người cảm thấy hắn không cho mặt mũi nào nhưng cũng dựa vào việc này để hắn nhìn xem ai là thật lòng kết giao, ai là kết giao vì tư lợi.

Thậm chí cũng có không thiếu nữ đệ tử đến đây vừa để nhìn một chút vừa để chiêm ngưỡng diện mạo của hắn.

Nguyên do cũng là kể từ khi hắn đến tông môn, Diệp Huyền hoàn toàn triệt để thả lỏng bản thân, thậm chí khí tràng cũng không còn cố nén mà bộc phát đi ra ngoài.

Thông qua việc tấn nhập Linh Hải cảnh, toàn bộ nhục thể cũng nhu diện mạo của hắn cũng thay đổi theo thời gian.

Dung mạo của hắn cũng thay đổi đi rất là nhiều, cộng với việc khí tức tuế nguyệt toát ra từ trên người hắn cũng khiến người khác khó mà cưỡng lại được.

Nếu không phải người xung quanh biết được hắn chỉ mới có mười lăm, mọi người thậm chí còn tưởng hắn đã già nữa.

Việc sống hai đời đích xác khiến hắn có cái nhìn thoáng hơn, Diệp Huyền cũng không vì hiện tại là trẻ tuổi mà xốc nổi làm loạn.

Mà cũng trong nhiều ngày này hắn cũng biết được có hai tông môn khác đến Vân Hải Tông diễn võ giương oai.

Theo hắn thấy được nguyên do cũng có thể do hắn mà ra, việc hắn có thiên phú cao đích xác hấp dẫn rất nhiều người đến đây.

Mà thông qua những đệ tử khác, hắn cũng biết được người mà hắn gặp trong Vạn Yêu Sơn Mạch tên là Vũ Tuyết, là đệ tử nội môn nhưng đang trong thời gian thực hiện nhiệm vụ đến từ ngoại môn, cũng theo đó hắn biết được Diệp Bình tại ngoại môn làm tạp dịch.

Có thể nói điều này cũng không ra ngoài dự đoán của Diệp Huyền, hắn biết dựa vào khả năng của Diệp Bình cũng vĩnh viễn rất khó đi đường tắt vào nội môn.