"Ân, Diệp Huyền, cũng đỡ hơn cái tên cũ của ta, nghe nó êm tai hơn...chờ chút...họ Diệp...thôi toang".
Vừa biết được hai người kia là đang bàn bạc lấy đặt tên cho hắn, cũng vừa thấy được cái họ của mình.
Hắn không khỏi hoảng hốt, cái họ "Diệp" này có cái cuộc đời lên voi xuống chó, mười đứa hết thảy chín đứa đều là sáo lộ phế vật lưu, chịu ăn mắng, ăn sỉ vả của muôn vàn người hóng hớt chuyện xung quanh.
May mắn thì cái gì thể chất đặc thù, cái gì gia thế kinh khủng nhưng ăn đắng, cái gì ngồi mát ăn bát vàng, cái gì khi không đến thế giới lạ thường,... đủ loại sáo lộ diễn ra.
Mà khi nghe đến chính cái tên của mình, tên "Huyền", hắn đã có thể nghĩ đến tương lai chỉ có cắm đầu xuống đất mà sống,
"Oe oe (kiếp này coi như chẳng còn gì để nuối tiếc nữa, đúng là lên voi xuống chó, từ học bá đứng đầu xuống làm cái gì phế vật lưu sáo lộ".
Nghe đến tiếng khóc của hắn, Diệp Hoài Niên và Lĩnh Xuân Y nghĩ đến việc hắn đói bụng.
Lĩnh Xuân Y lườm Diệp Hoài Niên một cái, ý chỉ muốn phu quân mình ra ngoài.
Nhìn đến cái lườm của Lĩnh Xuân Y, Diệp Hoài Niên không khỏi bối rối, trước kia đó là phần của hắn, nay lại có cái đứa thứ ba chen chân vào, bất lực, hắn đành phải từng bước một bước ra khỏi phòng.
Vừa đi vừa thở dài, Diệp Hoài Niên không khỏi nghĩ đến hai người trước khi có kẻ thứ ba chen chân vào từng hạnh phúc bao nhiêu, ngắm trăng sao, hái từng bông hoa một, dạo chơi đến bên bờ hồ.
Giờ đây, chỉ vì đứa con vừa ra đời mà hắn phải cắn răng chịu đựng lấy.
"Nào nào, Huyền nhi chắc đói rồi đúng không, đến đây nào".
Vừa nói, Lĩnh Xuân Y vừa đưa Diệp Huyền lại gần, khí lực của nàng lúc này đã ổn hơn trước rất nhiều lần.
Nhận thấy bản thân đang bị kéo đến gần, cảm nhận được tình huống không thích hợp, Diệp Huyền cựa quậy mãnh liệt, hắn không muốn bị ép buộc ngay lúc này.
"Oe oe (đừng, ta không muốn, ta muốn về nhà, ta không muốn ở đây nữa, ta...".
Không đợi hắn kịp phản kháng, Lĩnh Xuân Y đã đưa Diệp Huyền hắn đến gần, dưới sự bất lực, hắn đành phải nhận mệnh, ép buộc bản thân thành một đứa trẻ đến lực phản kháng đều không làm được.
'Lão tặc thiên, nếu ngươi tồn tại, một ngày nào đó ta...a, thật ấm...khốn nạn, chưa gì bản thân lại bị cám dỗ rồi'.
Vừa nghĩ lấy, Diệp Huyền vừa muốn phản kháng nhưng lại bị cảm dỗ đến dòng nước ấm áp từ ngoài miệng mình chảy vào trong dạ dày.
...
Ngày ngày qua ngày khác, tháng nọ qua tháng khác.
Hết thảy đều gần trôi qua năm năm, trong suốt quá trình chờ đợi, Diệp Huyền cố hết sức khai thác triệt để thứ hệ thống theo hắn kể từ khi hắn ra đời.
Nhưng dù có cố hết sức, thứ hắn khai thác được chẳng là gì cả ngoài một cái hệ thống đơ toàn tập, túi đồ không thể mở, không gian tu luyện không thể mở khi chưa đến năm tuổi, ngoài được cái giao diện bắt mắt ra, tất cả chỉ là một mớ thông tin.
Vẫn như vậy, linh căn và thể chất vẫn chỉ là "Chưa xác định", đồng dạng, hắn cũng đã thử tu luyện dựa vào công pháp trong gia tộc, vẫn như cũ không có cách nào tu luyện được.
Nhận thấy việc bản thân dù có cố gắng vẫn không có nhập môn một cuốn công pháp nào, Diệp Huyền cũng đủ hiểu bản thân hiện giờ đang trong trạng thái nào.
Đúng, chính là bước đầu tiên của sáo lộ phế vật lưu, không thể tu luyện.
Cứ thế hắn chờ đợi, lại chờ đợi cho đến ngày hôm nay.
Sinh thần năm tuổi, Diệp Huyền đã chờ cái ngày này rất lâu rồi.
Tiệc sinh thần vừa kết thúc, hắn ngay lập tức chạy thẳng vào phòng, khóa cửa lại, kiểm tra hết thảy không có một ai ở gần.
Diệp Huyền đầu nhập tâm trí vào không gian hệ thống trong thức hải.
Không chần chờ phút nào, hắn nhấn vào túi đồ, ngay lập tức vang lên âm thanh cơ giới lạnh lẽo không có một phần tình cảm nào cả.
【Chúc mừng túc chủ đã đạt đủ điều kiện】.
【Túi đồ hệ thống khai phóng】.
【Không gian hệ thống khai phóng】.
【Tân thủ đại lễ bao có thể mở】.
【Hoan nghênh túc chủ đến với hệ thống】.
"Cuối cùng, ngày này cũng đã đến, gần năm năm, cái hệ thống này cũng mở".
Cảm thán một lúc, Diệp Huyền nhanh tay mở ra túi đồ hệ thống, hết thảy chỉ có 20 ô có thể chứa đồ, trong đó ô đầu tiên chứa lấy tân thủ đại lễ bao, còn lại chẳng có gì.
Diệp Huyền nhấn lên tân thủ đại lễ bao, một tia chói mắt chợt hiện lên, chắn hết thảy tầm nhìn của hắn.
Từ tân thủ đại lễ bao mở ra chỉ có 5 cái, một cuốn công pháp tu luyện, một nghìn viên trung phẩm linh thạch, hai bình đan dược, một cái vật thể kỳ lạ không xác định hình dáng.
Nhìn đến mấy cái vật phẩm này, mặt của Diệp Huyền lập tức đen lại, tuy năm cái vật phẩm có thể nhiều nhưng nhìn sơ qua cũng đủ biết, vài thứ trong số đó có thể là thứ vớ vẫn cũng nên.
Cũng may hệ thống vẫn có công năng hiển thị thông tin vật phẩm trong túi đồ, nếu không với khả năng của hắn thì có cho mười đời cũng không biết được mấy món đồ này là cái gì.
Diệp Huyền nhấn vào cuốn công pháp, một dòng chú thích chợt hiện lên.
【Tạo Hóa Nhất Đạo Kinh: Công pháp được chính tay Tạo Hóa Thanh Thiên Đạo Quân viết ra, từ thể nghiệm của bản thân mình, trầm luân trong luân hồi cửu thế, thấy qua hết thảy thương hải tang điền, từ đó sáng tạo Tạo Hóa Nhất Đạo Kinh, một con đường, một nắm đấm, một thanh kiếm, hay chỉ là một ý niệm cũng có thể đi đến chí cao. Cấp bậc Đạo cấp 】.
Nhìn đến dòng chú thích này, Diệp Huyền không khỏi tê dại cả da đầu, hắn tuy không biết Tạo Hóa Thanh Thiên Đạo Quân là ai nhưng nhìn được từ lượng thông tin tiếp nhận được cũng biết cuốn công pháp này kinh khủng đến mức nào, hắn chỉ thấy qua trong cuốn lịch sử đại lục răng giới hạn cao nhất một cuốn công pháp có thể đạt được là Tiên cấp, liền có thể một đường tu luyện thành tiên.
Phải biết thành tiên là điều mà ai cũng mong muốn, nghe nói tiên có thể trường sinh cửu thị, hủy thiên diệt địa chỉ mới một ý niệm, càng là có vô số truyền thuyết về tiên nhân, cũng đã từng có truyền thuyết rằng Thiên Khư lão tổ, rất có thể đã thành tiên, từ đó khám phá thứ được gọi là Tiên Giới.
Nhưng Diệp Huyền cũng biết nào có cái gì tiên, hắn từng đọc lướt qua vài cuốn tiểu thuyết rằng một khi sinh mệnh cấp đủ phá vỡ cực hạn của một vị diện, kẻ đó sẽ được đưa đến một vị diện cao cấp hơn, những cũng không có nghĩa nơi đó được gọi là Tiên Giới, mà Tiên Giới cũng chưa chắc là điểm kết thúc.
Mà thứ khiến hắn chú ý chính là cái từ "Đạo cấp", hắn chỉ có thể tự biết được rằng cuốn công pháp này rất có thể siêu việt cái thứ được gọi là Tiên cấp gì đó, dù sao, theo hắn tìm hiểu, phẩm cấp công pháp được chia từ Phàm cấp cho đến Tiên cấp.
Theo đó, Phàm cấp là thứ thấp nhất dành cho người mới nhập môn tu luyện, tiếp đến là Địa cấp, Thiên cấp, Tử cấp, Kim cấp và cuối cùng là Tiên cấp trong truyền thuyết.
Nhìn đến cuốn công pháp phẩm cấp lại là Đạo cấp, hắn không nhị được muốn cười thật to nhưng ngay lập tức Diệp Huyền tự chặn họng mình lại, tuy hắn đã kiểm tra xung quanh không có ai nhưng lỡ đâu một người nào đó "đi lạc" qua đây mà nghe được sẽ không khỏi tò mò mà tìm hiểu, khi ấy đào mười cái hố cũng không che được cái sự nhục nhã của hắn.
Ổn định lại tâm thần, hấn không quan tâm đến linh thạch, vừa nhìn đến thứ cao cấp kia Diệp Huyền cũng tự hiểu được tu luyện thứ này tốn kém biết bao, nào có cái gì nhặt được thần công, một đêm nhập môn hay ngay tại chỗ đốn ngộ, thứ đã cao cấp tự nhiên sẽ đốt tiền, đạo lý này hắn tự nhiên hiểu được.
Chạm đến hai bình đan dược, hai dòng chú thích chợt hiện lên ngay trước mắt Diệp Huyền.
【Ngũ phẩm Tụ Nguyên Đan: Một bình năm viên, phục dụng chó thể khiến cho tu sĩ Dẫn Khí cảnh giới bước vào Linh Nguyên cảnh giới, khác với Linh Hải cảnh giới, Linh Nguyên có cấp bậc cao hơn so với Linh Hải, khi phục dụng đan dược, tu sĩ sẽ có thể hấp thụ bản nguyên của thiên địa, có thể lấy được một phần của thiên địa đúc lên Linh Nguyên cảnh giới.】.
【Ngũ phẩm Hóa Anh Đan : Một bình năm viên, khi phục dụng, tỉ lệ tấn thăng Anh Linh cảnh cao hơn rất nhiều】.
【Chú ý: Ngũ phẩm đan dược khi hiện thế tất có thiên kiếp, thỉnh túc chủ suy nghĩ trước khi dùng】.
Nhìn đến cái chú ý, Diệp Huyền không khỏi nhếch mép cười đểu, trong lòng hắn hiện giờ chỉ muốn chửi thẳng cái hệ thống cẩu thí này, cho ngũ phẩm đan dược trong khi nó có thể dẫn thiên kiếp, đây không phải nói thẳng rằng chỉ cần hắn có gan lấy ra rồi ăn thiên kiếp, còn không thì vứt đỏ bỏ mốc meo một góc.
Ổn định tâm tình lần hai, nhìn về cái vật kì dị cuối cùng, Diệp Huyền cũng đã ẩn ẩn cảm thấy cái thứ cuối rất có thể là cái gì đó giống như hai cái cẩu hí ở trên.
Quả nhiên không ngoài dự liệu, đập vào mắt hắn chính là một cái linh căn.
【Phàm linh căn: Bổ sung túc chủ không có linh căn, chỉ cần bỏ vào mồm rồi nuốt xuống là được】.
Ầm.
Một tiếng đập bàn hiện lên, dưới cơn tức giận, Diệp Huyền trực tiếp đập thẳng một tay xuống bàn, gương mặt àng là hiện lên đầy vẻ tức giận.
"Cẩu thí, cho đầu tiên là đồ tốt, cái cuối cùng lại là một cái phàm linh căn, vậy nói thẳng ta có chết cũng không thể tu luyện được nó, có khác nào nói ta tự sát đánh cược luân hồi đâu".
Cũng may mắn xung quanh không có người, còn không hắn Diệp Huyền thực sự sẽ đi tìm một cái bao cát cho hả giận.
Ổn định tâm tình lần ba, đây có thể coi chính là lần cuối cùng hắn ổn định lại tâm thần của mình.
Diệp Huyền nhấn xuống 【Không gian tu luyện】, vừa đọc đến quy tắc trong đó, ngay lập tức hắn lật thẳng cái bàn lên.
Giọng nói gào thết vang thẳng cửu thiên: "Khốn nạn lão tặc thiên".