Chương 7: Tình Nhân Vụng Trộm
Thiệu Tuyên sau khi tan ca trở về nhà thì không thấy Tôn Phỉ Phỉ đâu cả, anh vẫn chưa quen với việc có một người vợ mới nên cảm thấy không gặp mặt nhau vẫn tốt hơn, tránh phải ngại ngùng. Có lẽ cô còn việc ở bệnh viện, dù sao một bác sĩ ngoại khoa vẫn bận rộn hơn một y tá quèn như anh.
Ngồi trong căn phòng tối tăm, thỉnh thoảng anh lại đưa mắt nhìn v·ết t·hương dài trên cổ tay trái, cảm giác đau nhói và căm giận lại trỗi dậy bừng bừng một cách khó hiểu. Xem ra c·ái c·hết của Thiệu Tuyên trước đây không bình thường chút nào, ít nhất là linh cảm của anh cảnh báo như vậy! Anh không tránh khỏi hiếu kỳ đưa tay lần giở từng lớp băng quấn đẫm máu ra, chăm chú quan sát v·ết t·hương. Vết thương hở vòng qua cổ tay khá lớn nhưng vết cắt ngọt và dứt khoát, một người t·ự t·ử trong lúc tâm trạng r·ối l·oạn sẽ không thể nào cắt một nhát chính xác như vậy được! Còn cả trạng thái lơ mơ khi anh vừa thức tỉnh nữa - giống như bị ngấm thuốc mê liều cao. Anh ta bị người khác hãm hại à? Có thể là ai nhỉ?
Thiệu Tuyên mệt mỏi vừa tính chợp mắt thì hình ảnh cùng tiếng kêu cứu thất thanh của Thiệu Hiên và Hạ Tuyết giữa biển lửa lại vang vọng trong tâm trí khiến cho anh cảm thấy ngột ngạt bức người, đầu đau như búa bổ…"đời này nếu như cho ba gặp lại nhất định ba sẽ không ngại hi sinh tính mạng để cứu mẹ con và con!” một giọng nước mắt nóng hổi tự nhiên lăn dài trên gương mặt góc cạnh rắn rỏi, cứ thế anh chìm vào giấc ngủ.
Bên ngoài trời đã về khuya, một màn đêm đen nhánh như mực điểm thêm những vì tinh tú lấp lánh. Từ cao ốc xa hoa bậc nhất của Vệ thị, Tôn Phỉ Phỉ đang nhàn nhã đứng bên cửa kính nhìn ra toàn cảnh thành phố rực rỡ về đêm vừa h·út t·huốc vừa nhấm nháp từng ngụm rượu vang. Chiếc áo blouse cứng nhắc đã thay bằng một chiếc áo lụa tơ tằm màu mơ nhẹ nhàng quyến rũ khoe những đường cong nuột nà của cơ thể. Hôm nay Tôn Phỉ Phỉ lại không trở về nhà, như một thói quen cũng không cần nhắn tin báo cho Thiệu Tuyên, anh chồng ngờ nghệch này cũng chẳng bao giờ lên tiếng nghi ngờ cả.
“Bé cưng, em còn chưa ngủ à, còn nghĩ ngợi gì thế?”
Bàn tay hư hỏng không ngừng ve vuốt chiếc eo thon thả của Tôn Phỉ Phỉ sau đó đặt một nụ hôn nóng bỏng lên chiếc gáy trắng nõn của cô, người đàn ông với gương mặt mang nét quyến rũ phong trần này không ai khác chính là Vệ Trác Thành – Nhị thiếu gia của Tập đoàn địa ốc Vệ thị.
“Thiệu Tuyên chưa c·hết!” Tôn Phỉ Phỉ cau mày gạt tàn thuốc xuống bồn cây ở hành lang, đưa ánh mắt mê tình nhìn Trác Thành.
“Cái gì, sao có thể như thế được? Lúc thuộc hạ của anh rời đi thì hắn đã tắt thở rồi mà, máu còn chảy ra rất nhiều, anh tận mắt nhìn thấy” Vệ Trác Thành tái mặt, hung hãn đấm tay vào tường, trong lòng hắn ta tràn ngập hận ý đối với Thiệu Tuyên.
Trước khi Tôn Phỉ Phỉ kết hôn đã cùng Vệ Trác Thành dây dưa một khoảng thời gian, sau đó chia tay vì thói trăng hoa khó bỏ của hắn. Nhị Thiếu gia nổi tiếng ăn chơi ở thành phố Uông Ninh này lại không ngờ chỉ trong vòng một tháng Tôn Phỉ Phỉ đã kết hôn với người khác – kẻ này không ai khác chính là Thiệu Tuyên, một tên y tá quèn ở bệnh viện Nhân Ái số 2. Bị chọc tức vì người của mình lại gả vào tay người đàn ông khác khiến cho Vệ Trác Thành đứng ngồi không yên, ngay tối tân hôn của Thiệu Tuyên cùng Tôn Phỉ Phỉ hắn đã trơ tráo mang cô dâu đi dưới sự đồng ý ngầm của Phỉ Phỉ. Hóa ra Tôn Phỉ Phỉ vẫn yêu Vệ Trác Thành, kết hôn chỉ là muốn khiêu khích để hắn ra mặt mà thôi!
“Chẳng biết là ai đã cứu sống anh ta rồi mang vào khoa c·ấp c·ứu của bọn em, làm em bị mọi người chê cười vì có một gã chồng vô dụng, ngu ngốc!” Phỉ Phỉ bĩu môi ai oán.
“Nếu như lúc đó em không dại dột gả cho tên phế vật đó thì đâu đến nông nỗi này! Anh chẳng phải rất yêu em sao, em muốn gì mà chẳng được!” Vệ Trác Thành đưa tay kéo Tôn Phỉ Phỉ ngã vào lòng hắn.
“Em biết chứ, Nhị Thiếu gia anh đây là đối tốt nhất với em, chẳng phải em chỉ lên giường với anh thôi sao! Từ khi kết hôn đến nay em chưa từng cho Thiệu Tuyên chạm vào người!” Phỉ Phỉ nũng nịu đánh yêu vào má của Trách Thành, giọng điệu ủy khuất như hồ ly dụ người.
“Vậy anh cho người ra tay với Thiệu Tuyên một lần nữa là được! Nhưng anh không hiểu tại sao em lại không chịu l·y h·ôn mà cứ dứt khoát muốn hạ độc thủ với hắn ta chứ?”
“Bí mật, anh yêu à!” Tôn Phỉ Phỉ khẽ cười rồi áp vào môi Vệ TrácThành, xô anh ta ngã ra giường.
Thắc mắc trong lòng của Trác Thành bị vẻ đẹp của Phỉ Phỉ mê hoặc mà bay biến cả, hắn ta không kiềm được hưng phấn mà cắn nhẹ vào cổ tình nhân, mùi hương quyến rũ lan ra khiến cả người hắn nóng lên hừng hực. Bàn tay đặt lên ngực lần cởi từng chiếc nút áo một cách nôn nóng, cả hai nhanh chóng chìm vào cơn hoan lạc triền miên không dứt.