Chương 4: Cứu Người Là Trên Hết
Chu Hoa nghe như sét đánh ngang tai, không kiềm chế được mà lao đến đấm thùm thụp vào ngực Phương Quốc Vinh, vừa gào vừa khóc lóc không ngừng.
“Phương Quốc Vinh, ông bị điên rồi à, sao lại để cho một tên y tá phẫu thuật cho Bình Bình chứ? Nhỡ nó có mệnh hệ gì thì sao? Trời ơi, con gái tôi.”
“Tôi cũng không muốn như vậy đâu nhưng biết làm thế nào bây giờ, bà nghĩ xem. Cả cái bệnh viện lớn nhường này mà chẳng một bác sĩ nào dám đứng ra nhận phẫu thuật cho con bé cả!” Phương Quốc Vinh đau khổ ôm đầu. Người làm cha như ông ta cũng không thể giương mắt nhìn con mình cứ thế mà c·hết được, đánh cược với số phận là điều nên làm.
Bác sĩ Hàn nhìn thấy cảnh tượng khó xử như vậy chưa biết phải xử sự thế nào thì cửa phòng phẫu thuật bật mở. Thiệu Tuyên vẫn còn đội mũ, mặc áo phẫu thuật điềm nhiên bước ra, anh đưa mắt nhìn Phương Quốc Vinh gật đầu.
“Phương tiểu thư đã tạm thời qua cơn nguy kịch rồi! Người nhà có thể vào thăm một chút trước khi chuyển sang phòng hồi sức”
Chu Hoa nhìn Thiệu Tuyên đầy nghi ngờ rồi nôn nóng rảo bước vào bên trong. Bà ta vừa nhìn thấy Phương Bình một thân đầy kim bạc nằm im lìm giữa phòng phẫu thuật liền trợn tròn mắt, phẫn nộ quát lên.
“Tên khốn giả dạng thần y này, cậu làm gì con gái tôi vậy? Mau rút mấy cây kim c·hết tiệt này ra ngay đi! Sao lại khiến cho con bé chịu đau đớn dường này. Bình Bình ơi, con có nghe mẹ không?” Chu Hoa bất chấp việc con gái b·ị t·hương nặng cứ lay lay vai Bình Bình không ngừng.
“Bà làm gì thế, đừng rung lắc con bé nữa, nó đang b·ị t·hương rất nặng!” Phương Quốc Vinh nhanh chóng kéo tay Chu Hoa. Ông ta cũng không biết Thiệu Tuyên rốt cục đã chữa khỏi cho Bình Bình chưa nên im lặng để mặc cho vợ mình làm trời làm đất.
Thiệu Tuyên còn chưa kịp lên tiếng thì Trưởng khoa Trương trong khi phẫu thuật chẳng thấy mặt mũi đâu, bây giờ lại bất thình lình xuất hiện trước cửa phòng, ngay lập tức xum xoe để tranh công. Nhìn thấy Chu Hoa làm ầm ĩ, chửi bới Thiệu Tuyên thì cũng hùa theo sỉ vả anh một trận cho sướng miệng.
“Thiệu Tuyên, tôi biết ngay cậu chính là một tên l·ừa đ·ảo mà, còn sớm ra vẻ mình là thần y cao siêu cứu nhân độ thế gì chứ. Làm cho Phương tiểu thư thành ra thế này! Mau cút đi cho khuất mắt tôi. Một y tá quèn mà mơ mộng hão huyền mình có thể thay thế bác sĩ chính hay sao chứ?”
Nói đoạn, Trưởng khoa Trương vì muốn lấy lòng Chu Hoa mà không ngại ngần đến gần Phương Bình rút một cây kim bạc ra.
“Trưởng khoa Trương ngừng tay lại ngay đi, ông không được rút kim bạc ra, kim bạc này giúp cho mạch máu của bệnh nhân được lưu thông, không còn bị tắc nghẽn nữa. Phổi của Phương Bình hiện nay rất yếu, nếu như để máu đông tắc lại bên trong thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng!” Thiệu Tuyên phẫn nộ lên tiếng ngăn cản nhưng không lao đến giật lấy kim bạc từ tay Trưởng khoa Trương vì sợ vô tình giằng co ảnh hưởng đến bệnh nhân.
Trưởng khoa Trương hừ mũi, bĩu môi ra chiều khinh bỉ Thiệu Tuyên.
“Đừng đem mấy lời nói hươu nói vượn đó đi lừa bịp chúng tôi. Chẳng nhẽ một bác sĩ Trưởng khoa như tôi mà lại không hiểu biết y học bằng một kẻ tay ngang như cậu sao mà còn lên mặt dạy đời. Mau mau cút về chỗ của cậu ở phòng y tá đi, đừng làm bẩn mắt tôi!”
Thiệu Tuyên giận đến tím mặt, anh đi đến gần Trưởng khoa Trương túm lấy cổ áo của ông ta, khẽ rít lên.
“Trưởng khoa Trương, mau bỏ kim bạc trên tay ông xuống, nếu như hôm nay ông không nghe lời tôi, bệnh nhân xảy ra mệnh hệ gì thì đừng có trách!”
“Mau buông tay ra, loạn rồi, loạn thật rồi! Tôi sẽ đuổi thẳng cổ cậu!” Trưởng khoa Trương gầm lên giận dữ xô Thiệu Tuyên ra rồi tát một cái như trời giáng vào mặt anh.
“Thiệu Tuyên, đi thôi, mặc kệ bọn họ!” Tôn Phỉ Phỉ vừa đi cất đồ bảo hộ trở lại liền nhìn thấy cảnh tượng Trưởng khoa Trương hung hăng tát chồng mình thì lên tiếng can gián. Cô vẫn nghĩ anh là một Thiệu Tuyên yếu đuối, nhu nhược ai cũng chà đạp được như trước đây.
Thiệu Tuyên nghe Tôn Phỉ Phỉ nhắc nhở thì liền không từ mà biệt xoa tay đứng dậy, cùng cô rời khỏi phòng phẫu thuật.
Ngay sau đó, Chu Hoa vẻ mặt đau khổ níu lấy tay Trưởng khoa Trương cầu cứu.
“Bác sĩ, mau mau rút kim ra khỏi người Bình Bình, con bé sao có thể chịu đau đớn thêm được nữa!”
Cây kim bạc vừa rút ra khỏi người Phương Bình chưa được bao lâu thì điện tâm đồ của cô đã vang lên tính hiệu cảnh báo, nhịp tim đang đập yếu đi nhanh chóng. Những chỉ số sinh hiệu đều giảm dần đều, ngay cả hơi thở cũng bắt đầu ngắt quãng – cô chỉ còn thở từng hơi ngắn, Trưởng khoa Trương dường như không tin vào mắt mình liền nôn nóng đích thân đến máy kiểm tra.
Điện tâm đồ bấy giờ chỉ còn là một đường díc dắc mơ hồ xen với đường thẳng, gương mặt Phương Bình thoáng chút hồng hào đã chuyển sang trắng nhợt nhạt, cô đau đớn kêu lên mấy tiếng rồi đột ngột phun ra một ngụm máu lớn, máu tươi tung tóe ướt đẫm cả một vạt gối. Chu Hoa thấy con gái bị ói ra máu thì kinh hoảng xô Trưởng khoa Trương ra gào lên, ánh mắt tràn ngập hận ý như muốn thiêu đốt người đối diện.