Nhất Dạ Tiêu Hồn

Chương 30




Nàng có phải đói bụng ba ngày ba đêm không ăn, lại bị hung hăng đánh một trận? Làm sao cả một chút hơi sức cũng không có chứ?

Lăng Sương chầm chậm mở mắt, trong lúc nhất thời không rõ mình đang ở nơi nào, càng không biết giờ là lúc nào.

Buông mắt, nàng nhìn thấy Điệp vũ nằm sấp nơi mép giường, ngủ đến mơ mơ hồ hồ.

“Điệp Vũ…” Nàng thò tay đẩy đẩy Điệp Vũ, thanh âm chẳng lớn hơn là bao nhiêu so với muỗi.

Nàng thực sự bị đánh một trận? Vì sao cảm thấy sống dở chết dở?

Điệp Vũ bỗng nhiên giật mình tỉnh giật, khẩn trương vô cùng, “Ngươi tỉnh rồi? Cảm thấy thế nào?” Thuốc của Cố Thanh Phong rốt cuộc có hiệu quả không?

Lăng Sương nhắm mắt lại, “Ta không biết, cả người… một chút sức lực cũng không có.” Mệt đến ngay cả ngón tay cũng nhấc không nổi.

“Ngươi đói bụng rồi sao, ta đi tìm chút gì ăn.” Chuyện cấp bách bây giờ, nàng rất cần ăn chút gì đó thật ngon.

Điệp Vũ mở cửa, ngẩng đầu đã thấy dung nhan kiều mị của Lệ Tương Tương.

Nàng làm sao lại xuất hiện ở đây? Đại não của Nam Cung Điệp Vũ tạm thời chập mạch.

Lệ Tương Tương cười tủm tỉm cánh cửa khác, đi vào, “Tiểu Điệp cô nương, tẩu tử tỉnh rồi sao? Ta hầm cháo tổ yến, canh gà đen, canh hải sản, canh trứng gà đường đỏ, không biết tẩu có thích không.”

Điệp Vũ giật mình một cái, khôi phục thần trí, “Nàng mới tỉnh, có thể lại ngủ nữa rồi.”

Lệ Tương Tương buông khay, quay đầu nhìn Điệp Vũ lại phát hiện cửa phòng rộng mở, nàng ta vội vội vàng vàng nói, “Ai nha, cô mau đóng cửa lại, tẩu không thể chịu gió.”

Hoá ra sản phụ không thể chịu gió. Điệp Vũ vội đóng cửa lại đi tới trước giường, “Sương nhi, ngươi tỉnh không?”

Lăng Sương cảm thấy toàn thân mềm nhũn, thần trí cũng mơ mơ màng màng. Mấy câu Lệ Tương Tương nói kia, nàng lại nghe được rất rõ, “Ta muốn cháo tổ yến.”

“Tiểu Điệp cô nương cô đi sắc thuốc đi, đợi lát nữa cho tẩu tử uống, nơi này có ta trông là được rồi.” Lệ Tương Tương bưng cháo tổ yến ngồi vào bên giường, căn dặn Điệp Vũ.

“Hứ.” Điệp Vũ bĩu bĩu môi, không tình nguyện đi ra ngoài.

Lệ Tương Tương múc một muỗng cháo, đặt vào mép miệng thổi nguội, “Tẩu tử yên tâm, ca ta rất thương yêu đứa nhỏ, sẽ không làm hại nó.”

Nói nhảm, Ngữ Vi, Lệ Tàn Tâm cũng có phần nha. Trừ phi hắn ăn no căng rồi lại không tìm được chỗ vận động, bằng không tuyệt đối sẽ không làm hại nó.

Có điều, những lời trên chỉ là suy nghĩ mà thôi, nàng cả người vô lực căn bản không có sức mở miệng.

Cháo tổ yến trượt vào trong cổ họng, Lăng Sương phát ra thanh âm rất nhỏ, “Ăn thật ngon quá.” Là nàng đói bụng lắm sao? Vì sao cháo ngon đến độ khiến nàng muốn đem đầu lưỡi nuốt vào.

Một câu nói không nên lời, bốn chữ gắng gượng có thể nói ra ngoài.

Đáy mắt Lệ Tương Tương xẹt qua ý cười tinh quái, “Chỉ cần tẩu thích, ta có thể mỗi ngày làm cho tẩu ăn.”

“Ca ngươi đâu?” Là Tàn Tâm bảo nàng ta tới, hay là nàng ta tự mình xuất hiện?

“Ca ta giận tẩu a.” Lệ Tương Tương thở dài bất đắc dĩ, “Hắn đối với tẩu mong nhớ ngày đêm, cơm nước không màng, cũng sắp thành tiên rồi. Tẩu lại… Aizz, giúp hắn sinh con rồi cũng không muốn gả cho hắn.” Cũng khó trách đại ca lại tức giận, đổi lại là nàng ta, nàng ta cũng sẽ giận.

Nàng làm sao không biết cách làm của bản thân thật tàn nhẫn, “Ngươi không biết rồi, ta sợ nam nhân.”

Nàng thực sự là đầu óc hồ đồ rồi, nói cái này làm gì. Đây là bí mật của nàng, bí mật ngay cả nghĩa phụ cũng không biết.

Sợ nam nhân? Đang yên đang lành sợ nam nhân làm gì?

Chẳng lẽ là đại ca trên giường quá cầm thú, cho nên nàng sợ? Ừ, nhất định là như vậy.

Lại đút cho nàng một muỗng tổ yến, “Tổ yến đã không còn rồi, nếu như tẩu muốn ăn, ta đi hâm.” Không phải nói phụ nữ có thai không ăn nổi sao? Vì sao nàng ăn lợi hại như vậy?

Chậc chậc, không hổ là người con gái đại ca nhìn trúng, bất luận là phương diện gì cũng đều không giống người thường.

“Canh gà đen.” Ăn xong đồ ngọt, đến món chính.

“A.” Lệ Tương Tương vội bưng canh gà đen, đút cho nàng uống.

Lăng Sương ngoan ngoãn nằm trên giường, hưởng thụ sự hầu hạ của đệ tam mỹ nữ.

Muốn cướp đứa nhỏ về, nàng phải chăm sóc thân thể thật tốt. Thân thể khoẻ rồi, mới có sức cùng hắn đấu.

Cho nên, nàng ép bản thân ăn toàn bộ đồ Lệ Tương Tương đem tới, ngay cả cặn bã cũng không chừa.

Nàng vui vẻ ăn, Lệ Tương Tương nhìn chén rỗng, nhịn không được ngây người ra, “Tẩu tử, còn muốn sao?” Tốt nhất đừng nói với nàng ta là nàng còn chưa ăn no.

Ăn nhiều đồ như vậy, nàng cuối cùng cũng khôi phục được một chút thể lực, chỉ tạm nói được câu hoàn chỉnh, “Giờ no rồi, tay nghề ngươi thật tốt.”

Lệ Tương Tương tiếp tục ngây ra, “Vậy được rồi, ta mỗi ngày làm năm món, thay đổi cho tẩu ăn.”

“Có phải quá phiền không.” Tuy rằng Lệ Tương Tương gọi nàng là tẩu tử, có điều nàng không hề tính gả cho đại ca nàng ta. Cứ như vậy, có thể nói các nàng một chút quan hệ cũng không có.

Nếu không có quan hệ gì, nàng dựa vào cái gì muốn Lệ tiểu thư sống trong nhung lụa làm nha hoàn hầu hạ nàng?

“Không hề, dù sao ta cũng cả ngày không có việc gì làm. Có thể hầu hạ đại tẩu, là vinh hạnh của ta.” Nếu như hầu hạ được đại tẩu thoải thoải mái mái, không biết đại ca có thể cho nàng một mặt cười.

“Vậy phiền ngươi rồi, cảm thấy dính dính trên người, ta muốn tăm.” Ở trong phòng tồi tàn lăn mấy giờ rồi, một thân bụi bặm, bẩn chết rồi.

“Không được a, tẩu giờ không thể tắm. Nếu như thực sự khó chịu, ta giúp tẩu lau chùi.” Lệ Tương Tương chân trước bước ra ngoài lấy nước nóng, Nam Cung Điệp Vũ chân sau bưng thuốc bước vào. Có thể được võ lâm đệ nhất mỹ nữ, đệ tam mỹ nữ cùng hầu hạ, e chỉ có Lăng Sương nàng.

Cho Lăng Sương uống xong dược, Điệp Vũ giúp nàng bắt mạch, kết quả khiến nàng ta phi thường thoả mãn, “Mạch tượng bình hoà rất nhiều rồi, nghỉ ngơi cho thật tốt, cái gì cũng không nên nghĩ.” Chỉ cần nàng ngoan ngoãn ở cữ, rất nhanh đã có thể điều dưỡng thân thể khoẻ mạnh.

“Ngươi theo ta mấy ngày, mệt rồi phải không? Đi nghỉ ngơi đi, có Tương Tương ở đây.” Nàng dám dùng tính mạng đảm bảo, Điệp Vũ đã kiệt sức. Mà Lệ Tương Tương, cùng lắm có thể gọi là mệt mà thôi.

Nghe một câu như thế của Lăng Sương, Nam Cung Điệp Vũ mới phát hiện nàng ta thực sự mệt chết đi, “Thật không chịu nổi nữa rồi, ta đi ngủ đây.” Ngáp một cái, Điệp vũ đã không còn sinh khí.

Lệ Tương Tương bưng nước nóng trở lại trong phòng, Lăng Sương đã ngủ đến mơ mơ màng màng, rối tinh rối mù.

Nàng nhìn người con gái trên giường một cái, nhẹ tay nhẹ chân bước ra ngoài.

Đẩy cửa phòng bên cạnh, nàng lén đi tới phía sau Tàn Tâm vỗ vỗ bả vai hắn, “Đại ca đại ca, muội biết tẩu tử vì sao không muốn gả cho huynh rồi.”

Người con trai đang dỗ dành em bé quay đầu liếc nàng một cái, “Nhỏ giọng chút.” Lệ Tàn Tâm mất hứng, phi thường mất hứng. Nhìn vẻ mặt hắn thì biết, giờ này khắc này, hắn muốn đánh Lệ Tương Tương một trận.

Lệ Tương Tương vội dùng nắm tay nhỏ chắn miệng mình, chớp chớp mắt.

Vẻ mặt Lệ Tàn Tâm càng thêm lạnh lùng, gỡ tay nàng ra, “Nói.”

Tương Tương giọng rõ ràng, làm bộ làm tịch mà nói, “Đại tẩu nói huynh quá cầm thú, tẩu sợ huynh.”(TYV: Sặc nước. ))))) Aiki: omg,anh “cầm thú” đến cỡ nào mà chị í sợ??? *chớp mắt*)

Cầm thú? Có ý gì?

Tàn Tâm nhíu mày, “Ta có làm gì nàng sao?” Là Lăng Sương lừa tình hắn, hắn tuyệt đối không có làm gì nàng. (Aiki: anh ngây thơ vô số tội nên mới bị chị í lừa tình chứ gì )

“Tẩu tử nói huynh trên giường quá cầm thú, tẩu sợ huynh.” Bề ngoại giống như khắc băng, gặp phải người con gái mình yêu thích lại nhiệt tình như lửa. Quả nhiên là… Người không thể nhìn bề ngoài, nước biển không thể đong đo a. Đại ca nhà mình, chính là ví dụ điển hình nhất.

Lệ Tàn Tâm bị sặc nước bọt của bản thân, trên mặt khắc băng vạn năm lộ ra một tia vô cùng kinh ngạc, “Nàng nói với muội như vậy?” Vị tiền bối kia từng nói trong lòng nàng có vết thương, hắn vẫn cho rằng nàng từng bị tổn thương tình cảm. Tuyệt đối không ngờ, nàng trốn hắn, là vì nguyên nhân này.

Lệ Tương Tương gật đầu thật thà không gì sánh được, nghiêm túc mà nói, “Đúng vậy, tẩu nói với muội như thế.” Ách… Lời tẩu tử có lẽ chính là ý này đi, cho dù không phải ý này, cũng sẽ không quá sai lệch. Dù sao cũng không sai lệch lắm, đại khái chính là ý này.

Đêm hôm đó, Lăng Sương quả thực từng nói hắn cầm thú, quả thực từng nói hắn không biết thương hương tiếc ngọc.

Lẽo nào bởi vì như vậy, nàng mới trốn hắn?

Vẻ mặt khắc băng vạn năm của Lệ Tàn Tâm lần thứ hai xuất hiện vết rách, nhuộm một màu đỏ ửng rất đáng ngờ, “Vậy làm sao bây giờ?” Đối với con gái, hắn luôn thúc thủ vô sách. (Aiki: ôi em iu anh Tâm ca ca)

“Đại tẩu đang ngủ.” Lệ Tương Tương chìa tay ôm lấy Ngữ Vi trong lòng hắn, “Tẩu muốn lau thân thể, đứa nhỏ giao cho muội trông, huynh đi giúp tẩu.” Tương Tương đặc biệt nhắc nhở, “Huynh phải ôn nhu một chút a, hơn nữa cũng không thể thú tính quá.”

Tàn Tâm quay đầu, dùng ánh mắt rất đáng sợ nhìn chằm chằm nàng ta.

Ách… Ánh mắt thật đáng sợ. Lệ Tương Tương vội le lưỡi, cẩn thận từng li từng tí tiếp nhận lấy bé gái, cười làm lành nịnh nọt tới cực điểm, “Ta nói cười nói cười.” Quay mặt, nàng một đầu mồ hôi lạnh.

Quỷ Tôn chính là Quỷ Tôn, một ánh mắt doạ nàng đến một đầu mồ hôi lạnh.

Nghe tiếng đóng cửa phòng, Tương Tương thở dài đùa nghịch với bé gái trong lòng, “Ngữ Vi a, cha mẹ con không cần con cô cô cần con. Nào, cười một cái.” Đại ca trọng sắc khinh muội, nàng chỉ có thể hy sinh rồi.

“Lệ Tương Tương, chúng ta không phải không cần Ngữ Vi.” Lệ Tàn Tâm đột nhiên đẩy cửa ra, đứng ở cửa vẻ mặt phiền muộn, “Nó đang ngủ, đừng đánh thức nó.”

Lệ Tương Tương phất phất tay không kiên nhẫn, “Huynh không phải nói muốn đi giúp đại tẩu tắm sao? Đi đi, đi đi.”

Hắn có nói vậy sao?

Từng thấy kẻ thích bịa chuyện, chưa từng thấy muội muội hắn hồ ngôn loạn ngữ như vậy.

Nhìn vẻ mặt của hắn, Lệ Tương Tương đã biết ngay hắn đang buồn bực, “Đại ca, huynh còn không đi sao? Đại tẩu tỉnh rồi sẽ không để huynh đến gần tẩu.”

Sau này sẽ xử lý muội muội thích nói dối, chuyện cấp bách bây giờ, là đi xem Lăng Sương.

Nàng thực sự mệt muốn chết rồi, lúc hắn giúp nàng lau thân thể, nàng vẫn ngủ say sưa như cũ. Giúp nàng lau xong thân thể, thay quần áo sạch sẽ, chải lại đầu tóc ngay ngắn, nàng vẫn hoàn toàn không biết gì cả.

Hắn biết nàng rất khổ, cũng biết nàng bị bệnh.

Bất luận là lúc nào, hắn cũng nguyện ý cho nàng dựa vào. Chỉ là, kiêu ngạo như nàng, không muốn trốn dưới cánh chim của hắn.

Nhẹ nhàng vuốt khuôn mặt tái nhợt tiều tuỵ của nàng, Lệ Tàn Tâm nhỏ giọng thì thào, “Sương nhi, ta nên làm sao mới giữ được ngươi?” Người con gái này, chung quy vẫn khiến hắn không có cách nào.

“Lệ đại ca, ta đã đoán được huynh sẽ xuất hiện.” Nam Cung Điệp Vũ đi vào, đứng bên người hắn.

Tiểu Điệp cô nương xuất hiện lúc này cũng không phải trùng hợp, tựa hồ như đã chờ lâu. Hắn đứng lên, “Có chuyện?”

“Huynh đối với Sương nhi nhà ta, thật đúng là tình thâm ý trọng.” Trên mặt Điệp Vũ lộ dáng tươi cười rất nịnh nọt, “Tự giới thiệu một chút, ta là Điệp Vũ, là tỷ muội của nàng.” Cũng không biết rốt cuộc là tỷ tỷ hay muội muội, cứ tỷ muội tốt là được rồi.

Lệ Tàn Tâm hạ đầu cao ngạo, lễ phép mà nói, “Đa ta Điệp Vũ cô nương chăm sóc Sương nhi.”

Nam Cung Điệp Vũ phát ra tiếng cười Shiratori Reiko, “Đâu có đâu có, chuyện ta nên làm.” Đường đường Quỷ Tôn đối với nàng tất cung tất kính, tư vị này thật tốt.

“Chuyện gì.” Điệp Vũ cô nương cố ý ở chỗ này chờ hắn, tuyệt đối sẽ không là muốn mời hắn uống trà.

Điệp Vũ mở miệng thở dài một tiếng bất đắc dĩ, “Ai… Nói đến chuyện dài a, ta cùng Sương nhi chỉ là ẩn cư mà thôi…” Nam Cung tiểu thư thêm mắm dặm muối, thổi phồng lên, đem đầu đuôi ngọn nguồn chuyện gặp phải gần đây, kể một lần từ đầu tới đuôi. Đương nhiên, đó không phải trọng điểm, trọng điểm là, “Lệ đại ca, người bang Thái Hồ đã thấy khuôn mặt thật của Sương nhi, còn biết Huyền Thiết lệnh cùng kiếm phổ Băng Phách nằm trong tay nàng… Chuyện này…” Nàng ta xoa xoa trán, làm dáng khó xử, “Cuộc sống sau này của ta với Lăng Sương, Ngữ Vi, sợ rằng sẽ rất chật vật a.”

Ý tứ của Điệp Vũ, đã phi thường nói đến rõ rõ ràng ràng, minh minh bạch bạch. Tàn Tâm mà không rõ, chỉ số thông minh của hắn có thể lên tới hạng ngu ngốc thượng đẳng rồi.

Đương nhiên, hắn không ngốc.

“Ta đã biết, chuyện này ta sẽ xử lý.”

Muốn chính là những lời này, Điệp Vũ hư tình giả ý khách sáo một phen, “Lệ đại ca, như vậy không ổn lắm đâu. Lão nhân gia ngài tự mình ra tay, ta với Sương nhi, Ngữ Vi cũng sẽ áy náy.”

“Bọn họ còn không đáng cho ta tự mình ra tay.” Vẻ mặt kia của Tàn Tâm gọi là tàn khốc a.

Lão nhân gia hắn cũng quá không hiểu được khiêm tốn là gì? Điệp Vũ một đầu mồ hôi lạnh, chân chó hùa theo, “Đúng đúng đúng, bọn họ không đáng để lão nhân gia ngài tự mình ra tay, Trần Mặc kia…” Nàng lén liếc Tàn Tâm.

“Mới nhận được tin, Cái Bang bang chủ Tô Bất Phàm, phó bang chủ Trần Mặc cùng lúc mất tích. Tô Bất Phạm bị người đuổi giết đã chết, Trần Mặc tăm hơi không rõ.”

“A?” Điệp Vũ hoàn toàn ngây ngẩn cả người, “Vậy làm sao bây giờ a.”

“Chăm sóc Sương nhi thật tốt, chuyện khác ta sẽ xử lý.” Vẻ mặt của hắn không phải an ủi, mà là uy hiếp.

“Đúng đúng, Sương nhi thật gả đúng người.” Điệp Vũ rất có tiềm chất làm Hán gian.

“Sương nhi thích ăn gì nhất?” Lệ Tàn Tâm đột nhiên nói một câu chẳng hiểu ra sao cả.

“Hả.” Ngây người một lúc, Điệp Vũ phục hồi tinh thần, “Sương nhi không kén chọn, cái gì cũng ăn, thích nhất là canh chua cay. Có điều, nàng giờ đang ở cũ, không thể ăn.”

“Nàng thích ăn củ sen không?” Tàn Tâm tàn khốc nhìn Điệp Vũ. (Aiki: em đề nghị anh đổi tên thành Tàn Khốc đi,Khốc ca ca )

Củ sen? Không tệ không tệ, “Củ sen có thể kiện tỳ ích vị, nhuận táo dưỡng âm, hành huyết tiêu ứ, thanh nhiệt sinh nhũ, đồ tốt. Ách… Lạc đề rồi, nàng rất thích củ sen.” (TYV: Bản gốc là “健脾益胃, 润躁养阴, 行血化淤, 清热生乳”, bạn nào siêng thì tìm hiểu thêm. Mình lười. )

Tàn Tâm nghiêm túc tự hỏi một chút, lẩm bẩm, “Ừm, ngày mai cho nàng ăn canh củ sen hầm.”

Nam Cung Điệp Vũ đang uống trà cho bớt khô cổ họng thoáng cái đem trà trong miệng phun ra, “Huynh tính tự mình hầm?” Người con trai núi băng này lại xuống bếp? Có lầm không.

“Đừng hy vọng Tương Tương sẽ xuống bếp.”

Ý của hắn rất rõ ràng, hắn không phải “tính”, là đã làm.

Điệp Vũ lần thứ hai phun trà ra, “Đồ Sương nhi vừa ăn là huynh làm?” Tin tức có một không hai, tin tức có một không hai. Theo cách Sương nhi nói, chuyện này là tin tức lớn có một không hai trăm phần trăm.

“Cố Thanh Phong nói tổ yến tốt.” Hắn trả lời một nẻo.

Có điều, Điệp Vũ đã biết ý của hắn.

Hắn không chỉ tự xuống bếp, mà còn tự mình hỏi thần y Cố Thanh Phong.

“Lệ đại ca, lòng huynh đối với Sương nhi ta rốt cuộc đã rõ rồi.” Điệp Vũ giơ ngón tay cái lên, “Không hổ là Quỷ Tôn, khác hẳn với người thường.” Đường đường Quỷ Tôn lại rửa tay nấu canh, nói ra ai tin? Lời này từ miệng người khác nói ra, nàng ta cũng sẽ không tin.

******

Sở Sở tổng kết cuối năm

Bất tri bất giác, viết văn đã được mấy năm rồi.

Nghe tiếng chuông năm 2010 vang lên, cảm giác đầu tiên của ta là: Thời gian trôi qua thật là nhanh a.

Từ lúc bắt đầu 《 Tuyệt Đại Hồng Nhan 》, đếm ngược tác phẩm của chính mình.

Đằng sau mỗi bộ, đều có một chuyện xưa. Đằng sau mỗi bộ, đều có một đoạn quá trình mưu trí.

Bỗng nhiên quay đầu lại, mới phát hiện, từ lúc bắt đầu gõ ra chữ thứ nhất, ta đã gõ mấy triệu từ.

Trong lời văn ngây ngô cứng cỏi, có hỉ nộ ái ố của nhân vật hư cấu, cũng có hỉ nộ ái ố của ta.

Bọn họ cười, cho nên ta cười. Bọn họ khóc, cho nên ta khóc. Ta khóc, bọn họ khóc, ta cười, bọn họ cười. Ta thường thường không phân rõ bản thân ở nơi nào, thường thường không phân rõ bọn họ rốt cuộc là hư cấu hay hiện thực.

Truyện viết nhiều, sẽ mệt.

Mỗi khi viết một bộ, tựa như bản thân đã trải qua một đời người của nhân vật chính. Thậm chí, trải qua một đời người của từng nhân vật.

Ba năm, Sở Sở đã trưởng thành rồi, cũng mệt mỏi rồi.

Xuống bút này những chuyện phong hoa tuyết nguyệt, nhi nữ tình trường xoay xoay vòng vòng, tựa hồ lại nhớ tới điểm khởi đầu rồi.

Có người nói, truyện của Sở Sở đều chung một khuôn mẫu.

Đúng vậy, các đọc giả mệt mỏi rồi, ta cũng viết mệt mỏi rồi.

Gần đây ta thường thường suy nghĩ, truyện của Sở Sở, nên thay đổi rồi.

Liệt kê tác phẩm của Sở Sở:

HỆ LIỆT:

Vô Tranh Sơn Trang tiền truyện

- Táo bạo khốc nương tử

- Tuyệt thế mị phu nhân

Vô Tranh Sơn Trang truyền kì

- Triền thượng túy giai nhân

- Cật đỉnh bổn nha hoàn

- Ba tường phối tiểu thiếp

- Thoát tuyển tiểu mỹ nhân

- Thất sủng tặc vương phi (Vương phi thất sủng)

- Thị tẩm sắc sủng cơ/ Câu hồn tà sủng cơ

Long Ngâm Phượng Vũ

- Cực phẩm khí phụ

- Lãnh khốc phu quân

Cấm Ái

Chi nhất

- Nhất dạ mê tình  (Tuyệt đại song kiều)

- Nhất dạ thâu hoan

- Nha hoàn thâu tâm

Chi nhị

- Nhất dạ tiêu hồn

- Triền miên phi trắc (Sầu triền miên)

BỘ LẺ:

- Sửu hậu hưu phu

- Tuyệt đại hồng nhan

A, hoá ra đã nhiều như vậy rồi, trách không được… trách không được cảm thấy mệt mỏi rồi.

Sở Sở xem lời nhắn của một người, một câu nói vô cùng đơn giản, lại khiến ta như từ trong mộng tỉnh ra.

Nàng nói: Lần đầu tiên gặp cảm thấy rất mới mẻ, tiếc là không đáng xem lại lần thứ hai, qua một thời gian, nội dung còn nhớ mang máng, cảm giác thì tiêu tan rồi.

Đúng vậy, văn của Sở Sở mới mẻ, nhưng không đáng xem lại lần thứ hai. Xem văn mình, cũng thấy chán rồi.

Viết sách có hồn, đáng xem lại, là mục tiêu năm 2010 của Sở Sở. Hy vọng người kia năm 11 còn có thể thỉnh thoảng lục lọi sách của ta, lại cho một câu đánh giá thích nhất nữa. Hắc hắc, ta hy vọng câu đánh giá kia là: Sách của Sở Sở rốt cuộc cũng đáng xem lại lần thứ hai rồi.

Ta gần đây rất phiền lòng, đã từng nghĩ tới phải viết lại 《 Nhất Dạ Tiêu Hồn 》, đổi khuôn mẫu, đổi phong cách.

Hy vọng các bạn trong năm mới tháng tháng kiếm tiền, mỗi ngày hài lòng, lúc nào cũng vui sướng, phút phút tuyệt vời, giây giây hạnh phúc! (Chúc Tết hình như đã muộn rồi… Ách… Nào, ăn kẹo, hối lộ một chút, đừng đánh ta.)

Cũng hy vọng Sở Sở trong năm mới viết nhiều sách hơn, tác phẩm mới có thể đột phá trên các phương diện.

Sau cùng, ta nói một câu rất thô bỉ, cũng rất đáng đánh đòn: Năm mới hạnh phúc! (Trứng thối rau hư ném qua tới tấp: Sở Sở, hôm nay là ngày mấy rồi?)

(TYV: Hmmm… Coi bộ hầu hết các bộ của Sở Sở đều được dịch/edit sang tiếng Việt cả rồi nhỉ?)

————

Spoil:Lệ Tương Tương cười gian nói: “Đại tẩu a, ta giúp tẩu vắt.”

Nàng ta lúc đó là nghĩ như vầy: Ngữ Vi đáng thương, uống bảy tám ngày sữa của người khác, rốt cuộc có thể uống sữa mẹ con rồi. Nếu như ta sớm nghĩ đến cách này, con sẽ không thảm như vậy rồi.

Điệp Vũ tham lam nói: “Chưa được nếm mùi vị ra sao, chắc là rất ngọt nha.”