Căn cứ theo quy luật bất biến muôn đời của chuyện xuyên không, tám mươi tám phần trăm nữ chủ sẽ tỉnh dậy lần đầu tiên trên một chiếc giường thuộc khuê phòng. Về phần linh hồn ban đầu của chủ thể, nếu không phải do thắt cổ tự sát thì cũng là do nhưng chuyện phát sinh ngoài ý muốn như khi sinh ra đã vốn yếu đuối, bệnh cũ triền miên không qua khỏi rồi đi đời nhà ma.
Nhưng nàng cảm thấy tựa như mình đã bị lừa dối. Bởi vì khi nàng mở mắt ra không phải đang ở trong khuê phòng, cũng không hề nằm trên giường có trướng màn che phủ, mà là … đang ngồi trước một bàn đầy các món ăn hết sức phong phú.
Người đầu tiên đập vào mắt nàng không phải là một nha hoàn trẻ trung nhu thuận ngoan ngoãn, cũng không phải một phu nhân cao quý mỹ lệ. Mà là, một ông bác tuổi tác ước chừng trên dưới bốn mươi.
“Song nhi, có phải bị mệt mỏi hay không? Trong thời gian ăn cơm sao lại có thể ngủ gật được cơ chứ? Hay do cơm nước bữa nay nấu không hợp khẩu vị?”. Cánh tay phải nhăn nheo khô ráp đặt lên vai nàng, đầu sỏ không ai khác chính là của ông bác đứng bên cạnh nàng đây.
Nghe xong những lời vừa rồi, Lăng Sương xúc động tới nỗi nàng cảm giác muốn té xỉu luôn tại chỗ. Nàng chợt thấy có cảm tình ngay với ông bác này, trong lòng thêm chút vấn vương. Bất chợt, có gì đó chẹn họng khiến nàng thấy nghẹt thở, chủ nhân cũ của thân xác này không phải là chết do ăn quá no và quá nhanh đấy chứ?
Lăng Sương bày ra vẻ mặt tươi cười “do đêm qua không ngủ được”. Tên nàng không phải là Lâm Bích Ảnh sao? Vì sao vừa rồi ông bác này lại gọi nàng là Sương nhi nhỉ? Nàng tại cổ đại cũng tên là Lăng Sương à? (Do chữ Song Và chữ Sương phát âm trong tiếng Trung Quốc giống nhau nên nàng nghe lầm)
“Hay là như vầy, con đi về phòng ngủ một giấc đi, cơm nước sẽ được đưa tới phòng bếp hâm nóng, khi nào muốn ăn hãy phân phó cho Tiểu Điệp giúp nha”. Giọng nói có một chút sủng nịnh vang vang bên tai nàng.
Lăng Sương len lén nhìn thoáng qua, mới phát hiện ngồi trước mặt nàng còn một mỹ phụ phu nhân nữa. Một đôi phu phụ cùng nữ nhi ngồi ăn cơm, nhà này hẳn là có ba người.
Lăng Sương nàng kiến thức rộng rãi, mỹ nữ đẹp nàng đã gặp qua vô số. Nhưng nhìn đôi vợ chồng trước mắt nàng đây, nàng không khỏi cảm thấy kinh ngạc muốn chết.
Tuy rằng đã có con gái mười sáu tuổi, thế mà đôi vợ chồng này phong thái vẫn tuyệt đẹp. Nam nhân tuấn dật, nữ nhân tuyệt mỹ.
Nhất là nữ nhân, nhìn thế nào cũng chỉ thấy là chưa tới ba mươi tuổi. Nếu đi trên đường, không chừng vẫn bị nam nhân trêu ghẹo. Nếu đổi trang phục của một cô nương, có khi còn có người tới cầu hôn nữa cơ.
Không cần phải ca ngợi nữa, DNA của đôi vợ chồng này quá tuyệt, quá ưu tú. Nữ nhi do bọn họ sinh ra nếu không phải mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành cũng là quốc sắc thiên hương.
Tuyệt sắc mỹ nữ ư? Khóe miệng Lăng Sương không khỏi khóe nhếch lên cười. Xuyên không tám đến chín phần mười đều biến thành mỹ nữ, quả nhiên không sai mà. Kinh nghiệm này cho thấy rằng, những gì mà cầm thú Hạ Tử Lung viết cũng không hẳn chỉ là bốc phét.
Nàng vội vàng lắc đầu, “Không cần phải làm vậy”.
Vừa cúi đầu cắm cúi ăn, vừa thầm suy nghĩ tính toán ở trong lòng. Mấy người dễ nhìn ở trước mắt nàng đây, phụ thân nàng tên là Lâm Chân Bắc, mỹ phụ nhân cũng tức là mẫu thân của nàng tên Tiêu Túy Nguyệt, nha hoàn của nàng tên Tiểu Điệp. Nói như vậy, họ chính là ba người thân nhất trên đời của nàng rồi.
“Song nhi, con cũng đã mười sáu tuổi rồi. Hôn ước với Nam cung gia, cũng nên …” Lâm Chấn Bắc nói chuyện theo kiểu lập lờ, dù đã cắt bớt nửa câu nhưng ai cũng hiểu ý nghĩa.
Lăng Sương cao giọng nói “HÔN ƯỚC?” Không phải chứ, nàng mới chỉ mười sáu tuổi, còn là thiếu nữ vị thành niên mà.
Thấy Lăng Sương biểu tình khác ngày thường, Tiêu Túy Nguyệt nhẹ giọng trách cứ Lâm Chân Bắc, “Con nó mới mười sáu tuổi đầu, gấp gáp gì chứ?”
Vẻ mặt của Lâm Chấn Bắc có chút xa xầm “Song nhi, hôn ước giữa con với Nam Cung tam thiếu gia đã được định sẵn cách đây hơn mười năm rồi”.
Tiêu Túy Nguyệt nhíu mày, “Cũng phải xem nữ nhi có thích hay không chứ?”
Nàng nói lầm bầm trong miệng ‘đương nhiên không thích rồi’. Nam Cung tam thiếu gia là cái quái gì vậy? Cầm thú mà cũng muốn với cao tới Lăng Sương nàng sao? ( tác giả nhắc nhở: hắn là người, không phải đồ đạc cũng chẳng phải súc vật).
“Cha mẹ, Bích Ảnh còn nhỏ, chỉ mong được ở bên cạnh hầu hạ cha mẹ”. Trong lòng nàng thầm thêm một câu “cầu mong không nghe thấy câu mà ta nói nhỏ lúc nãy”.
“Song nhi, cha biết con hiếu thuận, thế nhưng con và tam thiếu gia đã có hôn ước”. Lâm Chân Bắc cẩn thận thuyết phục, chỉ sợ lỡ lời đắc tội tới ái nữ, hòn ngọc quý trên tay ái thê bảo bối.
Tiêu Túy Nguyệt gắp một miếng thịt gà vào bát Lăng Sương “Con yêu, ăn cái này đi, nếu Song nhi đã không thích Tam thiếu gia vậy hãy chấp nhận hôn ước với nhị thiếu gia cũng được”.
Trong lòng Lăng Sương đổ mồ hôi lạnh, nàng nhìn cha mẹ ánh mắt tỏ ra rất đau khổ. Hôn ước chó má này nàng phải làm sao bây giờ?
Mấy người cổ đại tám chín phần mười đều là đồ ngốc, không biết vì sao rõ ràng kêu suy nghĩ rồi đột nhiên thay đổi quyết luôn thế này. Chỉ vì lời hứa hẹn, mà cả cái mạng nhỏ cũng có thể dâng tặng huống chi là một nữ nhi như ta.
Lão cha ta thoạt nhìn rất chính trực, nói trắng ra cũng là dồ ngốc trung thực điển hình. Đúng là tấm gương trung thực cho những đứa ngốc noi theo. Đã có hôn ước hả? thế lỡ Nam Cung thiếu gia gì đó thiếu mất cánh tay hay cái chân, hoặc bị bệnh hoa liễu thì cũng đẩy ta vào biển lửa chịu chết hả?
“Song nhi, tam thiếu gia năm nay hai mươi lăm tuổi, võ công cực cao, tài trí hơn người, nổi danh giang hồ là võ lâm mỹ nam tử, không biết bao nhiêu cô nương muốn gả cho hắn đâu”. Lâm lão độc ác tiếp tục thuyết phục, ý đồ rõ ràng là muốn ta tình nguyện nhảy vào biển lửa thiêu đốt thân thể chết không toàn thây đây mà.
Thân thể này của ta chỉ mới mười sáu đúng không nhỉ? Vậy cái tên Nam Cung tam thiếu gia kia là trâu già muốn gặm cỏ non hả?
Tiêu đại mỹ nhân xoay người nhìn ta mắt mở thật to, “Nam Cung tam thiếu gia có điểm tốt đó là hắn được xưng tụng là võ lâm đệ nhất tài tử, đệ nhất mỹ nam. Nhưng cũng có diểm xấu thậm tệ đó là do được nhiều cô nương vây quanh nên hắn suốt ngày chỉ biết trêu hoa ghẹo nguyệt. Con gái à, đó là một người lăng nhăng”.
“Túy nguyệt, ta là người chỉ biết một lòng chung tình với nàng ” Lâm Chấn Bắc đứng thẳng lên biểu thị sự trung tâm.
Tiêu mỹ nhân không cho là đúng liếc mắt nói “ đức hạnh của chàng ra sao chẳng lẽ thiếp không rõ, thiếp tưởng chàng nổi danh là đào hoa công tử chứ nhỉ?”.
Lăng Sương đầu đầy mồ hôi lạnh, Lâm tiền bối mà ở hiện đại sẽ chẳng khác nào các thiên vương trong làng giải trí, thế mà Tiêu mỹ nhân vẫn không hài lòng, lạ nhỉ? Nhưng có lẽ phong thủy ở cổ đại đặc biệt, nên người đẹp mới nhiều như vậy.
“Lúc ta còn trẻ cũng nổi danh là mỹ nam tử nha”. Lâm lão không cam lòng chịu nghe chửi bới.
“Ta cũng là mỹ nữ vậy”. Tiêu mỹ nhân không cam lòng tỏ ra yếu kém.
Hay lắm, hay lắm, hai người là tuấn nam cùng mỹ nữ được chưa, chỉ có mỗi ta là xấu thôi
“Song nhi, Nam Cung gia cùng Lâm gia nhà ta môn đương hộ đối, tam thiếu gia văn tài võ lược, con còn gì phải lo lắng nữa”.
“Môn đương hộ đối chỉ là tiêu chuẩn thứ hai, Song nhi hạnh phúc mới là tối trọng yếu.” Tiêu đại mỹ nhân không chịu lui bước chút nào.
“Song nhi hạnh phúc là trọng yếu, thế nhưng… Ta cùng Nam Cung huynh từng có ước định.” Nói ông này là đồ ngốc điển hình, quả nhiên không sai.
“Tựu để cái gì ước định, ngươi sớm đích bả nữ nhi tống xuất đi chịu chết.” Một khoa trương như vậy chứ? Lẽ nào, cái kia khiếu cái gì tam ít, họ Nam Cung đích tên thị lam râu mép thúc thúc?
“Ước định cái gì, chàng chỉ muốn sớm sớm tống nữ nhi đi chịu chết thôi”.
Sao phải quảng cáo khoa trương như vậy nhỉ? Lẽ nào cái tên gọi là tam thiếu gia họ Nam Cung kia lại là một ông bác xấu xí râu ria xồm xoàm hay sao?
“Không phải chịu chết, mà là đi xuất giá về nhà chồng”. Lâm lão ‘ hiên ngang lẫm liệt ’ lên tiếng sữa chữa, biểu tình cực kỳ nghiêm túc, ai không hiểu còn tưởng rằng Lâm lão muốn ra chiến trường.
Bộ muốn làm Kinh Kha chuẩn bị đi ám sát vua Tần hả? Nhưng biểu tình càng nhìn càng thấy giống đấy.
“Gió thổi điu hiu nước sông Dịch lạnh lùng ghê, tráng sĩ ra đi không trở về” [1]. Ôi giời ơi, càng nghĩ càng tức cười, làm tró quá lố đi.
“Nam Cung tam thiếu gia phong lưu thành tính, Song nhi gả cho hắn chẳng khác nào đi chịu chết”.
Meo giải thích:
Nguyên văn là “Phong tiêu tiêu hề dịch thủy hàn, tráng sĩ nhất khứ hề bất phục hoàn”. Đây là hai câu thơ Kinh Kha đã ứng tác với các bạn đi tiễn mình khi ở bờ sông Dịch – biên giới nước Triệu. Lúc này Kinh Kha đi hành thích Tần Thủy Hoàng và biết chắc rằng đã đi là sẽ chết.