Nhất Dạ Tiêu Hồn

Chương 26




Đầu mùa đông, đêm lạnh như nước.

Sương mù mới hiện, trăng lạnh trong sáng.

Thanh âm ầm ĩ bay đến tai Lăng Sương, nàng đang ngủ say bỗng nhiên mở mắt. Con ngươi trong trẻo trong đêm đen phát sáng lấp lánh, ánh sáng lạnh hung thần lan tràn.

Kỳ quái, vì cái gì lại có nhiều cao thủ đi qua như vậy.

Sẽ không là hướng nàng tới chứ?

Tốt nhất là không phải. Nàng bĩu môi, nhắm mắt lại tiếp tục ngủ.

Vừa nhắm mắt, cửa đột nhiên bị đẩy ra. Lăng Sương nắm chặt bảo kiếm bên cạnh, từ từ hít thở đều đều, phấn sức thái bình.

Người đến là một cao thủ, cao thủ danh phù kỳ thực. Nàng giờ đã mang thai bảy tháng, nếu như phải đánh nhau, thắng bại khó liệu.

Nửa đêm canh ba, sẽ là ai chứ?

Nếu như là người Thánh Đao môn nghi nàng giết Quan Phách, không thể chỉ tới một người, mà còn lén lút.

Nếu như là hướng nàng tới, vì sao nàng không cảm thấy một chút sát khí?

Không có sát khí, đã có mùi máu tanh. Là hắn bị thương? Hay thân dính máu người khác?

Lúc nàng đang miên man suy nghĩ, người xông vào đã đi tới bên giường, ngón tay chứa nội lực hướng ngực nàng.

Lúc nghìn cân treo sợi tóc, Lăng Sương lấy bàn tay ngăn cản, cứng rắn nhận lấy lực từ ngón tay kia.

Phản kháng của Lăng Sương khiến đôi phương liền lùi lại mấy bước, “Ta bị người khác đuổi giết, để ta trốn một chút. Đại ân đại đức, ngày sau tất báo.”

Từ thanh âm mà đoán, hẳn là một người con gái.

Nhờ ánh trăng u ám, Lăng Sương có thể thấy lờ mờ đối phương.

Nàng ta một bộ quần áo đi đêm, vải đen che mặt, rõ ràng vừa làm xong trò trộm gà mò chó.

Hành tẩu giang hồ, ai cũng có khó khăn, ai cũng có lúc bị đuổi giết. Ngày xưa gặp phải loại tình huống này, Lăng Sương luôn luôn không hỏi nguyên nhân, ra tay cứu giúp. Thế nhưng lần này, nàng lại lắm miệng, “Ngươi đến tột cùng là ai? Vì cái gì lại bị đuổi giết?” Thanh âm của nàng ta rất quen, không phải quen bình thường. Nàng chín mươi phần trăm khẳng định, hai người các nàng nhật định đã từng gặp qua, hơn nữa còn rất thân.

Đối phương đột nhiên trầm mặc, một hồi lâu, mới thấp giọng mở miệng, “Con gái, có phải con không?”

Một tiếng “con gái”, khiến Lăng Sương lập tức đỏ viền mắt.

Là Tiêu Tuý Nguyệt, là người mẹ xem nàng là hòn ngọc quý trên tay.

Nàng giống như một tiểu cô nương, sụt sịt mũi đến trước mặt Tiêu Tuý Nguyệt, “Mẹ, là ta a, ta là Sương nhi.”

Tiêu Tuý Nguyệt gỡ khăn che mặt xuống, vươn tay đem Lăng Sương kéo vào trong lòng, nhẹ vuốt tóc nàng, “Song nhi, mẹ rất nhớ con.” Chất lỏng ấm áp nhỏ trên mặt nàng, Lăng Sương lấy tay quệt đi, mới biết đó là nước mắt. (TYV: “Song” [双] và “Sương” [霜] đồng âm [shuāng] trong tiếng Trung Quốc.)

Tiêu Tuý Nguyệt thương yêu nàng, không thể nghi ngờ. Nhưng mà, giờ không phải lúc mẹ con tình thâm. “Mẹ, mẹ vì sao lại bị đuổi giết?” Nếu nàng nhớ không lầm, Tiêu Tuý Nguyệt giờ hẳn là ở Thánh Đao môn làm khách.

“Ta nửa đêm đi kiểm tra xác chết của Quan Phách, bị cho là thích khách.” Tiêu Tuý Nguyệt hết nhìn đông tới nhìn tây, tính toán tìm chỗ trốn.

Lăng Sương nheo mắt nghi hoặc, “Nếu mẹ cho là cái chết của Quan tiền bối có ẩn tình gì, có thể quang minh chính đại xem? Vì cái gì nửa đêm canh ba lén lút?” Thân là phu nhân võ lâm minh chủ, lẽ nào ngay cả chút quyền lời ấy cũng không có?

Tiêu Tuý Nguyệt híp mắt nhìn nàng, “Trẻ con không hiểu chớ hỏi bậy, ngủ thật ngon.”

“Mẹ, mẹ bị thương phải không?” Ánh mắt của nàng rơi vào bụng của Tiêu Tuý Nguyệt, quả nhiên thấy một vết thương.

Tiêu Tuý Nguyệt vội thò tay che vết thương, cười cười, “Ta không sao, thực sự không sao, kia không phải máu của ta.”

Lăng Sương không phải kẻ mù, hơn nữa nàng đối với máu tanh dị thường mẫn cảm, tuyệt đối sẽ không nhìn lầm, không ngửi lầm, “Mẹ trước tiên nghỉ một chút, ta đi lấy thuốc. ” Hành tẩu giang hồ, thuốc đương nhiên chuẩn bị. Điệp Vũ thông cảm nàng là phụ nữ có thai, ngoại trừ kiếm phòng thân, những thứ khác nàng ta đều giữ.

Lăng Sương nói, làm bộ muốn ra ngoài. Tiêu Tuý Nguyệt túm lấy quần áo nàng, “Về, Tiêu Tuý Nguyệt ta dù có vô dụng, cũng không cần con chăm sóc. Cái bụng lớn thế này, con ngoan ngoãn không nhúc nhích cho ta.”

Nàng là Lăng Sương, không phải cô gái nhỏ õng ẻo. Dù là mang thai, vẫn có thể rất kiên cường. “Mẹ, ta không sao.”

Tiêu Tuý Nguyệt kiên quyết lắc đầu, vừa định bác bỏ, chợt nghe thấy một trận tiếng bước chân hỗn độn. Nàng vội che miệng mình, cũng che miệng Lăng Sương.

“Vết máu đến chỗ này thì không còn.”

“Có thể là ở bên trong.”

“Phá cửa mà vào đi.”

“Nếu như Tiêu không ở bên trong?”

“Ngươi dựa vào cái gì kết luận là bá mẫu (TYV: bác gái) ?” Nàng nghe được, là thanh âm của Lâu hồ ly.

“Ngươi lại làm sao biết không phải là Tiêu Tuý Nguyệt.” Lão nhân này là ai a? Vừa nghe là biết nhân tài đáng đánh đòn.

Nghe được ba chữ “Tiêu Tuý Nguyệt”, trái tim Lăng Sương thiếu chút nữa ngừng chốc lát, “Mẹ, mẹ bị phát hiện rồi?”

Tiêu Tuý Nguyệt không có ý tứ nhếch miệng cười khúc khích, “Không có, ta chỉ là không cẩn thận làm mất trâm gài tóc, trùng hợp để tam thiếu gia nhận ra.”

Lăng Sương thiếu chút nữa té xỉu, “Cho nên giờ bọn họ đều hoài nghi mẹ?” Nàng mất vòng tai, nàng ta mất trâm gài tóc, các nàng quả nhiên là mẹ con a, phong cách mất ba lạc bốn giống hệt nhau.

“Ta không biết.” Vẻ mặt Tiêu Tuý Nguyệt vô tội cực kỳ.

Có lúc trong nháy mắt, Lăng Sương gần như coi mẹ mình, nàng ta là con gái.

Nàng hơi trầm ngâm, dang hai cánh tay che trước người Tiêu Tuý Nguyệt, “Mẹ mẹ đi trước, bọn họ không dám làm gì ta.”

“Người nào gây chuyện người đó gánh.” Tiêu Tuý Nguyện vỗ vỗ ngực hào khí kiền vân.

Lăng Sương nhịn không được ném cho nàng ta một long não, “Mẹ, nếu như mẹ bị bắt, danh tiếng của Ngạo Kiếm sơn trang coi như xong.” Lâm Chấn Bắc tiền bối khổ tâm xoay sở nhiều năm như vậy, Ngạo Kiếm sơn trang mới có địa vị của ngày hôm nay. Lâm gia đối với nàng ơn nặng như núi, nàng tuyệt đối không thể nhìn khổ tâm của ông bị huỷ hoại chỉ trong chốc lát.

“Thế nhưng con..”

“Không sao.” Lăng Sương nàng không sợ trời không sợ đất, đám người bên ngoài kia không dám làm gì nàng. “Ta là phụ nữ có thai, người mang thai. Trong Đám người ngoài kia cho dù mắt kém, cũng phải biết người mình đang đuổi không phải là phụ nữ có thai chứ?”

Lăng Sương nói rất có lý, Tiêu Tuý Nguyệt gật đầu, “Con gái cẩn thận.” Hoá thành một cái bóng, biến mất trước cửa sổ.

“Mẹ, mau trở về, sau đó xuất hiện trước mặt mọi người, đánh chết đừng thừa nhận mình là người áo đen.”

“Biết rồi.”

Tiêu Tuý Nguyệt đã biến mất, mấy người ngoài kia vẫn tranh luận không dứt.

“Theo lời ông chủ thì người ở trong là một khách nữ, đại nam nhân chúng ta không thể xông vào.” Có thể nói lời quân tử như thế, người này đương nhiên là Lâu hồ ly.

“Quan tiền bối bị giết, chuyện này không phải chuyện đùa, bất kể người bên trong có là ai, đều phải xông vào.” Tính xấu không đổi, chỉ e rằng nghe nói người ở là con gái, mới cố ý muốn xông vào?

Lăng Sương ở trong lòng hung hăng khinh bỉ tam thiếu gia, cầm lấy mũ ô sa đội ở trên đầu. Thuận tay rút thanh kiếm, không chút lưu tình đâm vào bắp đùi.

Đau đớn dữ dội truyền khắp toàn thân, Lăng Sương khẽ cắn môi, rút bảo kiếm ra. Máu tươi xuôi bắp đùi, chậm rãi nhỏ trên mặt đất.

“Đã như vậy, vào đi thôi.” Không biết lời này là ai nói, thế nhưng, đây là kết luận.

Rốt cuộc sắp vào rồi sao? Lăng Sương cười lạnh lùng, bưng nước lạnh. Thừa lúc bọn họ đẩy cửa ra, hung hăng hắt tới, “Đêm hôm khuya khoắc ầm ĩ cái gì? Ảnh hưởng giấc ngủ của phụ nữ có thai, thế nào cũng bị trời đánh sét bổ.”

Một chậu nước lạnh hắt tới, không một ai có thể tránh được. Tam thiếu gia “xung phong đi đầu” toàn thân ướt đẫm, chật vật không chịu nổi.

Đốt ngọn nến, trong phòng lập tức sáng lên.

Dựa vào ánh nến sáng ngời, nàng thấy rõ mặt mũi của những người xông vào.

Một nhóm bảy người, ngoại trừ nhân yêu cùng Lâu hồ ly, Lăng Sương đều không biết.

“Hơn nửa đêm ở bên ngoài ầm ĩ, mấy người các ngươi có phải bị bệnh thần kinh? Đi vào không gõ cửa, có biết lễ phép không?” Nói chuyện với nhiều người xa lạ như vậy, xen lẫn người quen như thế, Lăng Sương cả mặt đỏ bừng.

Người nào đó lấy tay lau lau nước trên mặt, “Chúng ta vô ý mạo phạm phu nhân, nếu có chỗ đắc tội, xin phu nhân thứ tội.”

Hơn một tháng trước từng ở Kim Phượng Các gặp qua một lần,Nam Cung Dật liếc mắt liền nhận ra Lăng Sương, “Là ngươi?”

Bị nhận ra trong dự đoán, Lăng Sương nhướng mày, đương nhiên, “Nói nhảm, đương nhiên là ta.”

“Tam thiếu gia biết nàng ta?” Người nói chính là một người đàn ông trung niên, nàng chưa từng thấy qua, cũng không có ấn tượng, càng không biết ông là ai.

Lăng Sương đối diện tam thiếu gia mở miệng, “Ta cùng tam thiếu gia, Lâu đường chủ có chút quan hệ, chỉ có điều tiểu nữ tử mới ra giang hồ, cho dù có nói, các vị cũng không biết.”

Nàng không muốn nói, Nam Cung Dật cũng không vạch trần thân phận của nàng, ánh mắt rơi vào trên đùi nàng, “Ngươi làm sao bị thương?”

“Ta thích gây chuyện thị phi, cùng người ta đánh nhau bị thương, không được sao?” Nàng nhướng mày, bướng bỉnh nhìn tam thiếu gia.

Tam thiếu gia căn bản không tin lý do của nàng, khoé miệng nhếch lên, thản nhiên châm biếm, “Không biết là vị cao thủ nào có thể làm ngươi bị thương.” Lấy võ công của nàng, gần như có thể liệt vào võ lâm thập đại cao thủ. Phóng tầm mắt khắp giang hồ, người có thể làm nàng bị thương ít càng thêm ít.

Trên đời này, có loại cá tính gọi là không biết tự trọng. Nam Cung Dật thành công đem loại tính cách này phô bày ra, cho nên, rất đáng mắng. “Ngươi có mắt không? Ta sắp sinh rồi ngươi không biết sao? Một người phụ nữ có thai, có thể tuỳ tuỳ tiện tiện đánh nhau sao? Ta không muốn sống, đứa nhỏ trong bụng cũng muốn sống.”

Lâu Đoạn Nhai thực sự không chịu nổi, day day huyện thái dương, “Hai người các ngươi cãi đủ chưa?”

Lời này vừa nói ra, những người khác lập tức hướng hắn với ánh mắt cảm kích. Có thể thấy được, muốn nói lời này không chỉ có Lâu hồ ly, hắn đã nói thẳng ra tiếng lòng của quần chúng a.

Lăng Sương biết rõ, thấy tốt thì nhận, có thềm thì xuống. Nàng hoàn toàn không nhìn tam thiếu gia, đổi chủ đề, “Lâu huynh, các ngươi sao lại đến?” Đương nhiên, đây là biết rõ còn hỏi.

“Quan tiền bối bị người ta giết, đêm nay có người ban đêm xông vào linh đường, mở quan tài khám nghiệm tử thi, lúc đuổi tới đây, người lại không thấy.” Giọng điệu Lâu hồ ly rất bất đắc dĩ.

“Các ngươi nghi ngờ ta?” Nàng chậm rãi ngồi xuống rót chén trà, “Lục soát đi.” Cho dù đào xuống ba mươi tấc đất, cũng không tìm được gì.

Nam Cung Dật cùng Lâu Đoạn Nhai là bằng hữu của nàng, đương nhiên không tiện ra tay. Năm người khác vốn không quen nàng, việc chung làm chung, “Đã như vậy, chúng ta không khách khí.”

Muốn soát thì soát, không nên nhiều lời nhảm như vậy.

Năm vị bằng hữu kia thật đúng là không khách khí, tỉ mỉ lục soát một lần. Nhưng mà, ngay cả con ruồi cũng không tìm thấy.

Nàng đỡ thắt lưng đứng lên, lộ vẻ đau đớn, “Có thể đi rồi chứ? Ta muốn ngủ rồi.” Xương sống thắt lưng đau nhức a.

Đau đớn chợt lóe rồi qua không thoát khỏi đôi mắt của Nam Cung Dật, “Thắt lưng đau không?”

“Không thì ngươi mang thai, lại bị chém một đao thử xem?” Mang thai đã đủ khổ, lại thêm mấy ngày liền bôn ba, thiếu chút nữa muốn lấy mạng nhỏ của nàng rồi.

Nam Cung Dật không tranh cãi với nàng, quay đầu đối với những người bên cạnh giải thích, “Nàng một thân mang thai, dù thế nào cũng không che được bụng, người vừa nãy không phải nàng.”

Coi như nhân yêu có lương tâm. “Đã biết vậy, còn không đi.” Nàng cúi đầu tự lẩm bẩm, “Một đám đại nam nhân khuya khoắt xông vào phòng người khác, nhất định chính là có bệnh.”

Bọn họ vốn không hợp đạo lý trước, lại bị Lăng Sương trách cứ, một đám người lập tức xấu hổ vô cùng.

“Đã mạo phạm rồi, đi.”

Năm người ướt sũng chật vật dị thường, nhẹ nhàng mang theo đuôi chuồn mất.

“Hai người các ngươi đứng đây làm gì?” Năm người kia đều đi, hai người này vì sao không đi.

Tên hồ ly gọi Lâu Đoạn Nhai kia lấy ra một lọ đặt trên bàn, xoay người đi ra ngoài, “Kim sang dược thượng hạng.”

Một tên đi rồi, còn lại một tên nhân yêu da mặt dày, “Còn ngươi? Nên đi rồi chứ. Ta bôi thuốc, ngươi muốn xem sao?” Đối với nhân yêu, Lăng Sương luôn luôn không chút nể nang.

Nam Cung Dật nhún nhún vai, đưa tay đóng cửa lại, “Đúng vậy, ta muốn xem.”

Lời đê tiện vô liêm sỉ như vậy, hắn lại có thể nói đến quan miện đường hoàng. Trong lúc Lăng Sương đang kính phục, ở trong lòng đã hỏi thăm cả nhà hắn, “Ngươi chỉ là nhân yêu, không phải nữ nhân. Ta đường đường con gái nhà lành, há có thể cho người tuỳ tiện xem.”

“Ngươi là con gái nhà lành sao?” Trong giọng Nam Cung Dật mang theo ba phần đùa cợt, ba phần khinh thường, còn có bốn phần là buồn cười.

Ánh mắt rơi vào cái bụng nhô ra của nàng, hàm ý trong lời không cần nói cũng biết.

Lăng Sương ưỡn bụng, vẻ mặt đê tiện vô liêm sỉ, “Chưa cưới lại sinh con mà thôi, ngươi nếu không phục cũng có thể thử xem.”

Tam thiếu một tay đỡ lấy Lăng Sương, liên tục đẩy đẩy kéo kéo ấn nàng lên giường, “Ngươi ngoan ngoãn ngồi đây cho ta.” Giọng điệu thô lỗ, động tác lại cẩn thận từng li từng tí.

“Nam Cung tam thiếu gia được xưng là đệ nhất tài tử, đệ nhất mỹ nam, ngươi tốt nhất là đừng đói khát đến mức xuống tay với một người phụ nữ có thai.” Lăng Sương đương nhiên biết hắn sẽ không làm gì nàng, nhưng mà, nàng nhịn không được độc địa với hắn.

Thỉnh thoảng độc địa tam thiếu gia, cũng là một loại lạc thú ở đời a.

“Ác nữ, cho dù nữ nhân thiên hạ toàn bộ chết sạch, ta cũng sẽ không làm gì ngươi.” Nam Cung Dật lẽ thẳng khí hùng, chỉ có mình hắn biết, mỗi lần nói loại lời này, hắn đều chột dạ không sao nói rõ được.

“Vậy là tốt nhất.”

“Ta giúp người xoa bóp thắt lưng, phần còn lại ngươi tự làm. Tự mình bôi thuốc, có chết ta cũng không chịu trách nhiệm.” Giọng Nam Cung Dật kém tới cực điểm.

“Biết rồi.” Nàng ngoan ngoãn xoay hông nằm ở trên giường.

Ngón tay ấn phần eo của Lăng Sương, Nam Cung Dật quan sát sắc mặt của nàng, “Như vậy được chưa?”

“Rất thoải mái.” Thực sự rất thoải mái, thoải mái đến mức khiến nàng muốn ngủ. “Ta không nói dừng, không được dừng.”

“Được.”

Lăn qua lăn lại một ngày, nàng thật sự là mệt muốn chết rồi. Không chỉ có ngẫm nghĩ mà thôi, nàng thực sự ngủ rồi.

Nàng không nói dừng, hắn lại tiếp tục.

Ngồi ở bên giường, tiếp tục cả đêm.

Trời dần dần sáng, Lăng Sương trong lúc ngủ say xoay người nằm thẳng, tam thiếu gia vội buông tay ra.

Động tác xoay người đụng đến vết thương, nàng trong mơ mơ mơ hồ hồ la một tiếng “Đau”.

Nam Cung Dật thở dài cầm lấy kim sang dược, cẩn thận từng li từng tí giúp nàng bôi thuốc, cẩn thận từng li từng tí giúp nàng băng bó vết thương.

Lẳng lặng nhìn khuôn mặt ngủ say của nàng, Nam Cung Dật ngoại trừ thở dài chỉ còn có thể thở dài. Hắn vì cái gì lại đối với Lâm Bích Ảnh tốt như vậy? Không biết, thực sự không biết.

Hắn rất ghét Lâm Bích Ảnh, mỗi lần thấy nàng, đều muốn hung hăng mắng nàng. Nhưng mà không biết vì sao. Vừa muốn mắng nàng, vừa chẳng biết tại sao muốn săn sóc nàng, bảo hộ nàng. Không cho nàng chịu một chút uỷ khuất, một chút thương tổn.

Bất đắc dĩ cười khổ, hắn thấp giọng lẩm bẩm, “Nữ nhân, ta kiếp trước nợ ngươi.”

Lăng Sương vẫn nhắm mắt như cũ, trong lòng lại nói một câu: Không biết ai nợ ai, nhưng mà chúng ta kiếp trước nhất định là oan gia.

Cho dù không có nắng mai, vẫn là một ngày mới.

Một ngày mới, là bắt đầu mới.

Trước ngày hôm nay, nàng một lòng muốn giết Quan Phách. Ngày hôm nay, nàng chỉ là an an ổn ổn, hiền hiền lành lành, bình bình tĩnh tĩnh trải qua ngày của mình.

Hư danh, của cải, để người khác cướp đoạt đi.

Thời đại huy hoàng của Lăng Sương đã qua rồi, hư danh tiên nữ Ngưng Sương, thoảng qua như mây khói.

“Tính đến nơi nào ổn định thế?” Thanh âm của Điệp Vũ đột nhiên vang lên trước mặt.

Lăng Sương ngồi trên giường đờ ra ngẩng đầu, mỉm cười, “Với ta mà nói, nơi không có máu tanh, không có giết chóc, chính là thế ngoại đào nguyên.”

“Ngoài ba mươi dặm có một trấn nhỏ, người dân nghe nói thành thật chất phác, phong cảnh thanh tú đẹp đẽ, ta nghĩ ngươi sẽ thích.”

“Tốt, chúng ta tới đó đi.” Lăng Sương là người tuỳ cảnh mà theo, giống như cỏ dại, có sức sống ngoan cường. Đối với nàng mà nói, ở đâu cũng như nhau.

Nếu đã có nơi vừa ý Điệp Vũ, cũng như ý nàng.

“Tam thiếu gia khi nào thì đi?” Tiếng động sát vách lớn như vậy, nàng ta thân là người tập võ đương nhiên biết chuyện gì đã xảy ra.

“Trời vừa sáng đã đi rồi.” Bất tri bất giác, trong giọng Lăng Sương lại thêm nhiều phần than nhẹ.

Điệp Vũ, Lăng Sương tình tỷ muội, biến hoá của nàng sao có thể qua được Điệp Vũ, “Xảy ra chuyện gì rồi?”

Lăng Sương trầm mặc một hồi, “Ta chỉ là cảm thấy, tam thiếu gia hình như… hình như là đối với ta… có tình ý.” Hành vi của tam thiếu gia là lạ, trực giác của con gái nói cho nàng, hắn thích nàng. Nhưng mà, chỉ mới là cảm giác mà thôi, nàng cũng không dám khẳng định.

Nam Cung Điệp Vũ nhún nhún vai không sao cả, “Tam thiếu gia cũng không tệ a, nếu như ngươi cũng đối với hắn có tình ý, có thể cân nhắc.” Chỉ cần Lăng Sương thích, gả cho ai nàng đều tán thành.

Lăng Sương đột nhiên nheo lại mắt, ánh mắt hoài nghi, “Nếu như ta nhớ không lầm, ngươi chỉ cần thấy tam thiếu gia sẽ sợ tái mặt.”

“Ai…” Điệp Vũ than nhẹ, ngồi bên cạnh Lăng Sương, “Thiên Giám kính là một trong bốn báu vật võ lâm, là di vật của mẹ ta. Cha ta từng đồng ý với ta, lúc ta xuất giá, sẽ đem giao cho ta. Nhưng mà, có đêm kia, ta đi qua thư phòng của cha, lại thấy hắn đem Thiên Giám kính giao cho tam ca giữ. Cho nên, ta trộm Thiên Giám kính, trốn khỏi Nam Cung gia.”

Lăng Sương quay đầu nhìn nàng ta, không nói gì.

“Ta muốn nó, cũng không phải bởi vì nó là Thiên Giám kính, cũng không phải bởi vì nó sẽ là biểu tượng của chủ nhân Nam Cung gia. Mà là bởi vì, nó là thứ mẹ ta để lại cho ta.”

Trộm đồ của tam thiếu gia mà chột dạ, trách không được nàng sợ tam thiếu gia như vậy. “Trong mắt ngươi, nó không phải báu vật võ lâm gì, chỉ là một thứ đồ thông thông thường thường.

Điệp Vũ cười cười, “Nếu như không phải bởi vì nó, ta còn là thiên kim tiểu thư, còn ở khuê các của Tung Hoành sơn trang.”

Từ trong mắt Điệp Vũ, nàng thấy được đau xót.

Điệp Vũ thoạt nhìn tuỳ tiện, trên thực tế suy nghĩ nhạy cảm tế nhị. Mỗi lần nhắc tới người nhà, cuối cùng cũng là thương cảm.

Lăn Sương nghiêm túc nhìn vào mắt nàng ta, “Điệp Vũ, ta biết chuyện nhà người khác ta không nên quản. Có điều, ngươi là bạn sống chết của ta, ta thật sự muốn biết một chút chuyện Nam Cung gia.”

“Nam Cung gia là võ lâm thế gia, Điệp Vũ xuất giá, gả cũng là người trong võ lâm. Cho nên lúc ta còn rất nhỏ, đã được cha cùng ca ca dắt theo bên người, hành tẩu trên giang hồ. Trong mắt người ngoài, ta có sự thương yêu của bọn họ, hẳn là người hạnh phúc nhất trên đời. Nhưng mà những người đó không biết, Tung Hoành sơn trang rất lớn, cha, mẹ cả, ba ca ca cùng ta đều ở viện riêng, mười ngày nửa tháng không thấy mặt. Tuy là người một nhà, so với người lạ còn xa lạ. Cho dù bọn họ dắt ta theo bên người, cũng có thể mười ngày nửa tháng không để ý tới ta. Lâu ngày, ta cũng quen rồi. Giống người đần độn, ngây ngốc đi theo phía sau bọn họ.” Điệp Vũ cười khổ, “Ở Nam Cung gia, ta là thừa thãi.”

Lăng Sương sờ sờ đầu nàng, “Điệp Vũ ngươi sai rồi, cho dù ngươi trong mắt những người khác là thừa thãi, trong mắt cha ngươi chẳng hề thừa tí nào. Nếu như ông không thương ngươi, sẽ không thường xuyên đưa ngươi ra ngoài. Không thương ngươi, sẽ không khổ tâm tôi luyện ngươi.”

“Nhưng mà ông rất ít nói chuyện với ta.” Điệp Vũ tái mặt, giọng ai oán.

Vẻ mặt của nàng cực kỳ giống đứa nhỏ muốn mà không được ăn kẹo.

Lăng Sương bật cười, “Đồ ngốc, ông ấy là không biết cách bày tỏ tình cảm, ngươi cũng biết ông thương ngươi không phải sao?” Nếu như không biết, sẽ không lộ ra loại vẻ mặt này.

Nam Cung Điệp Vũ không có bác bỏ, thở dài thật sâu, “Thì bởi vì vậy, ta vừa hận ông, vừa ngưỡng mộ ông. Lâu ngày phiêu bạt bên ngoài, lại nhớ nhà. Ba ca ca vì tranh giành vị trí chủ nhân Nam Cung gia mà như nước với lửa, không biết giờ thế nào rồi.”

Lần trước nhắc tới thân thế, nàng ta mất mát. Giờ giờ phút phút, nàng ta lúc nào cũng muốn ổn định một nơi. Hoá ra, Điệp Vũ nhớ nhà rồi.

Lăng Sương vươn tay ôm lấy nàng ta, “Chúng ta cùng nhau góp thành một nhà ba người đi.”

Nhà, chữ này mắt thấy xa lạ. Điệp Vũ đột nhiên cảm thấy mũi chua xót, “Chưa từng có người đối với ta tốt như vậy.”

Có thể gặp nhau, chính là duyên phận.

Điệp Vũ đối với nàng tốt, nàng đương nhiên sẽ đối với Điệp Vũ tốt.

Lăng Sương cười, “Bởi vì kiếp trước ta nợ ngươi.”

Lăng Sương nợ Điệp Vũ cũng tốt, Điệp Vũ nợ Lăng Sương cũng được. Nàng cùng nàng ta, bắt đầu từ ngày gặp nhau đó, liền kết thành duyên không thể gỡ.