Ngón tay của Thủy Tam nhảy nhót một cách linh hoạt trên màn hình điện thoại di động, tốc độ nhanh đến kinh người. Game mà hắn đang chơi tên là “Ngân hà đế quốc”, là sản nghiệp của ba Thủy Tam, Thủy An Nhân. Trò chơi này có nhiều người chơi, là thể loại mà nếu không có kỹ thuật thì dù có đập tiền cũng không lên cấp nổi. Lúc mới vừa phát hành, tựa game này bị người trong giới giễu cợt, mọi người đều cảm thấy nó quá khó, trải nghiệm của người chơi quá tệ, chán nản vô cùng. Lúc Thủy An Nhân nghe được tin tức này chỉ cười cười, phát trực tiếp luôn trận đấu giữa Thủy Tam và một tuyển thủ chuyên nghiệp. Thao tác đỉnh cao cùng với giao diện trò chơi bắt mắt đã nhanh chóng thu hút vô số người hâm mộ, đương nhiên mặt của Thủy Tam đã được xử lý làm mờ trong suốt phiên trực tiếp.
Trận này đội của hắn hơi bị áp đảo, hắn cố ý chọn ra những game thủ có kỹ thuật tệ nhất từ danh sách để lập đội. Những đồng đội ngu ngốc kia cũng không phụ sự kỳ vọng của hắn, đồng loạt xông lên nộp mạng cho địch. Cuối cùng, một người đồng đội tên là “Cậu là chúa tể mà tôi sùng bái” cảm thấy hơi tội lỗi, lặng lẽ gõ một hàng chữ hỏi Thủy Tam: “Đại ca Thủy, sao anh không mắng bọn em?”
Thủy Tam vừa mới bị Tần Thư chọc tức, một bụng lửa giận không có chỗ trút, đương nhiên không bỏ qua cơ hội được tàn sát khắp nơi trong game. Nhưng nếu hợp đội với những đồng đội full cấp ban đầu của hắn thì chiến thắng chẳng mang tính thách thức gì cả. Thủy Tam ở bên kia màn hình yên lặng một lúc lâu rồi mở voice chat trên kênh thế giới, trong giọng nói trầm thấp ấy là sự ngang ngược bất cần: “Mấy người cứ việc đi nộp mạng, nếu không bên địch sẽ bị tôi hạ knock out hết, trải nghiệm trò chơi sẽ rất tệ.”
Phe địch nhanh chóng tức điên lên. “Thằng nào láo đấy! Bao vây nó, lập tức túm lấy nó!”
Lúc các tướng của phe địch tập hợp lại xung quanh Thủy Tam, hắn nhếch môi một cái, đang chuẩn bị tung chiêu cuối để diệt sạch bọn chúng thì đột nhiên nghe thấy voice chat do ID “Cậu là chúa tể mà tôi sùng bái” gửi tới. Lưu Kỳ cũng không quan tâm xem Thủy Tam có biết mình là ai hay không, cứ thế liến thoắng ở đầu bên kia: “Đại ca Thủy! Không hay rồi, em vừa nghe nói Lục Kiều An gọi người tới vây đánh em trai anh. Bây giờ bọn họ đang ở bên hồ Trí Viễn, giờ còn không đi là không kịp mất!”
“Đệt!” Thủy Tam mắng một tiếng, sau đó avatar chuyển thành màu tối thui. Giao diện game cho thấy tài khoản của hắn đã offline. Phe địch cuối cùng cũng tóm được đồng đội của hắn, đồng loạt ra chiêu về phía đội Thủy Tam. GAMEOVER!
Lưu Kỳ ngẩn người nhìn điện thoại, một lúc lâu sau mới nhận ra mình lại thua rồi, bỗng chốc hai mắt trợn to, khóc không ra nước mắt: “Ôi đệttttt! Trang bị xịn xò của ônggggg!”
Lục Kiều An khoanh tay đứng một bên nhìn đám người lăn lộn kêu la đau đớn. Tình hình dần trở nên mất khống chế. Ban đầu gã chỉ định dạy dỗ Tần Thư, nhưng phản ứng của tên ngốc kia lại vô cùng nhanh nhạy, đám côn đồ vây lấy mà cậu vẫn không hề hấn gì, trong khi không ít tên đã bị đánh tới bầm mình. Tần Thư giống như dã thú bị ép đến đường cùng, cậu hơi khom lưng, ánh mắt sắc bén quan sát mọi chuyển động xung quanh.
Rõ ràng là những đòn đánh của Tần Thư thiên về kỹ thuật hơn là sát thương. Cánh tay đang cầm vũ khí của cậu đã bắt đầu hơi run rẩy, từng giọt mồ hôi từ trán chảy xuống thấm ướt cổ áo phía trước. Đúng như dự đoán, khi đám đàn em từ bốn phía xông lên lần nữa, chưa đầy năm phút, Tần Thư đã bị bọn chúng đè cả tay chân xuống đất. Lục Kiều An mỉm cười nhìn dáng vẻ gắng gượng vùng vẫy của Tần Thư, chậm rãi đi tới trước mặt cậu, dùng mũi giày da nâng cằm cậu lên. Tần Thư quay đầu sang chỗ khác, trong mắt tràn đầy vẻ chán ghét.
“Tần Thư, mày sợ Thủy Tam không?” Lục Kiều An vừa nói vừa ngồi xổm xuống, vươn tay nắm lấy tóc Tần Thư, ép cậu nhìn thẳng vào mình. “Hắn là một tên khốn nạn, từ nhỏ đã thích bắt nạt người khác, gần như mỗi tháng đổi bạn gái một lần. Hắn đánh người, không ai dám phản đối, vi phạm quy định của trường cũng không bị trừng phạt. Cái trường này ai cũng sợ hắn, mày cũng vậy, đúng không?”
Lục Kiều An không biết tại sao mình lại phải hỏi Tần Thư những chuyện này. Thực ra thì Lục Kiều An mới là người quen biết Thủy Tam sớm nhất trường. Từ nhỏ, gã được dạy dỗ vô cùng nghiêm khắc, thái độ của cha mẹ thì lạnh nhạt như người xa lạ, nói chuyện với nhau cũng chỉ luôn là vấn đề thành tích. Lớn lên trong một gia đình được giáo dục ưu tú, gã mặc định rằng con người sinh ra là để tuân theo những quy tắc. Nhưng Thủy Tam lại phá vỡ những quy tắc mà Lục Kiều An luôn tin tưởng. Cuộc sống của hắn và Lục Kiều An gần như là đối lập nhau, sự bất đồng ấy khiến cho gã vừa cảm thấy nguy hiểm, nhưng lại vừa mang sức hấp dẫn chết người. Gã không biết bản thân bắt đầu đối nghịch với Thủy Tam, cố ý gây sự đánh nhau với hắn từ lúc nào. Có lẽ là vào một ngày mà gã không hề để ý rằng sự chán ghét của mình bắt đầu biến dạng một cách bệnh hoạn, gần như trở thành một sự yêu thích điên cuồng.
Thủy Tam đã từng yêu đương với rất nhiều người, Lục Kiều An cũng không cảm thấy khó chịu gì lắm cả. Nhưng lúc nhìn thấy Tần Thư, gã cảm nhận được sự khác biệt rõ ràng. Đây chính là nguyên nhân khiến gã chán ghét Tần Thư, chán ghét hết thảy những thứ khiến gã cảm thấy không hợp với lẽ thường.
Tần Thư buồn cười trước những lời độc thoại của Lục Kiều An, sau khi cười xong thì giọng nói trở nên lạnh lùng, đôi mắt hẹp dài khẽ nheo lại, lộ ra vài phần ranh mãnh, cất giọng mê hoặc: “Tôi không sợ anh ấy, anh có muốn biết tại sao không? Tới gần chút nữa tôi nói anh nghe.”
Dáng vẻ kia quá mức mê hoặc, Lục Kiều An ngẩn người, thật sự đến gần cậu. Bọn đàn em cũng giảm bớt sức lực đang đè lên người cậu. Chính vào khoảnh khắc đó, ánh mắt Tần Thư trở nên lạnh lẽo, dùng hết sức lực toàn thân thoát khỏi sự khống chế. Khi đám người còn chưa kịp phản ứng, cậu đã xoay người đè Lục Kiều An đè xuống, cánh tay thì khoá lấy cổ gã. Tần Thư nhìn xung quanh một vòng, nhếch môi với đám côn đồ đang vây quanh cậu, sau đó cúi đầu hỏi Lục Kiều An đang bị khóa chặt: “Anh bạn nhỏ, đã từng nghe câu “được sủng sinh kiêu” chưa? Anh ấy thích tôi, cho nên tôi không sợ anh ấy.”
Ánh mắt Lục Kiều An tối sầm lại, hung tợn quát về phía đám đàn em của gã: “Đừng để ý đến tao, đánh nó! Nó không dám làm gì tao!”
“Cậu ta không dám, còn tao thì sao?” Một giọng nói từ xa vang tới, thần kinh căng thẳng của Tần Thư bỗng chốc được thả lỏng. Cậu vừa định gọi một tiếng Thủy Tam, nhưng lại cảm thấy trước mắt tối sầm lại, không nhìn thấy gì nữa.
Cuối cùng Thủy Tam cũng chạy tới, nhìn thấy những vết xanh tím trên cánh tay Tần Thư thì nét mặt trở nên hung ác, trực tiếp tiến tới đạp mấy tên côn đồ. Những tên khác vừa thấy người đến là Thủy Tam thì cũng lùi về sau theo bản năng, đến chạy cũng không dám. Thủy Tam đi tới trước mặt Tần Thư, túm lấy cổ áo Lục Kiều An ném gã đi, dùng lực mạnh tới mức lưng Lục Kiều An nện vào hòn non bộ phát ra tiếng va đập rõ ràng. Sắc mặt Thủy Tam tái xanh, lạnh băng như muốn ăn thịt người: “Con mẹ nó, mày bị bệnh à Lục Kiều An! Học đại học đoàng hoàng thì không, lại cứ ngày ngày chạy về làm khó dễ một đứa ngốc. Đệt mẹ lại còn giở trò sau lưng ông đây nữa, ông đánh chết mày!”
Thủy Tam vừa nói vừa kéo Tần Thư từ dưới đất lên. Tần Thư ngơ ngác ngồi tại chỗ, chớp mắt với hắn, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Thủy Tam luôn cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng xế chiều nay hắn mới cãi nhau một trận với Tần Thư xong, trong lòng vẫn còn một dống lửa. Nhìn bộ dạng đáng thương của Tần Thư, tuy lòng đã mềm nhũn nhưng ngoài miệng vẫn cố chấp: “Làm sao, ngồi trên đất đến nghiện luôn rồi hả?”
Dường như Tần Thư không hiểu hắn đang nói gì, vẫn ngơ ngác như cũ. Cậu nhớ trước đó bản thân đang ở nhà họ Thủy chờ hắn về, mình còn đang ngủ trên xích đu mà, sao đột nhiên lại chạy tới trường học rồi? Hai tay đều là bụi bặm, lòng bàn tay trầy xước đau rát. Cậu nhìn sang bên trái, anh đang hung dữ tức giận với mình, bên phải là đại ma vương Lục Kiều An dựa vào hòn non bộ phun ra một ngụm máu, còn trước mặt là một nhóm lưu manh tóc vàng cầm gậy thép đang nhìn mình đầy ác ý. Trước nay Tần Thư luôn không ngại dùng ác ý lớn nhất để phỏng đoán về thế giới này, cậu suy nghĩ rất lâu vẫn không biết mình đã làm sai chuyện gì mà lại rơi vào tình huống thê thảm như này. Cậu bĩu môi, bắt đầu thút tha thút thít, tủi thân làm nũng với Thủy Tam: “Em sai rồi, anh ơi anh đừng tức giận. Mặc dù em không biết em đã làm sai điều gì nhưng mà cứ coi như là lỗi của em đi, hức hức…”
Cằm mọi người rơi hết xuống đất tới nơi, trong lòng là vô số con “thảo nê mã”
(*)
đang phi nước đại, tam quan bị nghiền thành một đống đổ nát.
(*) Thảo nê mã = Lạc đà Alpaca Nam Mỹ, mình giữ nguyên âm Hán Việt vì nó đồng âm với câu chửi tục “DMM”=)))
Lục Kiều An thiếu chút nữa lại phun thêm một ngụm máu, phong độ duy trì nhiều năm bị ném cho chó ăn chỉ trong nháy mắt, bắt đầu nghiến lăng nghiến lợi chửi rủa: “Đệt mẹ, mày có thấy buồn nôn không Tần Thư, giả vờ giả vịt như vậy thấy hay lắm hả?”
Suy nghĩ của Thủy Tam dừng lại trong chốc lát, không chắc chắn gọi một tiếng: “Tần… ngốc nghếch, là cậu hả?”
Tần Thư khóc thút thít, chìa hai lòng bàn tay bị thương ra cho Thủy Tam xem, khóc càng thảm thiết hơn: “Anh ơi, đau!”
Vết thương đáng sợ đến nỗi Thủy Tam không cần biết Tần Thư có phải lại trở nên ngốc nghếch rồi hay không, bắt đầu ra tay với nhóm bắt nạt Tần Thư. Cuối cùng, đám lưu manh bị đánh cho bầm dập khắp người đỡ đại ca Lục cũng thương tật không kém của chúng chạy mất dạng. Trước khi đi, Lục Kiều An vừa căm giận, vừa uất ức nói với Tần Thư: “Giả ngu sẽ bị sét đánh!”
Mà Tần Thư đang không biết chuyện gì xảy ra, bởi vì cả người bị thương không thể cử động nên được Thủy Tam cõng trên lưng, cậu ngoan ngoãn nằm yên không nói tiếng nào. Ngược lại là Thủy Tam, hắn không nhịn được mà hỏi: “Cậu thật sự không nhớ mấy ngày nay đã xảy ra chuyện gì hả?”
Tần Thư lắc đầu.
“Mẹ nó, chẳng lẽ cậu bị thằng khốn Lục Kiều An đánh tới ngu rồi à? Sao tự nhiên lại mất trí nhớ được?” Thủy Tam càng nghĩ càng thấy không đúng, mất trí nhớ thì cũng thôi đi, nhưng Tần Thư một trước một sau là hai người hoàn toàn khác nhau! Nghĩ tới đây, Thủy Tam sợ hãi nhớ tới những tình tiết hay xuất hiện trong tiểu thuyết: “Này, tên ngốc nhà cậu có tiền sử bệnh thần kinh không vậy?”
Thủy Tam vừa nói xong, bả vai đã bị cắn một nhát. Tần Thư dồn hết sức vào cặp răng nanh bén nhọn của mình, ỷ vào mình là bệnh nhân, phản đối một cách ngang ngược: “Em không bị thần kinh!”
Thủy Tam thở dài, tiếp tục nhiệm vụ cõng Tần Thư về nhà, nhưng trong lòng sớm đã quyết định phải dẫn Tần Thư đi gặp bác sĩ.