Tống Huy Dực trở về sau khi cùng đồng nghiệp cùng nhau chơi đắm chìm trong Script Kill *, mới vừa đi tới cửa, liền nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ trong nhà.
*Nguyên văn 剧本杀 - Script Kill (Trò chơi kẻ sát nhân bí ẩn) là một trò chơi được thiết kế bởi công ty trách nhiệm hữu hạn Khoa học kĩ thuật Thẩm Dương Mĩ Gia. Trò chơi tích hợp nhiều thuộc tính như giọng nói, suy luận logic và tương tác xã hội. Script Kill là một ứng dụng lấy cá nhân làm trung tâm để hỗ trợ suy luận trò chơi. Mỗi người chơi sẽ có một phần kịch bản riêng, người chơi cần nhập vai vào kịch bản, đồng thời thu thập manh mối, giao tiếp với những người chơi khác và suy luận kỹ càng để tìm ra sự thật. (Theo baidu)
Trong nhà đèn đuốc sáng trưng, cô nhìn Ngô Lạc đang giơ Tề Tề lên cao, tay vịn kệ đựng đồ: "Nhà em bây giờ biến thành nhà giữ trẻ rồi sao?"
Ngô Lạc ôm thằng bé đi đến bên cạnh Tống Huy Dực đang thay giày, "Đi ra ngoài chơi, chơi mệt rồi?"
"Có một chút," Tống Huy Dực luôn luôn lười rèn luyện, ngẫu nhiên ở nhà giãn cơ đều là cực hạn, "Trò Script Kill kia thật là mệt, em vừa phải nhớ bối cảnh của từng nhân vật, lại còn phải phân tích lời bọn họ nói, tra tấn người nhất chính là cần phải không ngừng chạy vòng quanh khu công viên chủ đề kia tìm manh mối, hôm nay em đi ít nhất hai vạn bước rồi." ( 2 vạn = 20.000)
Ngô Lạc nghe không hiểu lời cô nói, chỉ cảm thấy đại khái là rất vất vả, anh ngồi xuống bên cạnh Tống Huy Dực: "Buổi chiều Tề Tề tỉnh ngủ, anh vốn là muốn dẫn thằng bé ra ngoài chơi, kết quả là đi đi liền đi tới nơi này. "
Tống Huy Dực mềm mại mà dựa ngồi, cô thoạt nhìn rất mỏi mệt, nói chuyện cũng mang theo âm thanh lười biếng.
Cô phụt một tiếng bật cười, mềm mềm dán lên trên người Ngô Lạc, ngữ điệu giương lên: "Anh còn không phải là muốn đến gặp em sao, còn nói đến đường hoàng như vậy."
Ngô Lạc từ trong xe đẩy lấy ra mấy món đồ chơi đưa cho Tề Tề, bàn tay nhỏ bụ bẫm bắt lấy món đồ chơi liền bắt đầu chơi đùa vô cùng vui vẻ.
Anh thò lại gần đem Tống Huy Dực cuộn vào trong một góc ấm áp mềm mại, khiến cô hoàn toàn bị bao bọc trong hơi thở của anh, không thể nhúc nhích.
Tống Huy Dực giống như một con mèo nhỏ ở trong gông cùm xiềng xích của anh củng tới củng lui, cuối cùng khẽ dò đầu lưỡi ra, liếm liếm hầu kết của anh.
Theo đầu lưỡi liếm láp tiến thối có độ, hầu kết đang nhô ra của anh cũng hơi hơi phập phồng lướt động, Ngô Lạc đi xuống đem cô khoanh lại, dùng môi lưỡi của mình bao bọc lấy cái lưỡi không an phận khiêu khích kia.
Tống Huy Dực càng ngày càng mềm, cô ôm Ngô Lạc, sa vào trong nụ hôn lưu luyến này, cùng dây dưa với môi lưỡi anh.
Tay Ngô Lạc từ vạt áo thò vào, trước ngực cảm giác trói chặt bỗng chốc buông ra, tay anh rất nhanh vòng ra phía trước, nắm lấy một đoàn mềm mại nở nang kia.
Hô hấp của Tống Huy Dực càng ngày càng nặng, ngón tay thon dài lạnh lẽo của cô nâng mặt Ngô Lạc, chặt chẽ không thể tách rời mà hôn môi anh, cho đến khi cả người đều trở nên nóng bỏng.
Tề Tề đột nhiên đem món đồ chơi trong tay hung hăng ném xuống đất,nhựa plastic cứng rắn, tạo ra một tiếng vang lớn.
Lúc tách ra, hơi thở của hai người đều có chút không đều, hai gò má Tống Huy Dực ửng đỏ, đẩy đẩy anh: "Tề Tề đang nhìn chúng ta kìa. ”
Ngô Lạc bị bộ dáng muốn cự còn nghênh của cô câu đến tâm thần lay động, anh nhìn nhìn thời gian, đoán chừng Tống Vĩ cũng nên tan tầm về nhà, anh nhanh chóng dập tắt dục hỏa mới vừa ngoi đầu trong lòng, túm lên Tề Tề muốn đi.
"Anh đem thằng nhóc thả lại về nhà nó liền tới đây." Ngô Lạc vội không ngừng mà đổi giày, mới vừa đi ra ngoài lại thò cái đầu tiến vào: "Em đừng nhúc nhích, cứ bảo trì tư thế này, anh lập tức quay lại."
Tống Huy Dực cố ý kéo cổ áo xuống, lộ ra hai bầu sữa trắng như tuyết, mừng rỡ không được: "Là muốn như vậy chờ anh sao?"
Ánh mắt Ngô Lạc dần dần sâu, hạ thân lại ẩn ẩn có xu thế ngẩng đầu, anh cắn răng nói: "Em chờ cho anh, sau khi trở về chậm rãi thu thập em. ”
Tề Tề không thích nằm trong xe đẩy, Ngô Lạc một tay ôm đứa bé, một tay đẩy xe, đi được bước đi sinh phong.
Anh cơ hồ là cùng Tống Vĩ đồng thời về đến nhà, Ngô Lạc mở ra thức ăn phụ sớm đã được nấu ở trong nồi, dặn dò nói: "Cháo bột đã ăn một lần rồi, sữa tổng cộng đã uống 800 ml, cơm chiều cho thằng bé ăn cái này."
Trong khoảnh khắc nắp nồi được mở ra, mùi thơm của thức ăn tràn ngập không khí.
Nội tâm cứng rắn của Tống Vĩ khó được an bình mềm mại, cô dỡ xuống khí thế thịnh khí lăng nhân* trên chức trường, ôm Tề Tề đi vào phòng bếp, nhẹ nhàng nói: "Anh cũng ở lại ăn cơm đi, không cần anh làm, tôi để người đưa tới. ”
*thịnh khí lăng nhân [盛气凌人], hống hách, độc đoán, coi trời bằng vung, tự cao tự đại, hình tượng bức nhân.
"Không cần, " Ngô Lạc thật sự có chút nóng lòng về nhà, anh đón lấy Tề Tề đang hướng về phía mình bổ nhào tới,hơi trấn an, liền chuẩn bị rời đi.
Tống Vĩ mắt lạnh nhìn Tề Tề được đưa qua, chính là không tiếp: "Ăn một bữa cơm xảy ra chuyện gì? Cứ như vậy không cho tôi mặt mũi?"
"Tôi không phải không cho cô mặt mũi," Ngô Lạc nói: "Tôi còn phải trở về nấu cơm cho Dực Dực."
Ngô Lạc dứt khoát đặt Tề Tề lên thảm tập bò, vẫn kiên quyết muốn đi như trước: " Tạm biệt Tề Tề. "
Tống Vĩ thở dài, "Vậy sáng mai anh nhớ dẫn thằng bé đến lớp giáo dục sớm*, tôi để xe lại cho anh, chìa khóa ở cửa."
*Chương trình giáo dục sớm là giúp phát triển toàn diện cho bé từ sơ sinh đến 5 tuổi.
"Được." Một tiếng này của anh khi truyền đến tai Tống Vĩ, đã xa đến độ sắp nghe không thấy.
Khi Ngô Lạc trở lại chung cư một lần nữa, Tống Huy Dực quả nhiên ngay cả mông cũng không nhúc nhích một chút, cô lười biếng nửa nằm, trong tay cầm điện thoại lướt lướt.
Ngô Lạc tựa như một con sói đói chậm rãi tới gần con mồi, Tống Huy Dực bị dọa đến mức vừa cười vừa kêu, liều mạng trốn về phía sau vốn đã không có đường lui.
Ngô Lạc suy nghĩ một chút, bỗng nhiên hồi tưởng lại tình cảnh vừa rồi, anh minh tư khổ tưởng*: "Vừa rồi chúng ta dừng ở đâu rồi? Muốn tiếp tục. ”
*minh tư khổ tưởng: 冥思苦想, thành ngữ, có nghĩa là chuyên tâm suy nghĩ về một vấn đề nào đó.
Tống Huy Dực đem bàn tay dày rộng của anh đặt lên vú mình, môi chậm rãi để sát vào: "Hình như là dừng ở chỗ này."
Đôi môi ấm áp gấp không thể đợi được phủ lên, Ngô Lạc hung hăng hôn cô, hai tay di chuyển lên xuống khắp nơi trên thân thể cô, dịu dàng âu yếm.
Bọn họ dán sát đến chặt chẽ không thể tách rời, thân thể bởi vì rất nhỏ vuốt ve mà phát ra một ít tiếng sột soạt sột soạt.
Nhưng càng nhiều hơn là tiếng hô hấp và tiếng thở dốc lâm li triền miên của hai người.
Tống Huy Dực vòng đôi chân mềm mại, trắng nõn của cô lên quanh eo anh, hai tay leo lên cổ anh, nhẹ nhàng vân vê vành tai mềm mại của anh.
Hai vú của cô bị anh gắt gao giữ chặt, xoa bóp đùa bỡn, đầu ngón tay có chút thô ráp mơn trớn đầu v* bởi vì động tình mà đứng thẳng lên của cô, một chút một chút, không dứt.
Nước bọt ngào ngạt hương thơm bị anh liếm mút không dứt từ trong miệng, anh bao lấy đầu lưỡi lúc tiến lúc lui của cô, mặt lưỡi triền miên mà lướt qua, ngay cả mỗi một khe hở nhỏ trong khoang miệng cô, anh cũng không muốn buông tha, nhất định phải cảm thụ rõ ràng.
dương v*t bị bao bọc trong quần đã cương cứng đến sắp nổ tung, anh vội vàng lột đi quần áo của cô, vội vàng mút lên đầu v* hồng nhạt của cô, ngậm lấy toàn bộ một đoàn nhũ thịt trên đỉnh vào miệng, linh hoạt khảy liếm, nhẹ nhàng gặm cắn.
Anh hôn đủ kịch liệt, nhưng cảm giác tê tê dại dại của dòng điện vẫn như cũ từ xương sống luồn lên, chọc cho dưới thân ướt át không chịu nổi.
Tống Huy Dực nhịn không được tinh tế mà ưm, hai chân càng thêm khó ức chế được câu lấy anh, không ngừng kẹp vào trong.
Ngô Lạc đưa tay rời khỏi ngực cô, dọc theo bẹn đùi, kéo quần lót của cô xuống, anh nhanh chóng động thân tiến vào, thẳng đảo chỗ sâu nhất.
Tinh tế dày đặc mồ hôi mỏng từ trong tóc Tống Huy Dực chảy ra, chỉ là mấy ngày không làm, cô lại cảm thấy có chút chịu không nổi.
Âm thanh mềm mại như móng vuốt mèo khẽ cào vào tim anh, Ngô Lạc đồng dạng bị cảm giác siết chặt quen thuộc này chấn động đến có chút không dám động tác, thịt non mềm mại trơn ướt bao bọc lấy dương v*t chặt chẽ đến khó tin, nương theo hô hấp sâu nặng của Tống Huy Dực còn đang không ngừng co rút lại.
Ngô Lạc bình tĩnh mắt, đợi tả ý chợt lóe rồi biến mất sau nhanh chóng đâm vào rút ra.
Chỗ giao hợp ướt dính bởi vì liên tục thọc vào rút ra mà phát ra tiếng "Phốc phốc" dâm mỹ, Tống Huy Dực muốn yên lặng phát lực, nhưng cái loại cảm giác đem anh bài trừ đi ra này lại tới nữa.
Ngô Lạc bị cô kẹp đến dục tiên dục tử, ngón tay thăm tiến vào cánh môi đang cắn chặt của cô, cạy khớp hàm ra: "Em kêu đi ra a, kiềm nén làm cái gì?"
Một cái tay khác của anh nhẹ nhàng vỗ vỗ mông Tống Huy Dực, khóe môi khẽ nhếch lên: "Em đang nghẹn lại để luyện thu nhỏ âm đ*o đại pháp sao? Anh sắp bị em bấm gãy rồi."
Ngón tay cũng giống như dương v*t, vừa mới bỏ vào đã bị hấp thụ bao bọc chặt chẽ, đầu lưỡi ướt nóng của Tống Huy Dực đảo quanh đầu ngón tay anh đánh vòng liếm mút, tiếng ô ô từ khóe môi tràn ra, khiến người ta nghe được ý loạn tình mê.
Ngô Lạc đột nhiên ôm lên Tống Huy Dực đang bị thao đến mức muốn bắt đầu nói mê sảng, đồ vật của anh còn đặt ở bên trong thân thể cô, duy trì tư thế kết hợp, đứng lên di chuyển bước chân về phía nhà ăn.
Tống Huy Dực ở một khắc thân thể bay lên không trung liền chặt chẽ treo ở trên người anh, anh đi một bước, vật kia ngay tại chỗ mẫn cảm nhất của thân thể đâm cái không ngừng, đỉnh đến cô nước mắt chảy ròng ròng, ôm cổ Ngô Lạc kêu không ngừng.
Tống Huy Dực bị đặt ở trên bàn cơm, đá cẩm thạch lạnh lẽo lạnh đến mức khiến cô run rẩy, cô ngồi ở trên mép, hai chân không nơi nương tựa, chỉ phải đem một đôi chân ngọc tiếp tục phàn lên người Ngô Lạc, xẻo cọ sống lưng anh, hai tay đặt ở phía sau, chống đỡ thân thể.
Ngô Lạc đặt một tay lên lưng cô, chống đỡ cô không bị đâm cho lui về phía sau.
Anh bắt đầu đứng muốn cô.
Đầu Tống Huy Dực hơi hơi ngửa ra sau, bộ ngực cao cao dựng thẳng, xương quai xanh nối liền thành một đường thẳng nhô ra, bởi vì hút khí nên khớp xương tất hiện, liền thành hình dạng cốt cảm* cực đẹp.
* cốt cảm [骨感] ----> ý tứ là gầy đến lộ liễu, làm cho người ta có cảm giác góc cạnh rõ ràng.
Ngô Lạc vùi đầu xuống, hôn lên da thịt cô bởi vì khoái cảm mà xé rách, tinh tế liếm mút, lưu lại vô số vết đỏ cùng dấu răng.
"A...... Nhẹ chút......"
Tống Huy Dực bị anh cắm đến khóc không thành tiếng, ngữ không thành điều, hồn phi chân trời, sướng đến sắp chết mất.
Ngô Lạc ngậm lấy đầu v* đang lắc lư của cô, câu mút một lát, đỡ eo cô, mãnh liệt chạy nước rút.
Anh liếc mắt, đem toàn thân Tống Huy Dực hiện lên ửng hồng thu hết vào đáy mắt, vô lại mà lui lui về sau: "Hôm nay anh muốn bắn ở bên trong, em bây giờ là kỳ an toàn."
Anh cái này vừa lui, đem Tống Huy Dực tra tấn đến không được, cả người cô run rẩy mà phát run, cắn môi nghẹn ngào nói: "Không được......"
Ngô Lạc hướng phía trước tiến vào, thấy cổ Tống Huy Dực lại dâng lên một mảnh ửng hồng, lần này, anh lui đến càng nhiều.
Tống Huy Dực hoàn toàn khóc thành tiếng, lắp bắp mà cầu xin anh: "Anh đừng tra tấn em như vậy......"
Cô vô thức rướn người về phía trước, muốn dùng tiểu huyệt tìm được sự an ủi kia: "Anh muốn bắn thì bắn đi..."
Ngô Lạc hài lòng hôn lên mắt cô, anh bắt đầu dốc hết toàn lực, động đến càng lúc càng nhanh, càng ngày càng sâu, anh đối với Tống Huy Dực ở trình độ này cần bao lâu có thể cao trào sớm đã có đại khái hiểu biết, trong lòng anh đếm kỹ thời gian, khi một tia sáng trắng xâm nhập đại não, anh liền bắn toàn bộ mấy luồng tinh dịch đặc sệt vào trong thân thể cô.
** Editor: Một năm mới giống như một trang mới trong một cuốn sách. Bạn có một cây bút trong tay và có cơ hội để tạo ra một câu chuyện tuyệt vời cho chính mình. Năm cũ qua đi, tất cả những điều không vui cũng đồng thời qua đi. Một năm mới đến, hy vọng mới cũng được mở ra. Cầu chúc cho mọi người một năm mới bình an và vui vẻ.
Happy New Year 2023!🎊 (✿◠‿◠)