Tống Huy Dực về đến nhà liền nghe thấy trong phòng bếp đang ở khí thế ngất trời, cô áo khoác còn chưa cởi liền trước hết đi vào phòng bếp gần cửa nhất, cô từ sau lưng ôm lấy Ngô Lạc, người chỉ mặc áo ngắn tay đang cắt rau, mặt dán dán vào phía sau lưng gầy gò của anh: "Em đã trở lại, sao anh lại cắt nhiều đồ ăn như vậy? "
Ngô Lạc lau lau khô tay, quay lại.
Tống Huy Dực kéo lấy quần áo của anh, kéo anh xuống, nhón chân lên, cực nhanh hôn lên môi anh một cái.
Ngô Lạc có chút mất tự nhiên, anh không làm sâu sắc nụ hôn này như thường lệ, mà nhìn về phía cửa: "Anh đang muốn nói cho em biết, em gái em tới rồi. "
Tống Huy Dực thình lình quay đầu lại, vừa lúc nhìn thấy Y Y và Đỗ Minh Thâm bám vào khung cửa, đem bộ dáng hôn môi vừa rồi của bọn họ nhìn cái thấu triệt.
Đỗ Minh Thâm ở khi cô quay đầu lại liền chột dạ bắt đầu nhìn đông nhìn tây, còn Y Y lại là lợn chết không sợ nước sôi vẫn nhìn chằm chằm hai người bọn họ, thoạt nhìn rất hưng phấn.
Tống Huy Dực bị dọa đến không nhẹ, cô không nói hai lời, chạy nhanh đi ra giống như đuổi vịt mà đem một tổ hai người rình coi này đuổi tới phòng khách.
Tuy rằng cô đích xác có chút tức giận, nhưng lúc này cô lại càng giống như vì che dấu xấu hổ.
Cô hùng hổ ngồi đối diện: "Đến nhà của tôi làm gì? Không biết phải nói trước một tiếng sao? Có thể tôn trọng sự riêng tư của tôi một chút hay không? "
Y Y giống như nhảy nhảy trên tấm bạt lò xo mà nhảy nhót ở trên sô pha, ở tại chỗ nhảy một lúc lâu, lại trèo lên đệm dựa, cô bé đứng rất cao, nhắm chuẩn thời cơ, bỗng nhiên từ trên cao nhảy xuống, sau đó khanh khách nằm ở trên đệm cười.
Tống Huy Dực đem tầm mắt đặt ở trên mặt Đỗ Minh Thâm.
"Y Y cùng Tống tiên sinh giận dỗi, Y Y thế nào cũng phải mặc váy, Tống tiên sinh nói mùa đông không được mặc váy đi nhà trẻ, bằng không không có cách nào tự cởi quần đi tiểu. Hơn nữa tiểu cô nương gần đây bắt đầu học đàn dương cầm, cũng vì chuyện luyện đàn mà ầm ĩ một trận, buổi chiều sau khi tôi đón Y Y, cô bé liền chết sống không chịu về nhà, nói không cần tha thứ cho ba ba." Đỗ Minh Thâm nói.
Tống Huy Dực hít sâu một hơi: " Mẹ con bé đâu?"
"Đã cùng bạn bè ra ngoài chơi rồi, " Đỗ Minh Thâm nhìn nhìn thời gian: "Bây giờ hình như lại đi nhuộm tóc, nghe nói tóc kia phải làm bảy tám tiếng đồng hồ. ”
"Phiền chết đi được!" Tống Huy Dực ném xuống một câu, lại chạy đến phòng bếp.
Cô cũng không phải tới tìm Ngô Lạc, cô chỉ là muốn đợi ở một nơi có Ngô Lạc để vuốt thuận mạch suy nghĩ.
"Không được, mình phải ổn định ba mình trước đã." Tống Huy Dực rút kinh nghiệm xương máu, cô quyết định nhanh chóng gửi tin nhắn cho Tống Vĩ Chu, nói mình nhất định phụ trách khuyên Y Y, làm ông không cần nhất thiết phải tới đây, buổi tối trước giờ đi ngủ nhất định sẽ làm Y Y về nhà.
Ngô Lạc xử lý xong tất cả nguyên liệu nấu ăn, anh đi tới nhìn Tống Huy Dực đang bày ra một trương mặt thối: "Buổi tối cứ để bọn họ ở chỗ này ăn cơm đi, trong nhà có đồ ăn. "
Tống Huy Dực hừ lạnh một tiếng, không tình nguyện: "Hôm nay tính bọn họ có lộc ăn."
Nhân lúc Ngô Lạc đang hừng hực khí thế xào rau, cô đi đến phòng khách tuyên bố quyết định của mình: "Hai người ăn cơm tối xong liền đi. “
Y Y giống như một con khỉ nhỏ nhảy nhảy lại đây: "Buổi tối chị muốn cùng tỷ phu làm cái gì?"
Tống Huy Dực nhướng mày: "Chuyện chúng ta muốn làm nhưng nhiều lắm......"
Cô âm cuối xoay mấy vòng, ở Y Y cho rằng cô muốn nói ra cái gì giờ mão dần sửu gì gì đó, cô bỗng nhiên dừng lại: "Cho nên hai người cần phải đi."
Tống Huy Dực vội vàng ra tay trước khi Y Y miệng nhỏ một bẹp: "Không được khóc! Để hai người ở lại ăn cơm đã là tận tình tận nghĩa, em lại ăn vạ không đi thì sau này đừng mơ tưởng chị thu lưu em. ”
Y Y cuối cùng vẫn là khóc, nhưng không phải bởi vì cái này uy hiếp trần trụi, mà là sau khi ăn cơm Ngô Lạc nấu xong bị ăn ngon khóc.
"Thịt kho tàu này ăn quá ngon! Ô ô ô...... cay quá cay quá, em muốn uống nước!"
Ngô Lạc nhìn bộ dáng Y Y bưng ly nước uống điên cuồng, hơi có chút ngượng ngùng nói: "Thực xin lỗi a, chú không cho ớt, chỉ dùng một chút tương hột, lần sau chú không bỏ nữa. ”
Tống Huy Dực ánh mắt rùng mình: "Còn có lần sau?"
Y Y rõ ràng ăn không được cay, lại càng muốn nhìn chằm chằm hai món mỹ vị đồ ăn cay kia mà ăn, chỉ ăn đến nước mắt cuồng chảy.
"Con bé là một chút ớt cay cũng ăn không được," Tống Huy Dực không muốn phất Ngô Lạc mặt mũi, giải thích nói: "Ba em thích ăn đồ ăn Hoài Dương, ăn cơm ở nhà bọn họ, trong miệng đều có thể nhạt ra vị chim*."
* Nguyên văn là: 嘴里都淡出鸟来 (miệng nhạt đến ra con chim XD) nói chung là chữ 淡 (đạm/dan: nhạt) đồng âm với chữ 蛋 (đản/dan: trứng) trứng để lâu nở ra con chim =))) Trong truyện Thủy Hử hồi 3 có tình tiết Lỗ Trí Thâm (1 trong 108 anh hùng Lương Sơn Bạc) đi tu trên núi Ngũ Đài, ba tháng không biết mùi thịt, cảm thấy trong miệng nhạt đến ra con chim, ý là ổng muốn ăn thịt =))))))) [cr: Tùy khả tương y].
Y Y đứng ở trên ghế, trong tay cầm cái muỗng quơ quơ nhiệt huyết tràn đầy*: "Chị ơi, chị đừng nói nhà các ngươi nhà của chúng ta nói như vậy, ba ba nghe xong lại muốn tức giận. ”
* Nguyên văn: 揮斥方遒 dịch ra là huy xích phương tù ( ý chỉ sự nhiệt huyết không gì ngăn được, sức mạnh tràn đầy).
Ngô Lạc ở trên mặt hai chị em lặp lại bồi hồi, cuối cùng ra đến kết luận: "Hai chị em lớn lên còn rất giống."
Y Y vui vẻ đến nhảy cẫng lên: "Thật vậy chăng? Ba ba luôn nói em không đẹp bằng chị em!"
Tống Huy Dực liên tục lắc đầu, chậc chậc thở dài: "So với em khi còn bé, kia xác thật là kém xa. "
Ngô Lạc có chút không tin.
Để chứng minh bản thân, Tống Huy Dực mở ảnh trong điện thoại ra, cô lục lọi tìm hồi lâu, cuối cùng cũng tìm được mấy tấm hình ảnh tư liệu khi còn nhỏ của mình.
"Anh xem, như thế nào?"
Ngô Lạc nhận lấy điện thoại, cảm giác kinh diễm bộc lộ trong lời nói.
Ảnh chụp gần hai mươi năm trước hơn nữa là lần chụp thứ hai nên độ phân giải không tính quá cao, nhưng cô gái nhỏ bên trong môi đỏ răng trắng, mặt mày cao thẳng, mái tóc dày chải cao, lộ ra khuôn mặt trứng ngỗng nhỏ nhắn tinh xảo lung linh, mặc dù tuổi không lớn, nhưng ngũ quan đã rất có đại nhân thẩm mỹ bên trong hoàn mỹ, là cái mười phần mỹ nhân phôi.
Anh vuốt sang trái phải, phát hiện ảnh chụp khi còn nhỏ của Tống Huy Dực cơ bản đều là ảnh biểu diễn, hoặc là đứng bên cạnh đàn dương cầm, hoặc là cầm một bức tranh, lại hoặc là đem cổ chân nâng lên bên cạnh mặt chụp lưu niệm.
"Em khi còn bé thật đúng là cái văn nghệ phần tử tích cực."
"Còn không phải đều là bị bọn họ bức." Tống Huy Dực nói đến chuyện này liền kêu khổ không ngừng: "Lúc em học tiểu học, các bạn học tan học làm xong bài tập là có thể đi chơi, còn em vẫn phải khổ ha ha mà đi học các loại lớp hứng thú, mỗi ngày đều không giống nhau, học đến bảy tám giờ về nhà còn phải vội vàng làm bài tập. ”
"Còn anh thì sao?" Tống Huy Dực: "Anh khi còn bé đều thế nào qua? ”
Ngô Lạc nhớ lại thời thơ ấu của mình: "Chính là chơi, đầy khắp núi đồi mà chạy ”
Tống Huy Dực và Y Y đồng thời hướng về phía anh quăng tới ánh mắt hâm mộ: "Anh thật đúng là quá hạnh phúc."
......
Y Y trái chọn phải chọn, cầm cái muỗng nhỏ dùng sức lay thức ăn trong chén của mình, miệng cô nhóc nhỏ, hơn nữa vừa nghe bọn họ nói chuyện là quên ăn cơm, cuối cùng chỉ còn lại một mình cô bé còn cầm bộ đồ ăn.
Ngô Lạc ôn thanh nói: "Y Y có còn ăn hay không? Nếu không ăn nữa thì chú đi rửa chén. ”
Đỗ Minh Thâm kinh sợ đứng lên: "Ngô tiên sinh nếu còn có việc thì đi trước đi, chén tôi đến rửa là được, cô bé ăn cơm chậm, lát nữa phỏng chừng còn phải muốn tôi đút. ”
Ngô Lạc giờ lên lớp đúng là sắp trễ, anh không kiên trì nữa, sau khi chào tạm biệt Y Y liền chuẩn bị đổi giày đi ra ngoài.
Tống Huy Dực lặng lẽ ủ rũ sờ tới cửa, cô dựa lưng lên cửa, ngón tay thon dài cách quần áo câu quấn lấy thắt lưng Ngô Lạc: "Anh lên lớp xong còn tới sao? ”
Ngô Lạc cảnh giác mà nhìn nhìn hướng phòng bếp, nghe được Đỗ Minh Thâm còn đang khuyên Y Y ăn cơm, anh cúi đầu mút lấy vành tai trắng nuột của Tống Huy Dực: "Trước kia anh cũng chưa phát hiện em còn có thể đem chân nâng đến nơi này. ”
Anh lấy tay so cái độ cao, đó là vị trí trên đỉnh đầu cô.
"Em hiện tại cũng có thể!" Tống Huy Dực đặt tay lên trên eo anh: "Buổi tối anh trở về, em giạng thẳng chân cho anh xem."
Ngô Lạc khòm người xuống, hôn lên môi cô, sau khi nhanh chóng được đến đáp lại, bọn họ liền nhiệt liệt hôn lên, liếm mút triền miên, câu quấn liếm láp.
Cuối cùng, Ngô Lạc thò đầu lưỡi ra liếm liếm môi cô, lại ở trên mặt cô hôn một cái: " Đi rồi. ”
Tống Huy Dực đóng cửa lại, quanh thân mặc giáp, hai tròng mắt nồng đậm như mực trở lại phòng ăn.
"Hai người nghe kỹ cho tôi." Tống Huy Dực đứng dưới ánh sáng, hai tay chống ở hai bên bàn ăn: "Không được đem chuyện của anh ấy nói ra, nhớ kỹ chưa? ”
Đỗ Minh Thâm liên tục gật đầu, lập tức biểu lộ lòng trung thành: "Ngài yên tâm, tôi tuyệt đối không nói, nếu bọn họ hỏi, tôi cũng không nói. ”
Tống Huy Dực đem trọng điểm công lược đặt ở trên người Y Y: "Đã nghe chưa? Chỉ cần em không nói chị gái sau này sẽ không bao giờ ghét bỏ em, còn mua cho em rất nhiều đồ chơi. ”
Nhận được câu trả lời vừa lòng, Tống Huy Dực cuối cùng cũng yên tâm, cô sờ sờ đầu Y Y: "Ngoan. ”
Y Y quay đầu liền về nhà đem những gì mình nhìn thấy nghe thấy một năm một mười mà nói cho Giang Lệ Thành.
Giang Lệ Thành kinh ngạc đến mức miệng sắp không khép lại được: "Con xác định người con nhìn thấy là bạn trai của chị gái con? ”
Y Y ăn kẹo que, xác định gật đầu: "Con đều nhìn thấy họ hôn hôn rồi." ”
Giang Lệ Thành đem khuôn mặt Y Y đang chuẩn bị xem phim hoạt hình bẻ lại đây: "Mẹ hỏi con, người đàn ông kia bao nhiêu tuổi? Làm nghề gì? Bọn họ đã ở bên nhau bao lâu rồi? ”
Y Y sắp bị những vấn đề liên tiếp này nện choáng váng, cô bé không kiên nhẫn quay đầu lại: " Mẹ tự hỏi chị ấy đi, làm sao con biết được. ”
Giang Lệ Thành trong lòng kinh nghi bất định, cô ta đối với sinh hoạt cá nhân của Tống Huy Dực có loại nóng bỏng hứng thú gần như biến thái, cô ta vừa muốn nhìn một chút là cái gì nhân vật, lại sợ người nọ quá mức ưu tú, ảnh hưởng đến lợi ích của mình cùng con gái.
Cô lần nữa đem mặt Y Y bẻ lại đây: "Con trước tiên đừng nói cho ba con biết chuyện này, chúng ta trước tiên tự mình thám thính thực hư ra sao cùng với đối phương ngọn nguồn, như vậy biết người biết ta, mới có thể trăm trận trăm thắng, đừng đến lúc đó đánh chúng ta trở tay không kịp. ”
Cô ôm qua đứa con gái đã không muốn để ý đến mình: "Y Y nha, cô ta nhưng ngàn vạn lần không thể tìm được một người chồng đặc biệt lợi hại, bằng không công ty của ba con cũng chưa có phần cho hai chúng ta. ”
***Editor: Về xưng hô của bé Y Y và nam chính, sau khi Y Y biết na9 là anh rể thì sẽ để xưng là anh em, còn về na9 xưng hô với Y Y vì tác giả để na9 xưng hô là chú nên mình sẽ giữ nguyên theo tác giả nha.