Nhập Vũ

Chương 14




Tống Huy Dực mơ hồ ăn xong bữa tiệc xem mắt này, trước khi chia tay, Trương Ninh nói gì đó với cô một chữ cô cũng không nghe vào, chỉ thưa dạ gật đầu, lung tung ậm ừ vài tiếng.

Cho đến khi ở cửa chỉ còn lại hai người Tống Huy Dực và Cận Nhất Dương.

Cận Nhất Dương rất rõ ràng, anh ta nhìn ra được Tống Huy Dực không yên lòng, cũng không thèm để ý, rất lịch sự mở cửa xe ra: "Xe của em bị mẹ em lái đi rồi, ngồi xe của tôi đi."

Tống Huy Dực kinh ngạc ngước mắt lên: " Muốn đi đâu vậy? ”

"Đi xem phim nha." Cận Nhất Dương bật cười, lộ ra một hàng răng trắng: "Em vừa rồi không phải đều đã đồng ý rồi sao. ”

"À..." Tống Huy Dực phản ứng lại đây, cô đột nhiên ôm bụng, cố gắng nặn ra vẻ mặt thống khổ khó chịu: "Tôi có chút không thoải mái, muốn về nhà trước. "

"Không thoải mái?" Cận Nhất Dương thu lại ý cười, như lâm đại địch: "Vậy đi bệnh viện xem một chút đi, cụ thể là em ở chỗ nào không thoải mái? ”

Anh ta thể hiện thái độ chuyên nghiệp đặc thù của bác sĩ khi đối mặt với bệnh nhân.

"Tôi chỉ cần..." Tống Huy Dực nhăn nhó nói: "Về nhà uống chút nước ấm, lại đắp kín chăn làm ấm bụng là được rồi. ”

Cận Nhất Dương bừng tỉnh đại ngộ, lập tức lộ ra nụ cười xấu hổ, vội vàng lái xe đưa người về, một khắc không dám chậm trễ đưa người về tiểu khu.

Tống Huy Dực một mình ở trong tầng hầm bồi hồi rất lâu, lề mà lề mề đi đến cửa thang máy, trong túi có rất nhiều đồ vụn vặt, hôm nay vừa vặn lại xách là túi nhỏ không có nhiều lớp, kéo kéo một lúc lâu cũng không tìm được thẻ ra vào, cô bực bội hung hăng ném túi xách trong tay xuống đất.

Cân nhắc tới cân nhắc đi, vẫn là không muốn về nhà, cô thở dài, xoay người lái một chiếc xe khác của mình, đi tới nhà Tống Vĩ.

Nơi có bé con rất dễ dàng kéo người từ bên trong nhi nữ tình trường, thương xuân bi thu trở về hiện thực, Tống Huy Dực vừa vào cửa liền nhìn thấy Tống Vĩ vẻ mặt buồn bã: "Cuối cùng cũng có một trợ thủ tới. ”

Chị ấy một tay cầm bình sữa, một tay cầm cái thìa, trong tiếng khóc ồn ào sắc nhọn, nâng cao giọng lên nói chuyện như ở quán bar: "Chị đã tìm được bảo mẫu mới rồi, nhưng cô ấy còn hai ngày mới nghỉ việc ở chỗ chủ nhà cũ, lần này người này thật sự rất tốt, chị đã hỏi thăm rất nhiều nơi mới hỏi được. ”

Tống Vĩ tóc tai rối bời, trên mặt rất tiều tụy, chị ấy nhanh chóng thay tã giấy bằng một loại thủ pháp nhanh nhẹn hơn nữa không cần trải qua suy nghĩ: “Mấy ngày nay chị chỉ có thể xin nghỉ, đem công việc về nhà làm.”

Tống Huy Dực tâm tình đau đớn, cô đi qua câu có câu không trêu chọc Tề Tề, nằm sấp bên cạnh bé thật sâu thở dài một hơi.

"Em đừng thở dài ở bên cạnh con trai của chị" Tống Vĩ vội vàng đi tới đi lui trong phòng, mỗi lần đi tới trong tay đều có thể có thêm một thứ.

Cuối cùng chị ấy dừng lại thở hổn hển: "Em làm sao vậy?"

"Em chỉ là muốn hỏi chị một chút." Tống Huy Dực cúi đầu xuống, tầm mắt rơi vào trên người Tề Tề: "Bình thường chị tiếp xúc giao lưu với những người đã từng có quan hệ thân thể với chị như thế nào? ”

"Cái này còn không đơn giản, muốn thì gửi tin nhắn, hỏi 'Ngày mai có đến hay không?' Muốn đến thì đến không muốn đến thì tìm người khác thôi. ”

Tống Vĩ nhạy bén ngửi được hơi thở bát quái, hai mắt tối đen như nước lặng đều sáng lên, người em họ này tính tình luôn luôn lạnh lùng, rất ít khi thấy cô ấy ở trên người đàn ông lung lay bất định, đây quả thực chính là một liều thuốc trợ tim mạnh trong cuộc sống buồn tẻ mang bé con này.

"Tình hình bây giờ là gì? Em dẫn chị đi gặp anh ta, gặp người thật chị mới có thể nhanh chóng chẩn đoán, đúng bệnh hốt thuốc. "Tống Vĩ sinh ra lòng hiếu kỳ mãnh liệt đối với nhân vật này.

Tống Huy Dực liên tục lắc đầu: "Chúng em còn chưa phát triển đến mức có thể giới thiệu anh ấy với những người xung quanh em. ”

"Bất quá..." Tống Huy Dực chớp chớp mắt: "Sáu giờ rưỡi tối anh ấy sẽ dạy trẻ con học ròng rọc trong công viên, nếu chị thật sự muốn nhìn chúng ta có thể ở xa xa nhìn lén một cái. ”

Tống Vĩ lúc này hoan hô và ngay lập tức bắt đầu bày mưu tính kế: "Chúng ta có thể đặt Tề Tề vào trong xe đẩy rồi đẩy ra công viên, giả vờ như đang đưa đứa bé đi tản bộ. ”

Tầng dưới xe đẩy bị nhồi nhét đầy ắp các loại đồ dùng trẻ sơ sinh, Tề Tề nằm trong giỏ ngủ trải đầy chăn đệm ngủ ngon lành, Tống Vĩ lấy tay tùy ý chải tóc vài cái, hai người liền ra ngoài đi đến công viên.

Khoảnh khắc Ngô Lạc xuất hiện, Tống Huy Dực có tật giật mình trong nháy mắt xoay người, một mình cô đưa lưng về phía quảng trường, dùng khí âm nói chuyện: "Thấy không, cái kia mặc quần áo màu đen lớn lên cao nhất chính là anh ấy. ”

Tống Vĩ rướn cổ lên nhìn trái lại nhìn phải, tìm kiếm một hồi lâu.

Tống Huy Dực trách mắng: “Chị có thể đừng rõ ràng như vậy được không!”

“Anh ta lại không quen biết chị, sợ cái gì.” Tống Vĩ cuối cùng cũng tìm được nhân vật mục tiêu,ánh mắt thẳng lăng lăng gắt gao đi theo anh ta.

Ngô Lạc trượt băng rất thuần thục, vốn có vóc dáng rất cao cộng thêm một hàng bánh xe càng khiến anh như hạc đứng giữa bầy gà.

Dáng người anh gầy gò, nhưng cũng không phải gầy yếu, lúc không cười môi hơi mím lại, trông rất kiên nghị, nhưng anh đối với trẻ con thường xuyên cười, khi cười rộ lên hai mắt sẽ cong cong một chút, cùng hình tượng vừa rồi xa cách khác nhau như hai người.

“Đẹp trai.” Tống Vĩ lời ít mà ý nhiều làm ra tổng kết, chị ấy giơ ngón tay cái lên: “Đủ đúng giờ.”

“Em biết anh ấy đẹp trai, ai bảo chị xem anh ấy có đẹp trai hay không.” Tống Huy Dực bất mãn lẩm bẩm.

Tống Vĩ đối với những việc đã trải qua của Ngô Lạc có nghe được một chút, lúc này thấy anh ăn mặc quả thật có chút túng quẫn, cô thấm thía nói: "Chị hỏi em, anh ta có biết căn nhà kia của em là tự mình mua hay không? Có biết em còn có vài căn nhà nhỏ và cửa hàng hay không. ”

Tống Huy Dực trong lòng giật mình, cứng ngắc gật đầu: "Hình như anh ấy đã biết rồi. ”

"Vậy xong rồi." Tống Vĩ hận sắt không thành thép nhìn Tống Huy Dực: "Rốt cuộc em vẫn là đạo hạnh quá nông cạn, loại chuyện này không tốt ngay từ đầu đã cùng người ta nắm vững*, bây giờ đàn ông hiện thực tuyệt đối không kém hơn phụ nữ. ”

* 掏底

Hán Việt: ĐÀO ĐỂ

nắm vững; hiểu rõ (nguyên nhân, nguồn gốc.)

Tống Tương phân tích từng điều từng cái: "Em xem người này, ngoại trừ có một cái túi da* còn có cái gì khác? Anh ta một không có văn hóa hai không có kỹ thuật, huống chi còn có tiền án, sau này tìm việc làm như thế nào? Ngoại trừ gương mặt kia anh ta không còn gì khác, cho nên còn không phải lợi dụng thật tốt thừa dịp còn trẻ nương tựa một cái phú bà kiếm chút tài sản? Em đừng quá đơn thuần, quan hệ thân thể có thể, nhưng nhất định phải để ý nhiều hơn, đừng đến lúc đó bị lừa đến quần cũng không còn. ”

* 皮囊

Hán Việt: BÌ NANG

bị thịt; cái xác (ví với thân thể con người, mang ý mỉa mai)

"Nói cách khác anh ấy coi trọng tiền của em?" Tống Huy Dực không vui bĩu môi: "Vậy thì không thể rồi, anh ấy đối với em rất lạnh nhạt. ”

"Đây đều là kịch bản." Tống Vĩ nói: "Vậy nếu không anh ta còn có thể vì cái gì? Huống chi người ta bây giờ là nắm chặt hiểu thấu em rồi, liền dùng chiêu lạt buộc chặt kia chờ em đâu. ”

“Vì tiền thì vì tiền đi,” Tống Huy Dực bắt đầu bất chấp tất cả, cô không vui nói: “ Nếu anh ấy thật sự thích em kia vẫn là một phiền toái lớn, như bây giờ giao dịch tiền sắc cũng rất tốt, dù sao em cũng chỉ coi trọng anh ấy……”

“ Cô Tống!”

Tống Huy Dực nhất thời lâm vào tranh luận, đem người và sự tình bên cạnh che đậy hết, lúc này bị một giọng nam kinh hỉ trong nháy mắt kéo trở về hiện thực.

Phùng Nguyên bước nhanh tới, mừng rỡ nói: "Cô Tống cũng đến công viên đi dạo sao? ”

Tống Huy Dực vẫn còn có chút đắm chìm trong cảm xúc kích động, cô kéo ra một khuôn mặt tươi cười: "Đúng vậy, cùng cháu trai tôi đến chơi. ”

Bị nhắc đến Tề Tề giống như có cảm ứng, cậu bé bỗng nhiên oa một tiếng khóc lớn lên.

Tống Vĩ vốn đang đánh giá người đàn ông mới xuất hiện này, nghe thấy tiếng khóc, cô bừng tỉnh hoàn hồn ôm đứa bé ra, vừa đi vừa ôn nhu dỗ dành.

Tề Tề không biết đã sớm tỉnh bao lâu rồi, bị nhốt trong xà rông nóng đến toàn thân đỏ bừng, cậu bé khóc đến tê tâm liệt phế, mặt càng lúc càng đỏ lên, thế nào cũng không dừng lại được.

Tống Vĩ gấp đến độ mồ hôi rơi như mưa, chị ấy tùy tiện kéo áo choàng trên người Tề Tề xuống, nhưng vẫn chưa đúng lắm.

"Tề Tề hơn phân nửa là ị phân, chị phải đi về đổi cho nó."

Tống Huy Dực ở bên cạnh cũng gấp đến độ không chịu nổi, muốn hỗ trợ lại khổ nỗi không biết từ đâu, chỉ có thể liên tục giả mặt quỷ tận lực hấp dẫn sự chú ý của Tề Tề: "Nhưng không phải chị mang theo rất nhiều tã giấy sao? ”

"Không được không được." Tống Vĩ nóng đến nỗi tóc đều dính lại: "Bây giờ thời tiết lạnh, đặc biệt là vào ban đêm, nếu cởi quần áo ra đổi rất dễ bị bệnh, hơn nữa nếu đi ị cũng cần phải rửa bằng nước nóng. ”

Một tay chị ấy ôm Tề Tề, còn tay kia đẩy xe muốn rời đi.

Tống Huy Dực tiếp nhận đứa nhỏ, cùng chị ấy đi đến ven đường bắt xe, Tề Tề vẫn đang khóc đến sắp ngất đi, một người nho nhỏ vậy mà tiếng khóc lảnh lót vang lên rung trời.

Thật vất vả mới đưa hai mẹ con lên xe, Tống Huy Dực mới nhớ tới xe của mình còn dừng ở dưới lầu nhà Tống Vĩ, người trong lúc rối ren luôn dễ dàng xem nhẹ một ít logic đơn giản.

Cô không còn lý do để ở lại đây nữa, cô đứng ở dưới ánh đèn đường, suy tư có nên chào hỏi Phùng Nguyên một tiếng rồi mới đi hay không, nhà ở gần đây, cô có thể không cần quay đầu lại mà đi thẳng đến tiểu khu, nếu quay trở về cô lại sợ gặp được Ngô Lạc.

*

“Vừa rồi người nọ không thích hợp em.”

Tống Huy Dực có chút không kịp phản ứng những lời này là nói với mình, cô ngẩng đầu, nhìn thấy Ngô Lạc vừa vặn đứng ở nơi giao tiếp vầng sáng, anh cúi đầu nhìn mũi chân mình, giống như người của hai thế giới. Tống Huy Dực thiếu chút nữa muốn cho rằng mình sinh ra ảo giác.

"Anh nói cái gì?" Tống Huy Dực nghiêng đầu hỏi anh.

"Ba của Phùng Tranh Nhiên thích em, em nhìn không ra?"

"Anh ta có thích tôi hay không tôi làm sao biết." Tống Huy Dực bực bội quay đầu, cũng không nhìn anh.

Tống Huy Dực vừa vặn đứng ở dưới nguồn sáng, làn da sáng đến mức gần như trong suốt, lông mi thật dài mấp máy chớp giống như một chiếc quạt lông, từ hướng của Ngô Lạc vừa vặn có thể nhìn thấy sống mũi cao thẳng của cô cùng đôi môi đỏ mọng bởi vì bất mãn mà hơi hơi bĩu ra.

Đôi môi kia anh từng hôn qua.

Ngô Lạc một lần nữa đặt tầm mắt lên chiếc xe vừa đi qua: "Tuổi của anh ta quá lớn còn có con, em vẫn là nên cùng chàng trai giữa trưa ở bên nhau thì tốt hơn. ”

"Bây giờ anh nói với tôi những cái này để làm gì? Anh nghĩ anh là ai? "Gương mặt Tống Huy Dực bởi vì phẫn nộ mà nổi lên vẻ giận, cô dùng ánh mắt trào phúng nhìn về phía Ngô Lạc: "Anh không phải thật sự cho rằng tôi thích anh chứ?" Cô hừ cười một tiếng: "Anh đừng ngớ ngẩn." ”

“Tôi chưa từng mơ ước qua em.”

Ven đường một chiếc xe tải lớn chạy qua, tiếng rầm rầm che lấp giọng nói trầm thấp của Ngô Lạc.

“Anh nói cái gì?” Tống huy dực không nghe rõ.

"Tôi nói tôi cho tới bây giờ chưa từng vọng tưởng qua em." Giọng nói của Ngô Lạc tăng lên tám độ, lại nhanh chóng hạ thấp, thậm chí còn thấp hơn trước: "Tôi biết chúng ta không có khả năng. ”

Tống Huy Dực không nói chuyện.

"Chỉ là hôm nay em tới..." Ngô Lạc nói chuyện dần dần trở nên miệng lưỡi không rõ.

"Tôi giúp chị họ tôi mang hài tử, không phải tới tìm anh." Tống Huy Dực ngắt lời anh: "Vậy tôi đi đây. ”

"Vậy tôi đưa em, buổi tối không an toàn."

Tống Huy Dực không biết lại bị giẫm lên dây thần kinh nào, cô bỗng nhiên xù lông, hét lớn với Ngô Lạc: "Tôi cũng không phải chưa từng không có ai từ nơi này đi về nhà qua! Anh lần trước cũng không tiễn tôi, lần này lại giả mù sa mưa đưa cái gì đưa! ”

Nói xong cô cũng không quay đầu lại mà đi rồi.