Nháo Cưới: Cưng Chiều Vợ Như Mạng

Nháo Cưới: Cưng Chiều Vợ Như Mạng - Chương 21: Cái gì gọi là bổn phận làm vợ?




Thích Hiểu ho khan hai tiếng, cúi đầu để chứng minh mình trong sạch, thân hình cao lớn của anh cúi xuống, ngón tay để trên nút áo cao nhất, thanh âm mang theo hấp dẫn, âm cuối nâng lên.



"Muốn nhìn kỹ một chút?"



Mặc dù biết rõ là Cố Nghị Quân đang cười nhạo, nhưng phối hợp với thanh âm hơi khàn khàn, trong đầu Thích Hiểu không thể ngăn chặn hình ảnh hoạt sắc sinh hương hiện lên, mũi nóng lên, hai dòng máu mũi thiếu chút nữa chảy xuống.



"Gieo họa!"



Trong nội tâm thầm mắng một tiếng, Thích Hiểu vội vàng che mũi đứng lên, hung hăng trừng mắt với anh một cái.



Bờ môi Cố Nghị Quân quyến rũ ra, mỉm cười hài lòng, sau đó mới rời đi.



Rất tốt, xem ra sức quyến rũ của anh còn chưa có mất đi.



Đoán chừng cô bị sắc dụ, sẽ không còn nghĩ tới chuyện đêm qua cô từ trên giường bị ôm xuống đất như thế nào.



- -



"Hiểu nhi, súp này là tiểu Ngô làm vì cháu, rất bổ thân thể, cháu nếm thử có thích hay không."



Cố lão mặt mũi hiền lành cười tủm tỉm nhìn mình, Thích Hiểu thật sự có loại cảm giác thụ sủng nhược kinh, đặc biệt là liên tưởng đến thân phận của đối phương.



Chỉ là trong mắt tha thiết mong đợi là thế nào, Thích Hiểu âm thầm uống súp, bên tai truyền đến giọng Cố lão.



"Nếu cháu thích ông sẽ bảo tiểu Ngô ngày mai cũng sẽ làm cho cháu, sau này nói một ít món ăn cháu thích đi, dù sao các cháu là vợ chồng son phải ở đây mấy tháng."



"Phốc."



Một ngụm súp bị phun mạnh ra ngoài, Thích Hiểu bị sặc đến ho khan liên tục, không ngừng vỗ ngực.



Cùng tên cầm thú này ở mấy tháng? Đây không phải là đang nói đùa đi.



Hôn nhân của các cô chỉ có một năm, đây là muốn nháo loại nào.



Nhưng loại hành vi này của Thích Hiểu trong mắt Cố lão hiển nhiên có giải thích khác.



Trên mặt ông nhanh chóng nổi lên một mảnh ngạc nhiên mừng rỡ, ánh mắt không ngừng nhìn về hướng bằng phẳng bụng của Thích Hiểu.



"Đã... Có?"



"Khụ khụ khụ." Thích Hiểu thiếu chút nữa bị sặc chết, vội vàng giải thích: "Ông nội, cái kia, cháu không cẩn thận bị sặc."



Cố lão lúc này mới thoải mái: "Đứa nhỏ ngốc từ từ uống, cẩn thận một chút."




Thích Hiểu cơ hồ chôn đầu ở trong chén, trong nội tâm kêu rên.



Những ngày như thế này cũng không biết khi nào mới có thể kết thúc, cô cũng không phải lo lắng tên hỗn đản Cố Nghị Quân kia đối với cô hạ độc thủ như thế nào, ngược lại sợ chính mình nhịn không được hấp dẫn đem người nào đó ăn.



Nam sắc trước mặt, tự chủ đều là Phù Vân a.



Đứng ở lầu hai Chúc Xuân Phương nhìn xuống Thích Hiểu bên dưới, trong tay cầm điện thoại di động, môi tô son màu đỏ thẫm lộ ra một nụ cười lạnh tàn nhẫn.



"Một trăm vạn, giúp cô giải quyết đứa con gái đáng thương này."



Nghe được thanh âm bên kia đồng ý, nụ cười của Chúc Xuân Phương từ từ lan ra cả hai gò má, nếp nhăn ở trên gương mặt tuổi gần năm mươi giăng đầy như mây đen, vòng quanh trông dữ tợn.



Đúng vào lúc này, Cố Cảnh Đào trong phòng đi ra, đúng lúc nhìn thấy vẻ mặt của mẹ mình.



Mày anh nhăn lại, trong đầu thoáng hiện lên khuôn mặt đơn thuần của Thích Hiểu.



- -



Nếu nói giải quyết, tự nhiên có rất nhiều phương thức, không có gì ngoài làm cho con trai lớn Cố Nghị Lâm cùng vợ Chúc Xuân Phương ở lại trong biệt thự.




Chính là cơ hội tốt gây án, thật sự là ngàn năm một thuở.



Lúc Chúc Xuân Phương bắt đầu hết thảy kế hoạch, Thích Hiểu đang đi làm ở công ty không nhịn được rùng mình một cái, chỉ cảm thấy gần đây khí trời bắt đầu chuyển lạnh.



"Có phải là không thoải mái hay không, phần văn kiện này tôi giúp cô đưa đến phòng làm việc giám đốc cho."



Thích Hiểu khoát tay, không đếm xỉa đến ánh mắt ao ước lại ghen ghét của đối phương.



"Cảm ơn, tôi đưa đi là tốt rồi."



Kể từ khi quan hệ cô cùng Cố Nghị Quân bị phát hiện, ánh mắt của mọi người trong công ty nhìn cô dĩ nhiên không giống nhau.



Có hâm mộ ghen ghét, tự nhiên cũng có ở sau lưng chỉ trích.



Nếu Thích Hiểu lúc trước có lẽ còn muốn cùng những người này lý luận thật tốt, nhưng sau trải qua sự kiện kia, cô cũng không muốn đi cải cọ.



Sẽ có một ngày chân tướng rõ ràng, những người này tự nhiên sẽ hiểu họ đã từng có ý nghĩ buồn cười cỡ nào.



Đi đến cửa phòng làm việc, Thích Hiểu do dự hết lần này đến lần khác, lúc này mới gõ cửa mà vào.



Trước bàn làm việc rộng, nhìn bóng dáng người đàn ông đang xử lý văn kiện không biết mệt mỏi, đầu mày đẹp thoáng khép lại nâng, hình dáng kiên nghị phảng phất trên một tầng ánh sáng mông lung.




Vô luận nhìn bao nhiêu lần nhưng Thích Hiểu không thể phủ nhận, hình ảnh Cố Nghị Quân chăm chỉ làm việc đối với tất cả sinh vật nữ tính có lực hấp dẫn không thể chống cự.



"Chuyện gì?"



Cố Nghị Quân ngẩng đầu nhìn mắt Thích Hiểu, anh hiểu rất rõ cô gái này, nếu như là không có chuyện, cô hận không thể vĩnh viễn không bước vào phòng làm việc này nửa bước.



Thật giống như bên trong có Hồng hoang mãnh thú.



Nghĩ tới như vậy, mày Cố Nghị Quân nhíu lại sâu hơn.



"Tôi, chúng ta khi nào thì mới có thể trở về?"



Thích Hiểu lấy cớ đem văn kiện bày ở trên bàn, cố lấy dũng khí nhìn về phía Cố Nghị Quân.



"Ý của tôi là, từ trong biệt thự của Cố gia rời đi."



Từ trong biệt thự tổ phụ rời đi, chẳng lẽ cô không thể chờ đợi được, muốn cùng đàn ông khác hẹn hò?



Thích Hiểu mắt thấy màu mắt anh càng ngày càng sâu, lại hồn nhiên không biết mình rốt cuộc đắc tội anh ở đâu, theo bản năng muốn tránh nguy hiểm cô cất bước muốn bỏ chạy, muốn nhanh chóng thoát khỏi người đàn ông đang nổi lên tức giận trước mặt.



Chỉ là bước chân còn chưa mở ra một bước, thân thể lại bị một sức lực mạnh áp ở trên bàn, bên tai truyền đến tiếng văn kiện rơi trên mặt đất, sống lưng dán chặt trên mặt bàn bóng loáng lạnh buốt.



Chóp mũi cao thẳng của Cố Nghị Quân cơ hồ muốn đụng chạm hai gò má Thích Hiểu, đem hai tay cô giơ qua đầu, môi mỏng lộ ra nụ cười tà.



"Tôi giống như cần phải dạy cô, cái gì gọi là bổn phận làm vợ."



Gương mặt tuấn tú phóng đại trước mắt, sau một khắc hai người liền muốn gắn bó đụng vào nhau.



Đúng lúc này, cửa chính phòng làm việc đột ngột bị mở, thanh âm lỗ mãng truyền vào tai.



"Đêm nay mọi người tụ họp, anh... A Cố, tôi không phải cố ý, các người tiếp tục, tiếp tục đi."



Hai người đang áp vào mặt bàn đồng thời quay đầu lại, Âu Dương Thần Đông đứng ở cửa quan sát tình huống trong phòng làm việc từ giữa khe hở, khóe môi nhếch lên nụ cười dâm đãng, theo sát phía sau là thư ký trên mặt đang hiện lên sự khiếp sợ.



Ông trời của tôi... Giờ khắc này Thích Hiểu chỉ hận không thể ngất đi mới tốt, cô quả thực có thể tưởng tượng ngày mai mọi người tìm được yêu sách như thế nào.



Nữ nhân viên tài vụ đói khát, dụ dỗ giám đốc?



Mẹ nó, cô mới là người bị cưỡng bức có được hay không