Nhành Hồng Cho Ác Quỷ

Chương 95: Hãy bỏ cái tư tưởng dùng thân thể để giữ chân tôi đi.




Thái độ của Thư Quyên đối với cô vẫn như cũ, rất mực thân thiện.

Làm cho Đới Hạnh San không khỏi cảm thấy hoài nghi.

Không biết cô ta tính giở trò gì.

- Chúng ta có thể vào trong rồi mới nói hay không?

Mặc dù vẫn rất cảnh giác.

Nhưng nghĩ rằng hôm nay, Khâu Kính Hựu cũng có ở biệt thự.

Chắc Thư Quyên không dám làm gì quá đáng đối với cô.

Nên Đới Hạnh San cũng miễn cưỡng đứng qua một bên, nhường chỗ cho cô ta bước vào trong phòng.

Đợi Thư Quyên vào phòng, cô cũng thuận tay đóng cửa lại.

Cô ta quay lại nhìn Đới Hạnh San, cũng không vòng vo mà vào thẳng vấn đề chính.

- Chắc cô cũng biết chuyện, sau khi cô biến mất khỏi biệt thự trong vòng nửa tháng. Thiếu gia đã rất tức giận, và cho người chặt một ngón tay của một vài người làm.

- Đen đủi thay. Một trong số những người làm đó lại là tôi.

Cô nhìn vào bàn tay, có một ngón phải đeo ngón tay giả của Thư Quyên, nét mặt lập tức trầm xuống.

Mặc dù bình thường, cô ta rất hay kiếm chuyện với cô.

Nhưng Đới Hạnh San chưa bao giờ muốn, Thư Quyên phải lãnh kết cục như thế này.

Vì cô mà Thư Quyên mới bị chặt mất một ngón tay.

Trong lòng Đới Hạnh San cũng có chút áy náy.

- Sau khi bị chặt một ngón tay. Tôi mới ngộ ra được một điều rằng, cô từ lâu đã là một phần không thể thiếu, trong cuộc sống của Thiếu gia.

- Vả lại, trong chuyện giữa Thiếu gia và nhà họ Đới, cô chẳng có tội tình gì cả. Dựa vào quan hệ giữa cô và đám người Tiểu Chi, Liên Nhi, tôi cũng nhìn ra được cô là một cô gái tốt, luôn biết suy nghĩ cho mọi người.

- Đáng ra ngay từ đầu. tôi không nên kiếm chuyện với cô, mà phải thông cảm trước nỗi khổ của cô mới phải.

- Thay vì tạo quan hệ tốt đẹp, học hỏi những đức tính tốt của cô, thì tôi lại luôn ganh ghét, đố kỵ với cô.

Vừa nói, cô ta vừa kích động vươn tay nắm lấy tay của Đới Hạnh San, bày ra vẻ mặt thành thật hối lỗi.

- Bây giờ, tôi thật sự biết lỗi rồi! Cô có thể nào bỏ qua những chuyện xảy ra lúc trước, mà tha thứ cho tôi không?

Cô nghi hoặc nhìn Thư Quyên, có chút khó tin.

Một người chua ngoa, đanh đá giống như cô ta.

Mà cũng có ngày chủ động xuống nước xin lỗi Đới Hạnh San sao?

Tuy vẫn còn rất nghi ngờ, nhưng nghe Thư Quyên nói như vậy.

Nếu Đới Hạnh San dứt khoát không chịu tha thứ cho cô ta, thì khác nào tự biến bản thân thành người nhỏ nhen hay sao?

- Chuyện cũ... nếu đã qua rồi thì đứng nhắc lại nữa. Dù sao cô cũng chưa làm ra chuyện gì quá đáng, tôi cũng không còn giận cô nữa.

Dứt lời, Đới Hạnh San chủ động rút tay về.

Nhưng hành động rất nhẹ nhàng, không hề mang ác ý.

Dù sao bọn họ cũng là con gái với nhau.

Cứ nắm tay như thế này mãi thì có chút kỳ quặc.

Với lại, cho dù Thư Quyên đã xin lỗi cô.

Nhưng giữa Đới Hạnh San và cô ta, cũng chưa thân thiết tới mức, nắm tay nhau như vậy.

Nhìn thấy thái độ hời hợt của Đới Hạnh San.

Thư Quyên cũng không tỏ ra khó chịu.

Ngược lại, còn vui vẻ đưa ly sữa trong tay cho Đới Hạnh San.

- Ly sữa này là tôi đặc biệt pha cho cô, coi như là để tạ lỗi. Nếu như cô không còn giận tôi nữa, thì hãy uống nó đi.

Đới Hạnh San lần nữa nhìn đến ly sữa trong tay Thư Quyên, có hơi do dự nhưng vẫn vươn tay nhận lấy.

Tuy vậy, cô vẫn rất đề phòng cô ta, nên chỉ cầm ly sữa mà không hề uống.

Thư Quyên chờ đợi hồi lâu, nhưng vẫn không thấy Đới Hạnh San uống một ngụm sữa nào.

Cô ta liền nở một nụ cười nhạt.

- Tôi biết chúng ta mới giảng hoà như thế này, cô vẫn còn để bụng chuyện cũ. Sợ tôi bỏ thứ gì đó không sạch sẽ vào trong ly sữa, nên không dám uống.

- Không sao. Tôi có thể chờ đến ngày cô hoàn toàn tin tưởng vào tôi.

Nói đến đây, Thư Quyên có hơi ngập ngừng, rồi tự nhiên lại nhắc đến chuyện Đới Hạnh San bị bắt cóc.

- Còn chuyện... của cô và Khắc Phong. Tôi cũng tin là cô và Khắc Phong bị bắt cóc, chứ không phải cố tình bỏ trốn.

- Động cơ của người đứng sau chuyện này, có lẽ thật sự là muốn gây ra hiểu lầm giữa cô và Thiếu gia.

- Có thể đánh thuốc mê người làm trong nhà, thì người đó chắc chắn phải là người ở trong ngôi biệt thự này.

- Cô có nghi ngờ ai trong biệt thự này không?

Từ lúc bị bắt cóc đến giờ, người mà Đới Hạnh San nghi ngờ nhiều nhất, chính là cô ta.

Nhưng bây giờ, Thư Quyên lại hỏi về chuyện Đới Hạnh San bị bắt cóc, bằng giọng điệu giống như cô ta là người ngoài cuộc thế này.

Đương nhiên, Đới Hạnh San cũng không thể nói rằng, cô đang nghi ngờ cô ta.

- Trong biệt thự có nhiều người như vậy. Nếu để phải nghi ngờ, tôi cũng chẳng biết nên nghi ngờ ai.

Thư Quyên nghe vậy, liền an ủi Đới Hạnh San.

- Thôi, dù sao mọi chuyện cũng qua rồi, cô cũng đừng nghĩ nhiều mà sinh bệnh. Bây giờ, chúng ta cũng coi như là bạn, tôi sẽ giúp cô để ý người trong biệt thự này.

- Sau này, có việc gì cần giúp, cô cứ nói với tôi.

Trước ý tốt của cô ta, Đới Hạnh San cũng lịch sự nói lời cảm ơn.

- Cảm ơn cô!

- Chúng ta là bạn, mà bạn bè với nhau thì không cần phải khách sáo. Thiếu gia một lát, có thể sẽ lại tìm cô đấy. Cô tranh thủ chợp mắt một chút đi cho đỡ mệt.

- Tôi ra ngoài đây.

Cô nhẹ nhàng nở một nụ cười, rồi gật đầu với Thư Quyên.

Cô ta thấy thế cũng nhanh chóng rời khỏi phòng.

Trong phòng bây giờ chỉ còn lại một mình Đới Hạnh San.

Cô nhìn ly sữa trong tay, trầm mặc suy nghĩ về thái độ vừa rồi của Thư Quyên.

...

Quay trở lại phòng ngủ của Châu Tinh Sa.

Cô ta nằm trên người của Khâu Kính Hựu, dường như không có ý định đứng dậy, sau khi xảy ra hành động sơ ý khiến hai người ngã xuống giường lớn.

Ngược lại, còn muốn mượn rượu giả say.

Nhằm mục đích muốn quyến rũ hắn.

Dùng thân thể của cô ta để trói buộc hắn.

Châu Tinh Sa nhìn chằm chằm vào khuôn mặt điển trai của Khâu Kính Hựu, bằng đôi mắt động tình.

Nhưng khi đôi môi đỏ mọng của cô ta, chuẩn bị chạm đến môi hắn.

Thì Khâu Kính Hựu lại bất ngờ, dùng lực ở lòng bàn tay.

Đẩy Châu Tinh Sa sang phần giường trống bên cạnh, rồi dứt khoát đứng dậy.

- Tôi ăn no rồi. Em cứ dùng bữa tiếp đi. Tôi về phòng đây.

Nhìn thấy hắn chuẩn bị rời khỏi phòng.

Châu Tinh Sa vội vàng đứng dậy, vòng hai tay ôm eo Khâu Kính Hựu từ phía sau.

Đem gương mặt xinh đẹp, dán chặt lên tấm lưng dài rộng.

- Đêm nay, ở lại với em đi, được không? Dù sao, trước sau gì chúng ta cũng là vợ chồng. Chuyện quan hệ sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra. Đừng cự tuyệt em như vậy mà.

- Chỉ có khi chính thức trở thành người phụ nữ của anh. Thì em mới có thể yên tâm, rằng anh sẽ không bỏ rơi em.

Khâu Kính Hựu không phải thằng ngu.

Hắn thừa biết tất cả mọi thứ. Châu Tinh Sa chuẩn bị cho buổi tối hôm nay.

Chỉ nhằm mục đích, chờ đến giây phút dụ hắn lên giường.

Con người của Khâu Kính Hựu, ghét nhất là bị kẻ khác tính kế.

Đương nhiên sẽ không dễ dàng để cô ta đạt được như ý.

Hắn nhẹ nhàng gỡ tay Châu Tinh Sa ra.

Đồng thời, xoay người lại đối mặt với cô ta.

Đưa tay lên vuốt tóc Châu Tinh Sa, thể hiện sự yêu chiều.

- Em thật ngốc! Một người đàn ông, nếu đã có ý định sẽ rời xa em. Thì cho dù em có trao cho họ cả thân xác lẫn trái tim, họ cũng vẫn rời xa em.

- Còn người thật lòng muốn chăm sóc em cả đời. Cho dù em không trao cho họ bất cứ thứ gì, thì họ cũng sẽ mãi mãi ở bên cạnh em. Cho nên, hãy bỏ cái tư tưởng dùng thân thể của em, để giữ chân tôi đi.

- Vả lại, chuyện ân ái không phải cứ muốn là sẽ được. Đàn ông hay phụ nữ cũng vậy. Họ chỉ thăng hoa trong cuộc vui, khi họ bước vào màn giao hoan, với một tâm trạng thật sự thoải mái.

- Tôi đi làm cả ngày rất mệt. Bây giờ mà phục vụ em. Lỡ như lên không được. Em lại chê tôi, rồi bỏ tôi đi theo người đàn ông khác thì sao?

- Ngoan, bây giờ tôi phải đến phòng làm việc xử lý văn kiện rồi. Em ăn xong thì ngủ sớm đi, đừng có nghĩ nhiều. Còn chuyện kia... để sau hãy tính.

Hai bàn tay của Châu Tinh Sa, vẫn bấu chặt lấy chiếc áo lụa trên người Khâu Kính Hựu.

Như sợ chỉ cần cô ta thả tay ra, thì hắn sẽ lập tức tan biến.

Nghe mấy lời giải thích của Khâu Kính Hựu.

Châu Tinh Sa dường như vẫn không muốn để hắn rời khỏi phòng, nhưng lại không nghĩ được ra cái cớ nào để giữ hắn lại.

Thấy cô ta im lặng không nói.

Khâu Kính Hựu nhẹ nhàng đỡ Châu Tinh Sa ngồi xuống giường.

Đồng thời, một lần nữa gỡ tay cô ta ra khỏi người mình.

- Ngoan, em không cần phải lo lắng bất cứ chuyện gì cả. Chỉ cần an phận chờ đến ngày, được làm cô dâu xinh đẹp nhất. Còn mọi thứ cứ để tôi lo.

Dỗ được Châu Tinh Sa ngoan ngoãn nghe lời.

Khâu Kính Hựu không chút lưu luyến, mà nhanh chân rời khỏi phòng.

Nhưng Khâu Kính Hựu căn bản không biết.

Đợi cho hắn hoàn toàn rời khỏi khu vực tầng hai.

Châu Tinh Sa một mình ở trong phòng, mới bắt đầu bộc phát sự giận dữ.

Bởi vì, Châu Tinh Sa ta biết tất cả những lời Khâu Kính Hựu nói.

Đều là muốn lừa gạt cô ta.

Mặc dù vô cùng tức giận.

Nhưng cô ta phải cố gắng đè nén nó xuống, mà cuộn chặt lòng bàn tay lại.

Để móng tay dài nhọn, đâm sâu vào da thịt trong lòng bàn tay, đến khi xuất hiện những vết xước.

Châu Tinh Sa không dám đập phá đồ đạc.

Vì sợ chuyện này sẽ tới tai Khâu Kính Hựu.

Cô ta ở trời Tây, đường đường là một thiên kim quyền quý, được biết bao người săn đón.

Trước giờ, chưa từng có ai dám làm cho Châu Tinh Sa phật ý.

Thế mà cô ta cất công chuẩn bị nhiều thứ, để lấy lòng hắn như vậy.

Lại bị Khâu Kính Hựu thẳng thừng cự tuyệt.

Châu Tinh Sa thật sự cảm thấy không cam tâm!