Nhành Hồng Cho Ác Quỷ

Chương 7: Hạnh San Tiểu thư, tôi thích cô!




“Hạnh San Tiểu thư, tôi thích cô! Sau này lớn lên, cô gả cho tôi có được không?”

...

“Hạnh San Tiểu thư, mẹ tôi nói cô là Tiểu thư lá ngọc, cành vàng, còn tôi chỉ là phận tôi tớ. Chúng ta không môn đăng, hộ đối.”

“Nếu vậy... tôi sẽ cố gắng học hành chăm chỉ, để sau này lớn lên đi làm kiếm tiền, mua nhà lầu, xe sang.”

“Đến khi chúng ta xứng đôi, tôi sẽ rước cô về làm vợ của tôi.”

“Hạnh San Tiểu thư, lớn lên cô đừng gả cho người khác, có được không?”

Sức nóng trong cơ thể tăng vọt không có điểm dừng, đầu óc gần như đã hoàn bị dục vọng chi phối, mi mắt nặng trĩu.

Đới Hạnh San mơ mơ, màng màng.

Ngay lúc này, tâm trí cô bất ngờ lại nhớ về những lời mà cậu nhóc năm nào đã nói với cô.

Năm đó, hắn mười bốn, còn cô thì mười hai.

Cả hai đều ngây ngô không biết thế nào gọi là thích, thế nào gọi là yêu.

Nhưng cậu bé năm đó lại khẳng định chắc như đinh đóng cột, rằng nhất định sẽ cưới cô làm vợ.

Chỉ tiếc rằng... đến khi Khâu Kính Hựu đã có tất cả mọi thứ, thì lại không muốn kết hôn với Đới Hạnh San nữa.

Và... cho tới thời điểm hiện tại, cục diện đã hoàn toàn đảo ngược.

Cô cũng đã không còn xứng với hắn nữa rồi.

Bên ngoài bầu trời vẫn mưa lớn không ngớt.

Một tia sét loé lên bên khung cửa kính.

Đó cũng là lúc hai bàn tay đang nắm chặt ga giường bất ngờ thả lỏng.

Đới Hạnh San vừa sốt cao, vừa đói, lại bị Khâu Kính Hựu dày vò đến mệt lả.

Sức lực kiệt quệ, khiến cô không thể chịu được nữa mà ngất đi.

Từ chập tối đến giờ, Đới Hạnh San chưa được ăn uống gì cả.

Mà Khâu Kính Hựu không phải chỉ có thô bạo, hắn còn rất sung sức trong việc ân ái.

Mỗi lần giao hợp, Khâu Kính Hựu có thể duy trì không xuất binh trong 15 phút là chuyện quá đỗi bình thường. 

Người khỏe mạnh, bình thường còn chưa chắc đã chịu đựng được sự hành hạ của hắn.

Huống hồ là Đới Hạnh San đã bị đày đọa suốt hai tháng qua.

Hiện tại, cô còn càng ngày càng sốt cao hơn nữa.

Nhìn thấy Đới Hạnh San kiệt sức mà ngất đi, sắc mặt của Khâu Kính Hựu dường như không có thay đổi gì nhiều.

Đây vốn không phải là lần đầu hắn làm cho cô ngất xỉu.

Một chuyện lặp đi lặp lại nhiều lần, Khâu Kính Hựu tự nhiên sẽ cho đó là điều tất yếu.

Lúc này, hắn cũng vừa vặn đạt tới cảnh giới cao nhất của sự thăng hoa trong ân ái.

Liền giải phóng một lượng lớn tinh binh vào trong cơ thể của Đới Hạnh San.

Sau đó, Khâu Kính Hựu rút dị vật ra ngoài, chậm rãi kéo quần lên như lúc ban đầu.

Cũng không kiểm tra xem tình hình của cô thế nào.

Hắn dứt khoát rời khỏi giường, xoay người đi về phía cửa phòng, vươn tay mở cửa lạnh lùng bước ra ngoài.

Người đàn ông này... có thể vô tình với Đới Hạnh San bao nhiêu, thì liền vô tình bấy nhiêu.

Người làm nhìn thấy Khâu Kính Hựu bước ra, thì liền lập tức cúi thấp đầu.

Ngay cả Đường Khắc Phong nãy giờ rất lo lắng cho Đới Hạnh San, cũng không dám tỏ thái độ bất mãn trước mặt hắn.

Khâu Kính Hựu nhàn nhã cài lại cúc áo sơmi, liếc mắt nhìn qua đám Hầu gái, lạnh giọng ra lệnh.

- Làm cho cô ta tỉnh lại đi.

Dứt lời, hắn liền nhấc chân đi ra ngoài phòng khách, rồi men theo đường cầu thang bước lên lầu trên.

Nghe thấy mệnh lệnh của Khâu Kính Hựu, mọi người đều đoán được Đới Hạnh San có lẽ lại ngất nữa rồi.

Một vài Hầu gái cùng toàn bộ Vệ sĩ có mặt ở đấy, vội vàng theo hắn đi lên lầu.

Những người Hầu gái còn lại cũng theo lệnh của Khâu Kính Hựu, đi vào trong phòng xem xét tình hình của Đới Hạnh San.

Chỉ có Đường Khắc Phong cùng Quản gia Ngô, là vẫn đứng bên ngoài phòng ngủ của cô.

Thật sự mà nói, Đường Khắc Phong bây giờ rất nôn nóng muốn vào trong xem Đới Hạnh San như thế nào.

Nhưng dựa vào những tiếng rên rỉ vừa thoát ra từ trong phòng, cậu ta đoán cô và Khâu Kính Hựu vừa ân ái với nhau.

Bây giờ, nếu Đường Khắc Phong cứ thế xông vào.

Lỡ như nhìn thấy cảnh Đới Hạnh San không mặc quần áo, trên người không có lấy nổi một mảnh vải che thân, thì thật sự là không hay.

Cho nên, cậu ta chỉ đành đợi Hầu gái vào trong xem tình hình của cô trước, rồi mới tiến vào sau.

Lúc Hầu gái vào trong phòng, cũng không quá bất ngờ khi nhìn thấy Đới Hạnh San nằm bất động trên giường.

Quần áo vẫn ở trên người cô, nhưng những chỗ cần che thì lại bị phanh ra.

Hầu gái đã sớm quen với cảnh tượng này, nên cũng biết phải xử lý ra sao.

Một người đi lấy khăn ấm để lau người, một người khác chuẩn bị nhiệt kế để đo thân nhiệt cho Đới Hạnh San.

Lại thêm một Hầu gái khác mở tủ lấy ra một bộ quần áo mới, để thay thế cho bộ đồ của Đới Hạnh San đã bị Khâu Kính Hựu giựt đứt hết cúc áo.

Khi một cô Hầu gái tên Tiểu Chi định lau người cho cô, nhưng vừa chạm vào lớp da thịt trên mặt Đới Hạnh San, lại phát hiện trán của cô rất nóng.

Nhưng đến khi sờ tay chân của cô, thì lại cảm nhận được sự lạnh ngắt.

Một Hầu gái khác tên Liên Nhi đo thân nhiệt cho Đới Hạnh San, rồi tá hoả khi phát hiện cô đang sốt cao lên tới 39,5 độ.

- Hay là báo chuyện này cho Thiếu gia đi? Chứ Hạnh San sốt cao như thế này. Nếu như chỉ sử dụng biện pháp sơ cứu tại nhà như mọi khi. Tôi lo cô ấy sẽ nguy hiểm đến tính mạng mất.

Mặc dù bị ngất không ít lần, nhưng chỉ có duy nhất lần đầu tiên là Khâu Kính Hựu cho gọi Bác sĩ riêng tới khám cho Đới Hạnh San.

Còn những lần sau, chỉ để Hầu gái chăm sóc cho cô theo phương pháp mà Bác sĩ đã chỉ dẫn.

Nhưng chưa lần nào Đới Hạnh San sốt cao đến mức như ngày hôm nay.

Nên Hầu gái mới lo lắng cho tình hình sức khỏe của cô.

Nếu như đổi lại người bị sốt là Khâu Kính Hựu thì mọi chuyện đã khác.

Hắn thuê tới tận năm Bác sĩ riêng.

Mỗi người thuộc một chuyên khoa khác nhau.

Đừng nói là sốt cao.

Chỉ cần Khâu Kính Hựu hơi cảm thấy đau đầu, thì kể cả là đêm hôm khuya khoắt, tất cả năm vị Bác sĩ sẽ lập tức có mặt.

Có thể điều khiển được bọn họ tới mức như thế.

Dĩ nhiên là Khâu Kính Hựu đã phải bỏ ra không ít tiền.

Đối với người khác, việc Đới Hạnh San phải quỳ dưới mưa suốt nửa tiếng, hay thậm chí là vài tiếng đồng hồ, cũng chỉ là chuyện nhỏ.

Nhưng chỉ cần Khâu Kính Hựu hơi chóng mặt một chút, thì đối với người khác chính là chuyện lớn.

Trong cái xã hội này, người ta vẫn luôn nâng cao, đạp thấp như thế đấy.

Có trách thì phải trách Đới Hạnh San không được may mắn, nên gia đình cô mới bị Khâu Kính Hựu làm cho rơi vào tình cảnh phá sản, các thành viên mỗi người một ngả.

Tiểu Chi vừa lau người cho Đới Hạnh San, vừa bất lực mà nói.

- Bây giờ, chắc Thiếu gia cũng ngủ rồi. Ai trong chúng ta có gan làm Thiếu gia thức giấc chứ? 

Tiểu Chi nhìn đến hai cô Hầu gái đứng không ở bên giường, chậm rãi phân chia công việc.

- Thôi thì... bây giờ chỉ đành xem tình hình của Hạnh San thế nào. Nếu đến sáng mai cô ấy vẫn không hạ sốt, thì mới báo với Thiếu gia.

- Ai đó đi nấu cho Hạnh San một bát cháo đi, để cho cô ấy ăn rồi còn uống thuốc. Chứ từ tối tới giờ, Hạnh San đã ăn gì đâu.

- À, nhớ nấu loảng thôi. Chứ không tôi sợ sẽ khó nuốt đấy.