Nhành Hồng Cho Ác Quỷ

Chương 67: Khâu kính hựu thủ đoạn khó lường.




Đêm đến, ngoài trời nổi gió lớn.

Đới Hạnh San đứng trước lan can lầu trên, trong khu phục hồi tích cực của bệnh viện, lặng lẽ nhìn lên bầu trời bao phủ bởi một màu đen u ám.

Từng cơn gió nhẹ lay động mái tóc dài của cô, khiến đôi vai gầy ẩn sau lớp áo mỏng, cũng không chịu nổi sức gió mà khẽ run lên.

Chu Thời Cảnh thấy bộ đồ Hầu gái của Đới Hạnh San đã bị bẩn, sau khi chạy trốn khỏi bọn bắt cóc.

Nên vài ngày trước đã chu đáo, mua cho cô mấy bộ đồ mới.

Đới Hạnh San lặng lẽ đứng nhìn trời, nhìn đất.

Nhưng trong lòng lại đang nghĩ ngợi, về những lời mà Đường Khắc Phong nói.

Có thể Đường Khắc Phong nói đúng.

Khâu Kính Hựu căm hận gia đình cô như vậy.

Cho dù Đới Hạnh San có ngoan ngoãn phục tùng, theo mọi mệnh lệnh của hắn.

Thì khi hắn cảm thấy không vui, vẫn sẽ trút giận lên người ba mẹ cô.

Nhưng nếu như cố tình đem tính mạng của ba mẹ cô ra để đánh cược, thì Đới Hạnh San có khác gì một đứa con gái bất hiếu?

Hiện tại, hai nguồn tư tưởng trong cô đang đấu tranh dữ dội với nhau.

Một nửa muốn trở về bên cạnh Khâu Kính Hựu.

Nửa còn lại thì kêu Đới Hạnh San hãy chạy đến một nơi thật xa, đừng bao giờ để hắn tìm được cô nữa.

Chu Thời Cảnh không biết đã đến, đứng phía sau lưng Đới Hạnh San từ lúc nào.

Anh ta lại ân cần, dùng chiếc áo khoác của mình phủ lên người cô.

Hành động bất ngờ không một lời báo trước của Chu Thời Cảnh, khiến Đới Hạnh San thoáng chốc giật mình.

Anh ta di chuyển đến đứng ngang hàng với cô, vịn một tay lên thành lan can, dịu dàng hỏi.

- Ngoài trời gió lớn, sao em không ở trong phòng mà lại ra đây?

Bởi vì Đường Khắc Phong vừa phẫu thuật não xong, kết hợp với việc điều trị bằng thuốc, nên thường hay buồn ngủ.

Đới Hạnh San thấy cậu ta đã ngủ rồi, nên mới bỏ ra ngoài này.

Bây giờ, khi nghe đến câu hỏi của Chu Thời Cảnh, cô chỉ cười nhạt mà đáp.

- Em không thích mùi thuốc sát trùng của bệnh viện, nên muốn ra đây cho thoáng một chút.

Anh ta không có ý kiến gì về câu trả lời này của Đới Hạnh San, mà nhanh chóng chuyển sang một chủ đề khác.

- Hôm trước, tôi nghe em nói rằng em đang làm việc trong biệt thự của Khâu Thiếu gia. Nhưng sau một đêm tỉnh dậy thì lại phát hiện, bản thân ở trong một ngôi nhà hoang, phải không?

- Vậy chắc là Khâu Thiếu gia, cũng không biết chuyện em bị bắt cóc đâu, đúng không?

- Em ở bệnh viện đến hôm nay cũng đã qua hơn một tuần rồi. Vậy đã báo cho Khâu Thiếu gia một tiếng hay chưa?

- Dù sao em cũng đang làm việc ở đó. Có chuyện gì cũng nên báo cho người ta biết thì mới phải phép.

Nghe thấy câu hỏi có liên quan đến Khâu Kính Hựu, thoát ra từ trong miệng của Chu Thời Cảnh.

Đới Hạnh San thoáng có chút lúng túng.

Nhất thời không biết phải trả lời như thế nào.

Bây giờ, chính bản thân cô còn đang phân vân, không biết có nên trở về bên cạnh Khâu Kính Hựu hay không.

Làm sao Đới Hạnh San có thể báo cho Khâu Kính Hựu biết, chuyện cô đang ở trong bệnh viện chăm sóc Đường Khắc Phong kia chứ?

Nhưng ngặt một nỗi, cô lại không thể nói chuyện này cho Chu Thời Cảnh biết được.

Đường Khắc Phong nói Chu Thời Cảnh hoàn toàn có thể giúp đỡ cô, để Khâu Kính Hựu không thể đe dọa đến tính mạng người thân của cô nữa.

Nhưng Đới Hạnh San lại không cho rằng, suy nghĩ của Đường Khắc Phong là hoàn toàn đúng.

Khâu Kính Hựu thủ đoạn khó lường.

Ngay cả cậu ruột của cô, còn bị hắn kéo ra khỏi chức vụ Cục trưởng Cục Cảnh sát thành phố.

Nếu chỉ dựa vào thế lực của nhà họ Chu.

Đới Hạnh San cho rằng bàn tay của Chu Thời Cảnh không dài đến mức, có thể che chở được ba mẹ của cô đang ở trong tù đâu.

Hơn nữa, một Đường Khắc Phong vì bảo vệ Đới Hạnh San mà suýt mất mạng.

Như thế là đã quá đủ rồi.

Cô không muốn có thêm một Chu Thời Cảnh, vì cô mà cùng Khâu Kính Hựu đối chọi một mất, một còn.

Đới Hạnh San lại viện đại một lý do, để che đậy sự thật không muốn cho Chu Thời Cảnh biết.

- Em tính là đợi sau khi anh Phong xuất viện, mới trở về kể rõ chuyện này cho Khâu Thiếu gia biết.

- Dù sao trong biệt thự của Khâu Thiếu gia, cũng có rất nhiều Hầu gái. Mà em chỉ là một người ở, chắc Khâu Thiếu gia cũng không bận tâm quá nhiều đâu.

Nghe cô nói thế, Chu Thời Cảnh cũng không cưỡng ép.

Bởi vì, dù sao đây cũng là chuyện riêng của Đới Hạnh San.

Anh ta cũng không tiện xen vào quá nhiều.

Rồi Chu Thời Cảnh lại bắt đầu hỏi về vấn đề, liên quan đến chuyện cô và Đường Khắc Phong bị bắt cóc.

- Em nói em bị bắt cóc ngay trong biệt thự của Khâu Thiếu gia. Vậy em có nghĩ là kẻ sai người bắt cóc em, cũng là người ở trong biệt thự của Khâu Thiếu gia hay không?

- Chẳng hạn như em có mâu thuẫn với người nào đó trong biệt thự, nên họ đã thuê người bắt cóc em?

Khâu Kính Hựu cũng là một nhân vật, rất có sức ảnh hưởng trên thương trường, không chỉ ở cái đất Bắc Kinh này, mà còn mở rộng ra cả Trung Quốc.

Chuyện này, Chu Thời Cảnh làm sao có thể không biết?

Chẳng thế mà Chu Thời Cảnh mới cho người điều tra, và vô tình biết được Khâu Kính Hựu, có quan hệ rất tốt với Thị trưởng thành phố.

Mà một người có địa vị như Khâu Kính Hựu, thì đi kèm với hắn đương nhiên phải là hệ thống an ninh, bảo vệ nghiêm ngặt.

Cho dù là người từng có thù oán với nhà họ Đới, hay những người ganh ghét, đố kỵ với Đới Hạnh San.

Cũng không thể nào vì một Tiểu thư đã thất thế, mà liều mạng lẻn vào biệt thự của Khâu Kính Hựu, để bắt cóc cô được.

Như vậy, khác nào tự tìm đường chết?

Một người có đầu óc giống như Chu Thời Cảnh.

Sao có thể không tự suy luận ra, rằng chắc chắn trong biệt thự của Khâu Kính Hựu, đã có người tiếp tay cho người khác lẻn vào, bắt cóc Đới Hạnh San?

Nhưng có một chuyện Chu Thời Cảnh nghĩ mãi vẫn không hiểu.

Tại sao bọn họ bắt cóc Đới Hạnh San rồi, lại phải bắt cóc một tên Vệ sĩ của Khâu Kính Hựu, là Đường Khắc Phong đi cùng với cô?

Rốt cuộc mục đích thật sự của đám người bắt cóc kia là gì?

- Biệt thự của Khâu Thiếu gia có rất nhiều người làm. Mà anh cũng biết đấy, mỗi người chúng ta đều có tính cách khác nhau. Không ai là giống ai cả.

- Trong quá trình làm việc, nhiều khi không hợp tính thì em cũng xảy ra xung đột với một vài người. Nhưng hiện tại, không có bằng chứng, em thật không dám đoán bừa.

Thật ra, khi nghe Chu Thời Cảnh nhắc đến hai từ “mâu thuẫn”.

Trong đầu của Đới Hạnh San đã xuất hiện cái tên Thư Quyên.

Trong suốt hơn hai tháng ở trong biệt thự của Khâu Kính Hựu, chỉ có Thư Quyên là hay kiếm chuyện với cô nhất.

Chỉ là... bây giờ tạm thời chưa có bằng chứng, nên Đới Hạnh San mới không nói cho Chu Thời Cảnh biết.

Vả lại, anh ta cũng chưa từng gặp Thư Quyên lần nào.

Cho dù cô có nói, thì Chu Thời Cảnh cũng có thể giúp gì được cho cô chứ?

- Đợi Khắc Phong được xuất viện, hai người sẽ trở về biệt thự của Khâu Thiếu gia sao?

Cứ như vậy, Chu Thời Cảnh hết lần này tới lần khác chuyển chủ đề, trong cuộc trò chuyện với Đới Hạnh San.

Có thể nói, Đường Khắc Phong bây giờ cũng trở thành một phần trong lý do mà cô lưỡng lự, không muốn trở về bên cạnh Khâu Kính Hựu.

Lần trước, Khâu Kính Hựu vẫn còn chưa tha tội cho cậu ta.

Nếu như bây giờ mà để hắn tìm được Đường Khắc Phong.

Dựa vào chuyện cô và cậu ta cùng lúc biến mất.

Rất có thể Khâu Kính Hựu sẽ lại cho người đánh đập, hành hạ Đường Khắc Phong.

Tệ hơn nữa, hắn còn có thể sẽ lấy mạng của cậu ta.

Cho dù lần này. Đới Hạnh San có trở về hay không, thì cũng tuyệt đối không thể để Khâu Kính Hựu, tìm được Đường Khắc Phong.

Cô nhìn Chu Thời Cảnh, lại có ý định muốn nhờ vả anh ta.

- Khắc Phong phạm lỗi, nên đã bị Khâu Thiếu gia đuổi việc. Hiện tại, nếu xuất viện anh ấy cũng chẳng còn nơi nào để về.

- Liệu em có thể nhờ anh sắp xếp cho anh ấy một căn hộ, nhỏ thôi cũng được. Để anh ấy ở tạm, đến khi vết thương hoàn toàn lành lại hay không?

Dù sao, Đới Hạnh San cũng nói dối Chu Thời Cảnh nhiều lắm rồi!

Thêm một lần này nữa, chắc cũng sẽ không có vấn đề gì đi?

- Khắc Phong dù sao cũng là bạn tốt của em. Hơn nữa, cậu ấy còn vì em mà bị thương. Làm sao có thể để cậu ấy ở trong căn hộ nhỏ được chứ?

- Hay là cứ để Khắc Phong dọn đến biệt thự của tôi đi? Dù sao tôi cũng ở một mình. Với lại, trong biệt thự có người giúp việc, sẽ chăm sóc cậu ấy được tốt hơn.

Nhìn thấy sự nhiệt tình của anh ta.

Đới Hạnh San thật sự cảm kích vô cùng. Cô xúc động nói.

- Cảm ơn anh!

...

Ngày thứ lăm sau khi Đường Khắc Phong phẫu thuật thành công.

Bác sĩ nói cậu ta đã có thể xuất viện trở về nhà.

Nhưng khi Đới Hạnh San và Chu Thời Cảnh, đỡ Đường Khắc Phong xuống dưới sân.

Thì liền nhìn thấy hai chiếc xe Cảnh sát, đi thẳng vào trong bệnh viện, rồi dừng lại ngay trước mặt ba người bọn họ.

Trong lúc ba người Đới Hạnh San còn đang ngơ ngác nhìn nhau, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Thì Thất Đằng đã cùng cấp dưới của ông ta, mở cửa bước xuống xe, rồi đi tới trước mặt bọn họ.

Thất Đằng xuất trình thẻ ngành của mình, rồi nói với Đới Hạnh San và Đường Khắc Phong.

- Xin chào! Chúng tôi là Cảnh sát thành phố. Mấy ngày trước, có một vị Thiếu gia tên là Khâu Kính Hựu, đã đến Cục Cảnh sát trình báo rằng cậu ấy bị mất, một chiếc đồng hồ vàng 18 karat, trị giá một triệu đô la.

- Mà thời điểm chiếc đồng hồ đó bị mất, thì cô Đới Hạnh San và cậu Đường Khắc Phong cũng biến mất, khỏi biệt thự của Khâu Thiếu gia.

- Chúng tôi nghi ngờ chuyện chiếc đồng hồ bị mất, có liên quan đến cô cậu. Mời cô cậu theo chúng tôi về Cục Cảnh sát, để hợp tác điều tra, làm rõ vụ việc này.