Nhành Hồng Cho Ác Quỷ

Chương 56: Không thể không có đới hạnh san ở bên cạnh.




Lúc bấy giờ đã là đêm muộn.

Ở trong phòng VIP của một khách sạn lăm sao, có hai thân thể một nam một nữ, quấn lấy nhau ở trên giường.

Có một chiếc điện thoại đặt ở trên mặt tủ cạnh đầu giường, bất ngờ lại loé lên tia sáng.

Kèm theo đó là một hồi chuông kéo dài, thông báo có cuộc gọi đến.

Đang đến cao trào của trận hoan ái, người đàn ông có vẻ không muốn bắt máy.

Nhưng điện thoại vẫn cứ đổ từng hồi chuông, nghe khá là điếc tai.

Duy Phương có chút bực bội, miễn cưỡng nhoài người ra, vươn tay cầm lấy điện thoại trên tủ.

Vừa nhìn thấy danh tính của người gọi, hiện lên trên màn hình cảm ứng.

Duy Phương lập tức giật mình, vội vàng nhấn nút nghe mày, áp điện thoại vào vào bên tai.

Đồng thời trèo xuống khỏi người của cô gái dưới thân.

Có thể nói Duy Phương là đàn em thân tín, là cánh tay đắc lực của Khâu Kính Hựu, trong những phi vụ làm ăn ở thế giới ngầm.

Cậu ta ngồi dựa người vào thành giường, vòng một tay ôm cô gái bên cạnh vào trong lòng.

Nghe chỉ thị của Khâu Kính Hựu.

Duy Phương hơi nhướng mày, nghi hoặc mà hỏi lại.

- Đại ca muốn tìm ai?

Cũng bởi vì người gọi đến là Khâu Kính Hựu, nên Duy Phương mới phải tạm dừng hành động ân ái với người đẹp.

Mặc dù vừa rồi, thêm tí nữa là cậu ta đã đạt đến cảnh giới, thăng hoa trong khoái cảm.

Chứ mà là người khác gọi, thì Duy Phương đã mắng cho một trận, vì cái tội làm cậu ta mất hứng rồi.

Từ lúc đi theo Khâu Kính Hựu, được hắn che chở.

Thành ra, ngoại trừ Khâu Kính Hựu ra, Duy Phương không còn biết sợ ai.

Khâu Kính Hựu không vòng vo, càng không dài dòng làm mất thời gian.

Câu trả lời cũng chẳng thèm để chủ vị.

Lạnh lùng đáp.

- Đới Hạnh San.

Nghe hắn nhắc đến tên của vị Tiểu thư, bị Khâu Kính Hựu bắt về hơn hai tháng trước, Duy Phương liền phá lên cười.

- Trốn rồi à? Mà... bộ đại ca thích cô ta rồi hay sao, mà có mỗi một một đứa con gái, cũng phải huy động nhiều người tìm kiếm như thế?

Suy nghĩ của Duy Phương có vài phần giống với Đường Khắc Phong.

Cậu ta không tin có người dám bắt cóc phụ nữ của Khâu Kính Hựu.

Theo suy đoán của Duy Phương, thì chỉ có một khả năng, đó là Đới Hạnh San đã bỏ trốn rồi.

Có điều, bình thường Khâu Kính Hựu chỉ dùng đàn em trong thế giới ngầm, vào những việc ở trong phạm vi thế giới ngầm.

Hắn có thiếu Vệ sĩ đâu.

Làm sao chỉ có một đứa con gái, mà Khâu Kính Hựu lại kêu Duy Phương tập hợp người dưới đi tìm?

Thế còn không phải là hắn đã thích Tiểu thư nhà họ Đới, không thể không có Đới Hạnh San ở bên cạnh.

Nên mới kêu Duy Phương huy động đàn em, phụ tìm cho nhanh hay sao?

Khâu Kính Hựu trước giờ không quen với việc người khác chất vấn mình.

Mà Duy Phương không phải ba mẹ nuôi của hắn, càng không phải Châu Tinh Sa, để Khâu Kính Hựu phải đóng kịch.

Thấy cậu ta có vẻ như muốn cười vào mặt mình.

Sẵn trong người đang khó ở, Khâu Kính Hựu lập tức lớn tiếng chửi bới.

- Con mẹ mày! Hỏi ít thôi. Tao bảo sao thì cứ làm y như vậy đi.

Như nhớ ra còn một cái tên mà hắn chưa nhắc đến.

Khâu Kính Hựu lại trầm giọng mà nói.

- À, tìm được cả Đường Khắc Phong thì lôi đầu nó về đây gặp tao.

Đường Khắc Phong thì liên quan gì đến chuyện Đới Hạnh San bỏ trốn?

Duy Phương nhất thời ngây người ra vài giây, nhưng rất nhanh đã nắm bắt được vấn đề.

Chắc là người phụ nữ của đại ca cậu ta, đã bỏ trốn cùng tình nhân của mình là Đường Khắc Phong rồi chứ gì?

- Được rồi! Không hỏi thì không hỏi.

Đã bảo không hỏi rồi, mà thế nào câu sau của Duy Phương, giống như rất muốn được ăn đòn.

- Ơ, nhưng mà Bắc Kinh rộng lớn như vậy. Bọn em biết phải bắt đầu tìm ở đâu đây?

Ở bên này, Khâu Kính Hựu bị lời nói của cậu ta chọc giận đến run người.

Hắn chậm rãi nhắm mắt lại, cố gắng kiềm chế cơn giận, nghiến răng nhả ra thêm vài từ.

- Mày thử hỏi thêm câu nữa xem?

Nếu như Khâu Kính Hựu biết, nên bắt đầu tìm Đới Hạnh San và Đường Khắc Phong từ đâu, thì còn cần đến Duy Phương làm gì nữa chứ?

Cậu ta cũng biết rằng không nên ngu ngốc, mà đi chọc cho Khâu Kính Hựu thật sự bộc phát cơn giận.

Bằng không, hậu quả sẽ rất khó lường.

Cho nên, vội vàng bào chữa.

- À thôi, để bọn em tự tìm được rồi. Đại ca cứ việc ngồi chờ tin tốt của em thôi.

Duy Phương vừa nói dứt lời, thì Khâu Kính Hựu cũng đã tắt máy.

Cậu ta bỏ điện thoại ra khỏi tai, nhìn màn hình cảm ứng tối đen như mực, mà sắc mặt cũng muốn tối theo.

Duy Phương làu bàu trong miệng.

- Mẹ kiếp! Chơi gái cũng không yên.

Thấy cậu ta tắt máy rồi, cô gái đang nằm trong lòng Duy Phương mới lên tiếng.

- Có chuyện gì vậy anh?

Cậu ta vươn tay cầm lấy chiếc quần Tây của mình ở trên giường, mò vào trong túi quần lấy ra một tấm thẻ đưa cho cô gái kia.

- Hôm nay anh có việc, phải đi bây giờ. Hẹn em khi khác nhé?

Dứt lời, Duy Phương gỡ tay cô ta ra, rồi tiến hành mặc lại quần áo.

Đối với những người hoạt động về đêm giống như bọn họ, thì tầm này đi tìm người cũng chẳng có gì là lạ.

Chỉnh quần áo cho ngay ngắn, Duy Phương vừa xỏ giày vào chân, lại vừa cầm điện thoại gọi điện cho đàn em.

...

Ngày hôm sau, bọn bắt cóc vẫn canh chừng Đới Hạnh San và Đường Khắc Phong vô cùng nghiêm ngặt.

Nhưng bọn chúng làm sao có thể tỉ mỉ quan sát hai người họ từng phút, từng giây được chứ?

Buổi tối hôm đó, không biết bọn bắt cóc ăn trúng thứ gì, mà bị Tào Tháo rượt đuổi, lũ lượt kéo nhau xuống lầu đi vệ sinh.

Có lẽ, bọn chúng nghĩ rằng nơi này hoang vu, hẻo lánh.

Đới Hạnh San và Đường Khắc Phong còn đang bị trói.

Mà bọn chúng chỉ xuống lầu tìm bụi cây quanh nhà đi vệ sinh.

Đường Khắc Phong và Đới Hạnh San sẽ không thể chạy đi đâu được.

Nên bọn bắt cóc đã bỏ mặc hai người họ ở trong nhà, mà chạy ra ngoài.

Đường Khắc Phong và Đới Hạnh San nhìn nhau.

Một người canh chừng lối ra vào, người còn lại cố gắng lết mông để với lấy viên gạch đã bị vỡ một nửa, nhằm mục đích dùng nó để cắt dây trói.

Mặc dù viên gạch cách chỗ Đường Khắc Phong bị trói không quá xa.

Nhưng bởi vì tay chân đều bị trói, nên phải chật vật một hồi đến đổ cả mồ hôi, cậu ta mới cầm được viên gạch.

Rồi vội vàng lết về chỗ cũ, trước khi bọn bắt cóc quay lại.

Lấy được một nửa viên gạch đã vỡ.

Đới Hạnh San và Đường Khắc Phong đều cảm thấy phấn khởi hơn hẳn.

Ít nhất, bọn họ đã có được một tia hy vọng, có thể trốn thoát ra khỏi nơi này.

Nhưng còn chưa kịp đem sợi dây thừng đang buộc chặt hai cổ tay, mài vào cạnh nhọn của viên gạch, để cho nó từ từ đứt ra.

Thì bọn bắt cóc đã đi vệ sinh xong, và đang lần lượt đi lên lầu, để kiểm tra xem Đới Hạnh San và Đường Khắc Phong còn ở đó không.

Cũng may, lúc bấy giờ Đường Khắc Phong đã kịp giấu viên gạch ra sau lưng, nên mới không bị bọn chúng phát hiện.

Đám bắt cóc thấy Đường Khắc Phong và Đới Hạnh San vẫn ngồi yên tại vị trí cũ, không có biểu hiện gì bất thường thì yên tâm.

Cảm thấy nếu chỉ ngồi canh chừng hai người bọn cô thì quá nhàm chán.

Nên ba thằng đã tụ tập khoanh chân chơi đánh bài.

Nhân lúc bọn chúng không để ý đến Đới Hạnh San và Đường Khắc Phong nữa.

Đường Khắc Phong vừa lén lút quan sát bọn chúng, vừa cử động hai bàn tay đang bị trói chặt phía sau lưng, để sợi dây trói liên tục cọ xát vào cạnh nhọn của viên gạch.

Vài phút sau, tên đại ca trong đám bắt cóc nhận được một cuộc điện thoại.

Cũng chẳng biết đầu dây bên kia đã nói những gì, mà sau khi nghe xong khuôn mặt của gã tươi tỉnh hơn hẳn.

Thấy gã ném mấy lá bài xuống dưới sàn nhà, như không có ý định tiếp tục chơi nữa.

Một tên đàn em có chút hiếu kỳ, không biết là ai đã gọi điện cho đại ca của hắn, mà trông khuôn mặt của gã vui vẻ giống như vớ được vàng như vậy.

Cho nên, bèn vội vàng lên tiếng hỏi.

- Đại ca, có chuyện gì mà trông đại ca vui vậy?

Tên đầu sỏ đột nhiên nhìn về phía Đới Hạnh San, bằng ánh mắt thèm thuồng, rồi chậm rãi liếm môi.

Khiến cho cô bất giác rùng mình.

Nhưng đó chưa phải là tất cả.

Bởi vì lời mà gã nói ra bây giờ, mới thật sự khiến cho Đới Hạnh San phải kinh hãi tột cùng.

- Người bên kia muốn chúng ta làm nhục Đới Hạnh San, rồi quay clip lại.