Hắn đưa Đới Hạnh San đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác.
Nếu như cả hai không phải rơi vào tính cảnh éo le như thế này, thì lồng ngực vừa vững chãi này của Khâu Kính Hựu, rất đáng để cô dựa vào.
Ở một khoảng cách gần như thế này.
Đới Hạnh San không chỉ có thể nghe rõ mồn một, tiếng thở nam tính cùng nhịp đập trái tim của hắn.
Mà còn cảm nhận được hơi thở ấm áp của Khâu Kính Hựu, đều đều phả vào phần da thịt mịn màng, ở sau gáy của cô.
Vật thể cương cứng ở giữa hai cánh mông căng tròn của Đới Hạnh San, từng chút nở rộng, bịt kín lối thoát nước đi qua hạ thân của hai người.
Càng khiến cơ thể của cô trên dưới đều bị khiêu khích, đến không thể nào ngồi yên.
Đới Hạnh San nâng mi mắt, nhìn từng quả bong bóng được tạo ra từ xà phòng tắm, từng chút một vỡ tan ở chỗ bàn tay, vừa bị Khâu Kính Hựu đưa lên trên không trung.
Một chút hiếu kỳ cũng khiến cô nhịn không được, mà nghiêng người ngẩng đầu nhìn lên khuôn mặt, đẹp đến gần như không có một chút khuyết điểm nào của hắn.
Trong lòng tự đặt ra nghi vấn.
Khâu Kính Hựu là đang quan tâm đến cô sao?
Nhưng rồi bắt gặp được cặp mắt đen sâu thẳm, tựa hồ như không thấy đáy, đang nhìn cô chằm chằm.
Đới Hạnh San vội vàng xoay đầu lại, không dám nhìn hắn thêm nữa.
Cũng không dám rút bàn tay bị thương của mình, đang được Khâu Kính Hựu dịu dàng nâng niu kia về.
Đôi môi hồng nhuận hơi run lên, cô nhỏ giọng đáp.
- Là... là do trong lúc nấu ăn, em bất cẩn cắt trúng ngón tay thôi.
Hận ba mẹ Đới Hạnh San là thế.
Hành hạ cô đến thừa sống, thiếu chết là thế.
Nhưng Khâu Kính Hựu lại chẳng thể tự dối gạt bản thân mình, chuyện hắn cảm thấy đau lòng.
Khi nhìn thấy Đới Hạnh San bất cẩn để bản thân bị thương.
Cũng giống như chuyện của hai ngày trước, khi nghe thấy Viên Trọng gọi Đới Hạnh San là “chó”.
Khâu Kính Hựu đã rất khó chịu trong lòng.
Mặc dù đã có vô số lần, hắn nói cô chỉ là một con chó bên cạnh hắn.
Nhưng Khâu Kính Hựu lại chẳng thể chấp nhận được, chuyện người khác buông lời sỉ nhục Đới Hạnh San.
Giống như cái cách mà hắn, đã chà đạp lên tôn nghiêm của cô.
Khâu Kính Hựu là yêu Đới Hạnh San, mà cũng là ích kỷ.
Không muốn trên đời này tồn tại người đàn ông nào khác, cũng đối xử với cô giống như cái cách, mà hắn đã và đang đối xử với cô.
Nếu như không phải hôm đó có mặt của Đới Hạnh San, và không muốn người khác biết chuyện hắn yêu cô.
Thì Khâu Kính Hựu có lẽ đã chẳng thể kiềm chế nổi sự giận dữ, khi nghe thấy đám bạn thân của hắn chế giễu cô.
Và nếu như không phải những người đó là anh em chí cốt của hắn.
Thì có thể Khâu Kính Hựu đã cho người cắt lưỡi của bọn họ, để giải tỏa sự tức giận trong lòng.
Khâu Kính Hựu vẫn nắm bàn tay nhỏ bé của Đới Hạnh San không buông.
Ngón cái nhẹ nhàng miết qua mu bàn tay của cô.
Dị vật cọ xát với vách thịt mềm mại ở khe mông, từng chút lại từng chút chướng lên, theo ham muốn của chủ nhân.
Bàn tay đang ôm ngang eo nhỏ của Đới Hạnh San, bắt đầu không chịu an phận.
Mà men theo sự trơn ướt do bọt khí đem lại, bắt được bộ phận trăng trắng, tròn tròn, mềm mại trước ngực cô.
Khâu Kính Hựu không còn ngồi ở tư thế dựa lưng vào bồn tắm nữa, mà chuyển sang tì cằm lên xương vai của Đới Hạnh San.
Hơi thở của hắn, hỗn loạn và nóng bỏng.
Trước khi để dục vọng hoàn toàn lấn át lý trí, vẫn cố nói thêm mấy câu.
- Đôi tay này của cô, chỉ được dùng để hầu hạ tôi. Thân thể của cô thuộc về tôi.
- Nếu như cảm thấy không thể cẩn thận được, thì sau này những việc động đến dao kéo, cô không cần làm nữa.
- Nhớ lấy! Từ nay về sau, ngoại trừ tôi ra, không một ai có đủ tư cách làm cho cô bị thương. Ngay cả cô cũng không có tư cách tự tổn hại bản thân mình. Nghe rõ chưa?
Bầu ngực tròn trịa nhấp nhô trên bề mặt xà phòng trắng xoá, theo từng động tác cưng nựng của bàn tay Khâu Kính Hựu.
Nước trong bồn tắm tràn vào huyệt động mê người, lôi lôi, kéo kéo mật dịch tràn ra ngoài, từ từ hoá lỏng quyện với nước tắm.
Thân thể Đới Hạnh San kịch liệt run rẩy trong lòng Khâu Kính Hựu.
Hắn bá đạo như vậy.
Rốt cuộc là đang quan tâm đến cô, hay là đang muốn chứng tỏ uy quyền của mình đây?
Tại sao Khâu Kính Hựu ngày đêm không thương tiếc, dày vò, hành hạ Đới Hạnh San.
Nhưng đến khi cô quyết tâm muốn từ bỏ đoạn nhân duyên này, thì hắn lại tỏ ra dịu dàng, quan tâm đến cô?
Rốt cuộc thì Đới Hạnh San phải làm thế nào, thì Khâu Kính Hựu mới chịu buông tha cho cô, và gia đình của cô đây?
Chờ đợi hồi lâu, cũng không thấy Đới Hạnh San đáp lời mình nữa.
Khâu Kính Hựu cọ cọ chóp mũi vào cần cổ thon dài của cô, khàn giọng hỏi thêm một câu.
- Đang nghĩ gì vậy? Tại sao lại không trả lời?
Đối với loại tiếp xúc thân mật cùng với hắn.
Đới Hạnh San chỉ có thể tiếp nhận, hoàn toàn không thể tránh né.
Nghe thấy giọng nói của hắn một lần nữa lại vang lên.
Bấy giờ, cô mới hoàn hồn, nhẹ nhàng lắc đầu.
- Ưm... không... em nghe rõ rồi!
Sau lời hồi đáp của Đới Hạnh San, căn phòng tắm nhất thời lại quay về trạng thái yên ắng.
Cô một lần nữa lại lén lút dò xét biểu cảm trên mặt Khâu Kính Hựu.
Nhưng trùng hợp ở một chỗ.
Mỗi lần Đới Hạnh San len lén trộm nhìn hắn, là y như rằng lại va phải ánh nhìn của Khâu Kính Hựu.
Lần này cũng không phải ngoại lệ.
Lúc cô quay sang nhìn hắn, thì cũng là lúc Khâu Kính Hựu vừa vặn buông tha, cho cần cổ trắng nõn của Đới Hạnh San, mà ngẩng đầu lên.
Cô bị ánh mắt sắc lạnh như lưỡi dao của hắn dọa sợ, lại vội vàng cúi đầu xuống.
Tỉ mỉ quan sát bọt xà phòng tắm dâng cao qua vòng một nảy nở.
Thả bàn tay bị thương của Đới Hạnh San xuống.
Khâu Kính Hựu dùng ngón trỏ nâng cằm cô lên, buộc cô phải mặt đối mặt với hắn.
Khâu Kính Hựu hơi cúi đầu, dùng miệng của mình ngậm lấy đôi môi căng mọng của Đới Hạnh San, nhẹ nhàng hôn mút.
Không vội vàng thô lỗ dò xét khoang miệng nhỏ bé ướt át.
Hắn chỉ khiêu khích hai cánh môi mềm mại, rồi rất nhanh rời ra.
Như đang cố tình muốn trêu chọc ham muốn của cô.
Ánh mắt mà Khâu Kính Hựu và Đới Hạnh San trao cho nhau lúc này.
Đều chỉ chứa đựng ham muốn tình dục mãnh liệt.
Nụ hôn tiếp theo rơi xuống đôi môi của cô.
Lần này, Đới Hạnh San chủ động mở hai phiến môi, với độ lớn vừa đủ để nghênh đón chiếc lưỡi không xương của hắn, thâm nhập vào trong khoang miệng âm ướt của cô.
Được sự tiếp ứng của cô, chiếc lưỡi trơn ướt, mang theo hơi ấm dễ dàng tìm thấy cái lưỡi nhỏ bé của Đới Hạnh San.
Nhẹ nhàng quấn lấy rồi lôi kéo, như thể muốn rút nó rời ra khỏi miệng nhỏ của cô.
Ngón tay thẳng dài của Khâu Kính Hựu đùa nghịch, chạy loạn trên cơ thể của Đới Hạnh San.
Ngay trong giờ phút này, mọi thù hận và mối quan hệ ngang trái giữa hai người, đều bị bỏ lại phía sau.
Dưới ánh sáng mờ ảo, tỏa ra từ trùm bóng đèn treo trên trần nhà.
Cô và hắn trao cho nhau nụ hôn thật mãnh liệt và nồng nàn.