Nhã Đề bình thường nhút nhát là thế.
Nhưng khi nghe người khác kể về những câu chuyện kịch tính, liên quan đến Thiếu gia nhà mình.
Cô ta cũng bộc lộ sở thích hóng chuyện của mình.
Thậm chí, còn không đủ sức kiên nhẫn chờ Liên Nhi kể hết toàn bộ sự việc, Nhã Đề đã chen lời vào.
- Trơ trẽn vậy luôn sao? Thế rồi Châu Tiểu thư phản ứng ra sao vậy?
Mấy lần Châu Tinh Sa về nước, đều là cùng Khâu Kính Hựu gặp gỡ tại Thiên Tân.
Cho nên, cho dù là Hầu gái đã làm việc ở đây nhiều năm, cũng đều là mới gặp mặt Châu Tinh Sa vào ngày hôm qua.
Nhưng qua cách nói chuyện của cô ta, nhiều Hầu gái cũng nhìn ra được rằng, vị hôn thê này của Thiếu gia nhà mình, tuyệt đối không phải người hiền lành gì cả.
Bây giờ, lại có cô gái khác cố tình đến khiêu khích Châu Tinh Sa.
Mọi người đều tò mò, không biết Châu Tinh Sa đã xử lý chuyện này như thế nào.
Và không để mọi người phải chờ đợi lâu.
Liên Nhi tiếp tục giải đáp tất cả thắc mắc, trong lòng tất cả những ai đang nghiêm túc, lắng nghe câu chuyện mà cô ta đang kể.
- Còn làm sao nữa? Đương nhiên là Châu Tiểu thư đã thể hiện, mình là nữ chủ nhân tương lai của cái nhà này, mỉa mai cô Tiểu thư kia không có cửa bước chân vào nhà họ Khâu.
- Không chỉ thế, Châu Tiểu thư còn thẳng thừng mắng cô gái kia là tiểu tam. Nói cô ta thích uống trà xanh, rồi kêu tôi đi pha cho vị Tiểu thư đó một bình trà xanh luôn này.
- Nhìn Châu Tiểu thư lúc bấy giờ đỉnh lắm luôn! Đáng đời cô Tiểu thư kia! Dám nhận vơ Thiếu gia là chồng tương lai của mình.
- Tôi mà là Châu Tiểu thư lúc bấy giờ, nhất định cũng sẽ dạy cho cô gái kia một bài học nhớ đời.
Liên Nhi vừa nói, vừa vẽ ra trong đầu thần thái của Châu Tinh Sa, lúc đáp trả Mao Uẩn Hương.
Khuôn mặt lộ rõ sự ngưỡng mộ.
Một cô gái khác tên là Hồng Hoa, cũng có bản tính đanh đá, khó ưa giống như Thư Quyên.
Khoanh hai tay trước ngực, đứng nghe Liên Nhi kể chuyện.
Lúc này, mới bất chợt lên tiếng.
- Ôi dào! Biết được cái cô Châu Tiểu thư kia, có thể trở thành Thiếu Phu nhân của cái nhà này không, mà ở đó lên mặt.
- Thiếu gia đào hoa lắm! Dễ gì chịu chung thủy với một mình Châu Tiểu thư. Có khi sau này, nếu như thật sự phải kết hôn với cô ta. Thiếu gia sẽ biến Châu Tiểu thư thành Hầu gái không công, cũng không biết chừng.
Bản tính của Khâu Kính Hựu, trước giờ vẫn rất tàn bạo.
Lại thêm tính tình thay đổi thất thường, khó đoán, khó lắm bắt.
Không ai có thể đoán trước được hành động của hắn trong tương lai.
Người giống như Khâu Kính Hựu, có chuyện gì mà không thể làm ra?
Cho nên, lời Hồng Hoa nói, cũng không phải là không có khả năng xảy ra.
Thư Quyên nghe thấy Hồng Hoa nói thế, thì cũng rất biết nắm bắt thời cơ, mà nhảy vào mỉa mai mấy câu.
- Phải rồi! Không phải Thiếu gia vẫn có người nào đó, là công cụ làm ấm giường sau lưng Châu Tiểu thư hay sao?
- Châu Tiểu thư bất quá cũng chỉ giống như có thêm một người phụ nữ, được nạp vào hậu cung của Thiếu gia mà thôi.
- Nếu như vị Tiểu thư tự nhận bản thân là vợ tương lai của Thiếu gia kia, mà hiện đang được Thiếu gia coi như bảo bối, thì Châu Tiểu thư coi như xong đời.
Ba từ “người nào đó” thoát ra từ miệng của Thư Quyên, rõ ràng là đang muốn ám chỉ Đới Hạnh San, là công cụ tình dục của Khâu Kính Hựu.
Thư Quyên nói không sai một chút nào!
Châu Tinh Sa hay thậm chí là cô Tiểu thư, vừa mới tới biệt thự của Khâu Kính Hựu kia.
Cũng chỉ là một trong vô số người phụ nữ bên cạnh hắn.
Còn Đới Hạnh San ấy à? Khâu Kính Hựu từng nói rồi!
Cô không xứng tự nhận mình là “người phụ nữ của hắn”.
Đới Hạnh San chỉ là một con chó bên cạnh Khâu Kính Hựu mà thôi.
Hắn biến Đới Hạnh San từ một thiên kim Tiểu thư, thành ra bộ dạng thảm hại như bây giờ được.
Thì cũng có thể làm tương tự với những cô Tiểu thư khác.
Chỉ là... khi phải nghĩ đến chuyện không biết rốt cuộc, Khâu Kính Hựu đã ngủ với bao nhiêu cô gái.
Đới Hạnh San lại khó tránh khỏi bị đả kích.
Cảm giác vừa yêu vừa hận một người.
Tiến tới không được, mà buông bỏ cũng chẳng xong.
Đúng thật là không dễ chịu chút nào.
Mải miên man suy nghĩ, Đới Hạnh San bất cẩn để lưỡi dao sắc bén cắt trúng ngón tay.
Vết cắt rất sâu, khiến máu tươi rất nhanh đã chảy ra, che lấp cả miệng vết thương.
Cô theo phản xạ kêu lên một tiếng.
- A...!
Đám Hầu gái bây giờ mới chú ý đến Đới Hạnh San.
Tiểu Chi nghe tiếng kêu, liền lo lắng mà chạy đến bên cạnh cô.
Nhìn thấy ngón tay Đới Hạnh San đang không ngừng chảy máu, Tiểu Chi vội vàng cầm lấy ngón tay bị thương của cô, đưa đến gần vòi nước để dùng nước rửa sạch vết thương.
Đồng thời, lo lắng mà nói.
- Sao cô lại bất cẩn để bị đứt tay thế này?
Tiểu Chi quay đầu lại nhờ vả đám Hầu gái còn lại.
- Hạnh San bị đứt tay sâu lắm! Ai đó mau giúp tôi đi lấy hộp dụng cụ y tế đến đây đi. Nhanh lên!
Liên Nhi trước giờ vẫn rất quan tâm đến Đới Hạnh San.
Nghe nói cô bị thương.
Mặc dù đang bận pha trà, Liên Nhi cũng tạm gác lại, mà tức tốc chạy đi lấy hộp dụng cụ y tế đem đến.
Thư Quyên nhìn thấy tình cảnh này, thái độ vẫn rất bình thản.
Đứng ở một chỗ khoanh hai tay trước ngực, tiếp tục buông lời châm chọc Đới Hạnh San.
- Chỉ là một con hầu, làm việc bếp núc bị thương là chuyện quá đỗi bình thường. Các người có cần phải tỏ ra nghiêm trọng như vậy hay không?
- Làm như cô ta còn là Tiểu thư quyền quý không bằng vậy.
Tiểu Chi thấy Liên Nhi đem hộp dụng cụ y tế đến, lại còn chu đáo giúp mình mở nó ra.
Cô ta vội vàng lấy một chiếc băng dán cá nhân, xé bỏ vỏ rồi mới rút ngón tay của Đới Hạnh San ra khỏi dòng nước lạnh.
Dùng khăn sạch lau khô, sau đó dán băng gạt vào miệng vết thương hở.
Nhìn chiếc băng dán cá nhân nhỏ bé, không thể cầm máu được vết thương vô cùng sâu.
Khiến máu tươi nhuộm đỏ gần như toàn bộ, miếng dán cầm máu trên ngón tay của Đới Hạnh San.
Tiểu Chi thấy mà xót xa.
- Cô...
Cảm thấy vô cùng bất bình trước lời đâm chọt của Thư Quyên.
Tiểu Chi vốn muốn đòi lại công bằng thay cho Đới Hạnh San, nhưng lại bị Liên Nhi vội vàng ngăn cản.
- Thôi, bỏ đi! Với loại người này, cô hơn thua làm gì cho tốn nước miếng.
Liên Nhi quay lại nhìn Đới Hạnh San, thấy khoé mắt của cô đỏ hoe.
Cô ta vẫn không biết là vì chính câu chuyện mà cô ta vừa kể, đã khiến Đới Hạnh San xao nhãng công việc, nên mới bất cẩn để bị đứt tay.
- Hạnh San, cô có phải là đau lắm đúng không?
Nghe Liên Nhi quan tâm hỏi han.
Đới Hạnh San không định nói gì, mà chỉ nhẹ nhàng lắc đầu phủ nhận.
Khi Đới Hạnh San quay mặt ra, Thư Quyên nhìn thấy gương mặt của cô lộ ra vẻ buồn bã, kém sắc hơn bình thường rất nhiều.
Cô ta lại được đà lấn tới, tiếp tục công kích Đới Hạnh San.
- Tôi thấy cô ta là đau lòng thì đúng hơn. Liên Nhi à! Đến bây giờ cô còn không biết rằng chuyện mà cô vừa nói, chính là nguyên nhân dẫn đến việc Đới Hạnh San bị đứt tay hay sao?
- Người ta ấy... vẫn còn tưởng bản thân có chỗ đứng trong lòng Thiếu gia, nên làm bộ làm tịch vậy đó.
- Chắc cô ta vẫn còn vọng tưởng bám víu lấy Thiếu gia, để vực dậy cái gia tộc đã lụi bại của nhà cô ta.
Lần này, chính Liên Nhi cũng đã không thể nhịn được nữa, bèn hùng hổ đáp trả Thư Quyên.
- Này, sao lúc nào cô cũng phải tìm cớ kiếm chuyện với Hạnh San vậy hả? Cô ấy làm gì nên tội với cô rồi hay sao?
- Làm bộ làm tịch gì chứ? Cô đừng có mà bụng ta suy ra bụng người.
- Ít nhất thì Thiếu gia còn chưa ý đến Hạnh San. Còn cái loại như cô, không bao giờ được Thiếu gia để mắt tới đâu.
Thư Quyên ôm vọng tưởng trèo cao, từng nhiều lần cố tình ăn mặc hở hang, nhằm mục đích quyến rũ Khâu Kính Hựu nhưng không thành.
Là chuyện mà rất nhiều người biết, tận từ trước khi Đới Hạnh San đến đây.
Thư Quyên mỉa mai người khác thì không sao, nhưng khi bị nói trúng tim đen.
Lần nào cũng thế, cô ta sẽ lập tức nổi điên.
- Cô nói gì...? Thử nói lại câu nữa xem...
Thư Quyên mà lao được đến trước mặt Liên Nhi, dự là cô ta chắc chắn sẽ cào nát mặt Liên Nhi ra.
Nhưng tiếc thay, Thư Quyên vừa mới xông lên, thì liền đã bị Tần Dĩnh ôm lại.
- Được rồi! Hai người các cô đừng gây lộn nữa được không?
Tần Dĩnh lên tiếng hoà giải, cứ tưởng mọi chuyện sẽ kết thúc.
Nào ngờ, Liên Nhi lại tiếp tục muốn cãi nhau tay đôi với Thư Quyên.
- Tôi nói rằng loại người luôn đố kỵ với người khác giống như cô, không bao giờ có thể lọt vào mắt của Thiếu gia đâu.
- Sao hả? Bị tôi nói trúng tim đen, nên cô mới phát điên như vậy, có đúng không?
Thư Quyên nghe thấy những lời khích bác của Liên Nhi, lửa giận trong lòng cô ta lại tăng lên vài phần.
Thư Quyên ra sức vùng vẫy trong vòng tay của Tần Dĩnh, quyết tâm hôm nay thề sống chết với Liên Nhi.
- Bỏ ra! Hôm nay, tôi nhất định phải vả cho con khốn này vỡ miệng. Cho nó chừa cái tật ăn nói xằng bậy đi.
Tiểu Chi ở một bên nghe Thư Quyên nói như thế, liền bật cười trào phúng.
- Eo ơi! Cái loại ăn nói lung tung, xúc phạm người khác giống như cô, mà cũng đòi vả người khác vỡ miệng hay sao?
- Chẳng lẽ cô lại không tự cảm thấy bản thân rất buồn cười hay sao?
Thế là hết phòng khách lẫn trong nhà bếp, cứ thấy cãi nhau ầm lên.
Thấy Thư Quyên vẫn muốn lao đến chỗ Liên Nhi.
Tần Dĩnh khó chịu càng ôm chặt lấy cơ thể của cô ta, hạ giọng nói.
- Coi như cho tôi xin đi có được không? Mọi người đừng cãi nhau nữa mà.
Lúc này, Đới Hạnh San từ đầu chí cuối im lặng, lại bất ngờ đanh giọng nói.
- Đủ rồi đấy!
Từ lúc đặt chân vào ngôi biệt thự này, chưa bao giờ thấy Đới Hạnh San to tiếng với ai.
Cho nên, khi nghe thấy giọng nói của cô, ba cô Hầu gái mặc dù còn muốn cãi tiếp.
Nhưng đều bị Đới Hạnh San làm cho bất ngờ, mà im lặng hướng về phía cô.
Thư Quyên không phải Khâu Kính Hựu.
Cô ta chẳng có một chút sức uy hiếp nào đối với Đới Hạnh San.
Thư Quyên nhiều lần mỉa mai cô.
Nhưng vì không muốn làm lớn chuyện, và biết rõ nếu như làm ầm lên.
Khâu Kính Hựu cũng chẳng bao giờ đứng về phía cô.
Cho nên, Đới Hạnh San đã nhịn nhục nhiều lần cho qua chuyện.
Thế nhưng, cô cũng không muốn bản thân quá mềm yếu, để người khác ra mặt nói đỡ giúp mình hết lần này tới lần khác.
Hôm nay, Đới Hạnh San muốn đối đầu trực tiếp với Thư Quyên.
Tự mình giải quyết chuyện riêng, không để tiếp tục làm ảnh hưởng đến người khác.
Cô đứng trước mặt Thư Quyên, hít một hơi thật sâu, cố gắng kiềm chế sự xúc động.
Khi vừa rồi phải nghe người khác nói những chuyện, liên quan đến Khâu Kính Hựu và những cô gái bên cạnh hắn.
Đới Hạnh San lạnh giọng nói ra mấy lời.
- Tôi thật sự không biết bản thân đã đắc tội gì với cô, mà khiến cho cô phải lăm lần, bảy lượt muốn kiếm chuyện với cô.
- Nếu như thật sự cô có tình cảm với Thiếu gia, thì tôi xin phép đính chính một số chuyện. Đó là tôi cố tình muốn làm mình làm mẩy gì cả, càng không hy vọng bản thân sẽ có một chỗ đứng trong lòng Thiếu gia.
- Tôi biết thân phận của mình, cũng biết Thiếu gia chẳng phải của riêng ai, nên cũng chẳng dám có ý định giữ Thiếu gia cho riêng mình.
- Nếu cô có thể có cách khiến cho tôi rời khỏi Thiếu gia, mà gia đình tôi vẫn bình an vô sự, thì tôi xin tình nguyện rời khỏi đây.
- Còn có... sau này, nếu cô có bất mãn gì, thì xin cô cứ nhắm vào một mình tôi là được, đừng lôi gia đình tôi vào.