Nhìn vào khuôn mặt đẹp trai ở ngay trước mặt.
Khoảng cách giữa Đới Hạnh San và Khâu Kính Hựu gần đến mức, chỉ thiếu vài centimet nữa thôi, là môi hai người đã có thể chạm vào nhau.
Giây phút này, Đới Hạnh San lặng người đi trước câu hỏi của Khâu Kính Hựu.
Mặc dù, chính cô là người đã ở trước mặt Khâu Kính Hựu, tuyên bố rằng kể từ bây giờ Đới Hạnh San cô sẽ không yêu hắn nữa.
Cũng biết rõ là Khâu Kính Hựu vốn dĩ, cũng chẳng có chút tình cảm nào đối với Châu Tinh Sa.
Đới Hạnh San và Châu Tinh Sa giống nhau ở một chỗ, đó là đều chỉ như một món đồ chơi trong tay Khâu Kính Hựu.
Nhưng chẳng hiểu được lý do vì sao, khi nhìn thấy hắn ân cần, quan tâm cô gái khác.
Trái tim của Đới Hạnh San lại cảm thấy nhói đau.
Bởi vì, cằm nhỏ vẫn còn đang bị bàn tay Khâu Kính Hựu nắm giữ.
Cô không thể quay mặt sang hướng khác, càng không dám rời khỏi bàn tay của hắn.
Chỉ có thể rũ mi vụng về che giấu cảm xúc nơi đáy mắt, ấp úng nói.
- Em... em đã trả lời câu hỏi này của Thiếu gia rồi...! Chó... thì không có tư cách để ghen...!
Đới Hạnh San còn chưa kịp nói hết câu, thì Khâu Kính Hựu đã lập tức gắt lên.
- Thứ tôi muốn nghe không phải câu trả lời như thế này. Trả lời tôi! Cô có ghen khi nhìn thấy tôi quan tâm cô gái khác hay không? Có hay là không?
Cùng lúc đó, bàn tay hắn đang nắm cằm nhỏ của cô, lại cố tình nâng cao hơn nữa.
Khâu Kính Hựu một lòng muốn xem thử, rốt cuộc trong mắt của Đới Hạnh San đang ẩn chứa điều gì, mà cô phải trốn tránh không dám nhìn thẳng vào mắt hắn mà trả lời.
Đới Hạnh San bị tiếng nạt nộ của Khâu Kính Hựu dọa sợ, tới mức toàn thân ở trong lồng ngực của hắn không ngừng run rẩy, thiếu điều muốn phát khóc tới nơi.
Cô biết là hiện bây giờ hắn đang tức giận, nên vội vàng đáp.
- Không... không có. Em không có ghen... không ghen...!
Lời Đới Hạnh San nói ra, càng về những câu sau càng nhỏ.
Cô nâng mi mắt lén lút quan sát biểu cảm trên mặt Khâu Kính Hựu.
Rõ ràng đã nhận được câu trả lời đúng với câu hỏi mà hắn đã đặt ra.
Nhưng Khâu Kính Hựu không chỉ vẫn không hài lòng, mà ngược lại còn càng thêm không vui.
Khoé miệng của hắn treo lên một nụ cười lạnh.
Nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp của Đới Hạnh San, nhấn mạnh từng từ.
- Không ghen...? À, thì ra là không ghen...!
Khuôn mặt Khâu Kính Hựu bây giờ, đều bao phủ loại biểu cảm âm u, lạnh lẽo.
Nụ cười quỷ quái trên môi cũng không tắt dần, mà ngược lại còn càng ngày càng rõ nét.
Khi bàn tay của hắn từ nâng cằm nhỏ của cô, lại bất ngờ di chuyển ra phía sau đầu Đới Hạnh San.
Cô rất nhanh đã phát hiện ra nguy hiểm đang gần kề.
Không nằm ngoài dự đoán của Đới Hạnh San.
Chỉ chưa đầy ba giây sau, Khâu Kính Hựu đã ghì chặt đầu nhỏ của cô.
Rồi cúi đầu dùng đôi môi mỏng nhẹ lành lạnh của hắn, thô bạo ngậm lấy phiến môi hồng hào, mềm mại của cô.
Hai lần hôn môi, thì cả hai lần Khâu Kính Hựu đều cố tình cắn mạnh vành môi, tựa cánh hoa mỏng manh của Đới Hạnh San, đến mức bật cả máu.
Nhưng nụ hôn nồng nhiệt và táo bạo do hắn đem lại, cũng khiến khoái cảm sản sinh một cách nhanh chóng, làm toàn thân Đới Hạnh San đều tê dại.
Đối với sự bá đạo muốn chiếm hữu cơ thể cô của Khâu Kính Hựu.
Đới Hạnh San sớm đã quen, nên cũng không dám phản kháng.
Mà tận lực phối hợp cùng hắn môi lưỡi quần quýt lấy nhau.
Mọi sự đau đớn dường như đều bị khoái cảm nhấn chìm.
Cô đã trả lời rõ ràng câu hỏi của hắn rồi, thế nhưng Khâu Kính Hựu chẳng những chưa nguôi giận, mà ngược lại còn càng ngày càng trở nên phẫn nộ.
Như thế này là như thế nào?
Chẳng lẽ Đới Hạnh San phải nói với hắn rằng cô rất ghen tị, khi nhìn thấy Khâu Kính Hựu quan tâm đến Châu Tinh Sa, thì hắn mới hài lòng hay sao?
Nụ hôn cuồng nhiệt của hắn từ khuôn miệng như hoa nở của cô, chạy xuống cằm nhỏ rồi rơi vào vùng cổ trắng nõn nà, cùng với xương quai xanh hoàn hảo của Đới Hạnh San.
Mở một nút cúc áo trên người cô, Khâu Kính Hựu vừa hôn mút lớp da thịt mịn màng của Đới Hạnh San, vừa ôm cô xoay người từng bước di chuyển chậm rãi đến bên giường lớn.
- Phiền cậu vào trong báo một tiếng. Tôi muốn gặp anh Kính Hựu.
Tấm lưng thon thả của Đới Hạnh San vừa chạm xuống ga giường, thì bên ngoài phòng ngủ bất ngờ vang lên giọng nói của Châu Tinh Sa.
Cả cô và Khâu Kính Hựu đều bị thanh âm bên ngoài làm cho giật mình.
Giống hệt như một đôi nam nữ đang ngoại tình, sợ người khác phát hiện.
Hắn và Đới Hạnh San cùng nhìn về phía cửa phòng ngủ được làm bằng gỗ, rồi lại quay đầu nhìn nhau.
Cô và Khâu Kính Hựu đều lo sợ Châu Tinh Sa sẽ bước vào trong phòng.
Xong, vì bên ngoài phòng ngủ của hắn lúc nào cũng có Vệ sĩ canh giữ.
Người khác không thể tự tiện xông vào trong.
Nên Đới Hạnh San và Khâu Kính Hựu cũng phần nào bớt căng thẳng hơn.
Giả sử, bây giờ Châu Tinh Sa vào được trong căn phòng này, nhìn thấy cô và hắn trai trên gái dưới như thế này.
Chắc cô ta sẽ cào nát khuôn mặt xinh đẹp này của Đới Hạnh San ra, giống như những vụ đánh ghen thường thấy ở trên mạng mất.
Sống mà lúc nào cũng phải lo sợ, người khác sẽ biết quan hệ giữa cô và Khâu Kính Hựu, chính là loại cảm giác thú vị mà hắn từng nói sao?
Loại cảm giác kích thích, thú vị theo kiểu này.
Đới Hạnh San chẳng bao giờ mong muốn.
- Thiếu gia đi ngủ rồi! Mà sao giờ này Châu Tiểu thư còn chưa ngủ nữa vậy?
Hàm Minh biết rõ Đới Hạnh San đang ở trong phòng, có khi còn đang cùng Thiếu gia của cậu ta ân ân, ái ái.
Hàm Minh dĩ nhiên không thể để Châu Tinh Sa vào trong.
- À, do tôi mới tới đây, còn lạ chỗ nên nhất thời cảm thấy khó ngủ, muốn tìm anh Kính Hựu nói chuyện một lát.
- Vừa mới về mà anh ấy đã ngủ rồi sao?
Hàm Minh thầm trả lời trong lòng, rằng Khâu Kính Hựu không phải đang ngủ, mà là đang ân ái cùng Đới Hạnh San.
Bên ngoài, cậu ta vẫn phải che giấu thay cho Thiếu gia nhà mình.
- Vâng! Vừa rồi Thiếu gia nói rằng cảm thấy trong người không được khỏe, nên nói với tôi rằng cậu ấy muốn đi ngủ sớm. Hơn nữa, còn đặc biệt dặn dò tôi không được cho ai làm phiền.
Rồi Hàm Minh lại tỏ ra quan tâm đến vị khách quý này của Khâu Kính Hựu.
- Nếu Châu Tiểu thư cần tìm người để tâm sự ngay bây giờ, thì có thể cân nhắc đến tôi. Tuy tôi chỉ là phận người ở, nhưng chắc vẫn xứng để nghe Châu Tiểu thư tâm sự chứ, phải không?
Thực tế, Châu Tinh Sa không phải chỉ đơn thuần muốn tìm một người để tâm sự, mà là cố tình muốn đến quyến rũ Khâu Kính Hựu.
Cho nên, đối với lời đề nghị của Hàm Minh, cô ta lập tức từ chối.
- À, không cần đâu. Thật ra tôi cũng không có tâm sự gì cả. Nếu anh Kính Hựu đã ngủ rồi! Vậy tôi cũng về phòng của mình luôn đây.
Sau câu nói ấy của Châu Tinh Sa, Đới Hạnh San và Khâu Kính Hựu ở trong phòng hồi hộp chờ đợi, xem tình hình bên ngoài.
Nhưng chờ một lúc lâu sau, bên ngoài phòng ngủ lại đặc biệt yên ắng.
Cô và hắn đều đoán rằng Châu Tinh Sa đã trở về phòng ngủ của mình, theo lời cô ta vừa mới nói rồi.
Đới Hạnh San và Khâu Kính Hựu vẫn nhìn nhau.
Hắn bây giờ đã bớt căng thẳng, trên môi lập tức kéo lên một nụ cười trào phúng.
- Nhịp tim đập nhanh vậy. Vừa rồi, chắc là cô sợ Châu Tinh Sa sẽ bước vào đây, và nhìn thấy cảnh tượng của chúng ta bây giờ lắm nhỉ?
Quả thật, trái tim bên ngực trái của Đới Hạnh San, đến bây giờ vẫn còn chưa thôi đập mạnh.
Vừa rồi, đúng là dọa cô sợ chết mất thôi.
Khó khăn nuốt xuống một ngụm dịch vị trong miệng, Đới Hạnh San run rẩy đáp.
- Nếu... nếu để Châu Tiểu thư nhìn thấy cảnh này... em sợ không chỉ có một mình em, mà ngay cả Thiếu gia cũng sẽ gặp rắc rối lớn!
Nhìn bộ dạng lúng túng của người con gái dưới thân của mình, Khâu Kính Hựu thật sự cảm thấy có chút buồn cười.
Lại ở bên tai cô cất giọng trầm thấp.
- Cô... là đang lo lắng cho tôi sao?
Thêm một câu hỏi nữa được đặt ra cho Đới Hạnh San.
Cô nhìn hắn thêm vài giây, rồi tự nhiên quay mặt sang một bên, cắn môi không nói gì nữa.
Đới Hạnh San thật sự đang quan tâm, lo lắng cho Khâu Kính Hựu sao?
Chính cô cũng không biết nữa.
Nhiều lúc, Đới Hạnh San cũng không thể hiểu nổi những lời mình nói, những việc mình làm.
Hắn thấy cô không trả lời, thì cũng không miễn cưỡng.
Mà nhẹ nhàng vươn tay nâng cằm Đới Hạnh San lên, tiếp tục trao cho cô một nụ hôn nồng nàn.
Đợi đến khi Đới Hạnh San cũng chủ động tiếp nhận nụ hôn.
Khâu Kính Hựu mới từ từ cởi bỏ tất cả quần áo trên người cả hai.
Đôi bàn tay thẳng dài vuốt ve từng tấc da thịt, trên cơ thể tuyệt đẹp của cô.
Dẫn dụ mật dịch bên trong huyệt động từ từ chảy ra, làm trơn ướt lối nhỏ dẫn vào bên trong cơ thể Đới Hạnh San.
Miệng nhỏ của cô bị môi lưỡi Khâu Kính Hựu chiếm giữ.
Tất cả những tiếng rên rỉ muốn thoát ra ngoài, đều bị hắn hoàn toàn nuốt vào trong bụng.
Cơ thể này của Đới Hạnh San, đúng là chỉ có Khâu Kính Hựu hiểu rõ nhất.
Hắn chỉ vừa châm ngòi cho màn dạo đầu, mật dịch đã ào ạt chảy ra, làm ướt đẫm cả một mảng ga giường trắng tinh.
Rời khỏi đôi môi đã bị cắn đến bật cả máu.
Khâu Kính Hựu trượt người xuống phía dưới, dùng hai tay dựng chân của Đới Hạnh San lên theo kiểu hình chữ M.
Dùng đôi mắt đã sớm trắng dã vì dục vọng xâm nhập, cẩn thận quan sát hiện tượng khép mở của mật huyệt.
Cô nghiêng đầu nhìn hành động của hắn.
Thấy Khâu Kính Hựu cứ nhìn chằm chằm vào hạ thể của mình.
Đới Hạnh San xấu hổ đến đỏ cả mặt.
Cơ thể cũng vì thế mà càng sản sinh thêm nhiều dịch mật, khiến huyệt động vốn dĩ trống rỗng, mà lại liên tục co rút.
Miệng nhỏ không còn bị cản trở nữa.
Từng cơn khoái cảm đánh úp, khiến Đới Hạnh San không tự chủ được, mà thoát ra những tiếng rên khe khẽ ở cổ họng.
- Ưm... ư...!