Nhành Hồng Cho Ác Quỷ

Chương 37: Ngoan, để tôi ôm.




Tiếng còi xe vừa rồi, đích thị là phát ra từ xe hơi của Khâu Kính Hựu.

Mỗi khi về đến ngoài cổng biệt thự, thay vì nhấn chuông cửa, Tài xế thường bấm còi để thông báo cho người làm ra mở cửa.

Chẳng bao lâu sau, Đới Hạnh San nghe thấy tiếng người nói chuyện, vang lên bên ngoài phòng khách.

- Biệt thự của anh rộng thật đấy. Mà anh ở có một mình thôi à?

Vừa đặt chân và trong biệt thự, Châu Tinh Sa lập tức bị choáng ngợp, với sự xa hoa của nơi này.

Hai mắt cô ta đảo một vòng, âm thầm đánh giá cách bài trí trong phòng khách, rồi quay lại hỏi Khâu Kính Hựu.

- Thì em cũng biết mà. Ba mẹ tôi thì không ở đây rồi. Cả nhà cũng chỉ có mình tôi là con. Mặc dù ở một mình cũng hơi buồn, nhưng cũng đành phải chịu thôi, chứ biết làm thế nào?

Châu Tinh Sa nghe vậy, cũng không ngần ngại mà vươn hai tay nắm lấy tay hắn.

- Không sao. Từ nay đã có em ở đây với anh rồi. Sau này, khi chúng ta kết hôn, sẽ lại sinh thêm vài đứa trẻ. Anh sẽ không thấy cô đơn nữa đâu.

Khâu Kính Hựu lại cười, cũng không có ý định gạt tay cô ta ra.

- Vậy nên tôi mong em đến đây ở với tôi, đã từ rất lâu rồi.

Lời này của hắn, rõ ràng đều là giả dối.

Khâu Kính Hựu chẳng mong có bất kỳ người nào, xen vào cuộc sống của hắn và Đới Hạnh San.

Nếu không phải nhà họ Khâu với nhà họ Châu có hôn ước từ trước, thì còn lâu hắn mới để Châu Tinh Sa bước chân vào biệt thự của mình.

- À, tôi đã cho người sắp xếp một phòng ngủ trên lầu hai, chỉ chờ em vào ngủ thôi đấy.

- Để tôi đưa em lên xem phòng, được không?

Thấy cô ta gật đầu đồng ý, Khâu Kính Hựu không vội đưa Châu Tinh Sa lên lầu, mà quay sang dặn dò Quản gia.

- Chú cho người dọn dẹp hai căn phòng, để hai Vệ sĩ của Tinh Sa vào ở giúp tôi nhé?

Ngô Cẩn cung kính đáp.

- Vâng, Thiếu gia...!

Hắn hài lòng, để Châu Tinh Sa khoác tay cùng đi vào bên trong thang máy, lên lầu trên.

Hàm Minh mở cửa phòng ngủ ở lầu hai, để Khâu Kính Hựu cùng Châu Tinh Sa bước vào trong.

Châu Tinh Sa lúc này mới thôi ôm lấy cánh tay hắn, mà đi tham quan mọi ngóc ngách trong căn phòng, mà sắp tới nó sẽ thuộc về cô ta.

Khâu Kính Hựu nhìn bóng lưng của cô ta, nhẹ nhàng nói.

- Em xem cách trang trí trong phòng. Nếu như có chỗ nào không thích, cứ kêu Quản gia trang trí theo ý của mình là được.

Châu Tinh Sa quay lại nhìn hắn, trên môi vẫn nở một nụ cười tươi.

- Em cảm thấy cách bố trí căn phòng này rất hợp ý em. Không cần phải thay đổi gì cả. Mà phòng ngủ của anh ở đâu vậy?

- Phòng ngủ của tôi ở trên lầu sáu cơ. Để lát nữa tôi đưa em đi xem.

Tự nhiên cô ta bước đến gần chỗ Khâu Kính Hựu đang đứng, lại vươn hai tay nắm lấy tay hắn, nũng nịu nói.

- Sao anh không để em ngủ chung phòng với anh? Đằng nào thì trước sau gì chúng ta chẳng là vợ chồng.

Hàm Minh nghe Châu Tinh Sa nói, cảm thấy buồn cười nhưng vẫn phải cố nhịn.

Cô ta thế mà chưa gì đã muốn dụ dỗ Thiếu gia của cậu ta lên giường rồi.

Đúng thật là loại phụ nữ dễ dãi.

Khâu Kính Hựu cuộn bàn tay thành nắm đấm, đưa lên che miệng ho khan vài tiếng, nhằm che giấu cảm giác ngượng ngùng.

Sau đó, mới bình tĩnh đáp lời Châu Tinh Sa.

- Đúng là trước sau gì chúng ta cũng là vợ chồng, nhưng tôi cảm thấy làm như thế không được hay cho lắm!

Cô ta càng muốn ngủ cùng hắn, Khâu Kính Hựu lại càng không để cho Châu Tinh Sa được như ý.

- Em là Tiểu thư lá ngọc, cành vàng. Ít nhất thì cũng nên để tới lúc chúng ta chính thức trở thành vợ chồng, thì hãy ở chung một phòng, ngủ chung một giường.

- Như vậy, đối với gia đình em mới là phải phép. Mà người làm trong nhà cũng đỡ bàn ra, tán vào.

Hàm Minh ở một bên âm thầm thán phục, khi nghe thấy câu trả lời của Thiếu gia nhà mình.

Không ngờ Khâu Kính Hựu bình thường, ân ái với Đới Hạnh San giống như ăn cơm bữa.

Giờ phút này, lại có thể tỏ ra bản thân là người đàn ông đứng đắn, thản nhiên nói dối không chớp mắt như vậy.

Mà Châu Tinh Sa khi nghe hắn nói như vậy, liền nhìn qua đám người làm trong nhà.

Thấy bọn họ vẫn theo phép tắc mà cúi đầu.

Châu Tinh Sa có chút không lỡ, nhưng vẫn phải miễn cưỡng thu tay về.

- Thật ra... em cũng không phải loại con gái dễ dãi đâu. Chẳng qua... giữa em và anh đã có hôn ước từ trước. Em chắc chắn anh sẽ kết hôn với em, và cũng sẽ chịu trách nhiệm, nếu như chúng ta phát sinh quan hệ.

- Nên mới muốn ngủ chung phòng với anh, để tập làm quen dần. Cho sau này khi chúng ta tiến tới hôn nhân, sẽ khỏi phải bỡ ngỡ mà thôi.

Lời này của cô ta, chỉ có thằng ngu mới tin là thật.

Tuy nhiên, Khâu Kính Hựu cũng không có ý định vạch trần.

Hắn vươn tay nhẹ nhàng vuốt tóc Châu Tinh Sa, dịu dàng nói.

- Tôi hiểu mà. Vợ sắp cưới của tôi, sao có thể là loại con gái dễ dãi được?

- Được rồi! Em đi đường xa chắc cũng đã mệt. Mau vào trong tắm rửa đi, rồi chúng ta cùng nhau ăn trưa.

- Biết hôm nay em đến, cho nên tôi đã đặc biệt dặn dò nhà bếp, làm cả món Trung lẫn món Úc, để đề phòng em ăn không quen đồ Trung đấy.

Cô ta được thừa hưởng sự nuông chiều từ Khâu Kính Hựu, ngoan ngoãn gật đầu.

- Vậy anh chờ em xíu nha?

Nói rồi, cũng chẳng đợi hắn trả lời.

Châu Tinh Sa mở vali quần áo, lấy ra một bộ đồ có thiết kế thoải mái, rồi bước vào trong nhà tắm.

Đợi cô ta khuất bóng sau cánh cửa kính, Khâu Kính Hựu liền xoay người rời khỏi phòng ngủ.

Vừa bước ra ngoài, hắn lập tức khôi phục dáng vẻ lạnh lùng giống thường ngày, quay sang hỏi Ngô Cẩn.

- Đới Hạnh San đâu?

- Dạ chắc con bé nó ở dưới nhà bếp thưa Thiếu gia!

Khâu Kính Hựu nghe xong câu trả lời của Quản gia, liền không nói gì nữa.

Mà lẳng lặng đi xuống lầu dưới bằng thang máy, rồi thẳng tiến vào trong nhà bếp.

Lúc bấy giờ, Đới Hạnh San vẫn đang tất bật cùng mọi người trang trí món ăn, sao cho đẹp mắt.

Hắn không nói không rằng, trực tiếp bước đến chỗ Đới Hạnh San đang đứng.

Vòng tay ôm eo cô từ phía sau, thoải mái tì cằm lên bờ vai mảnh khảnh quen thuộc.

Người làm ở trong bếp nhìn thấy cảnh này, cũng xem như không nhìn thấy gì, vẫn tiếp tục công việc của mình.

Mà Đới Hạnh San cảm nhận được vòng ôm, cùng hơi thở nam tính quen thuộc, thì lập tức giật bắn mình.

Không phải bây giờ Khâu Kính Hựu, nên ở chỗ vợ sắp cưới của hắn hay sao?

Tại sao khi không lại chạy đến ôm cô như thế này?

Nghĩ vậy, nhưng Đới Hạnh San cũng không có ý định đẩy hắn ra.

Mà cứ để mặc cho Khâu Kính Hựu ôm lấy mình, còn bản thân thì vẫn tiếp tục công việc đang làm dở.

Môi mỏng hơi run lên, Đới Hạnh San nhỏ giọng hỏi.

- Thiếu gia như thế này, không sợ vị Tiểu thư kia nhìn thấy sẽ lớn chuyện hay sao?

Hắn hơi nghiêng đầu, há miệng gặm cắn cần cổ thon dài của cô, lưu lại trên đó dấu răng tím hồng chói mắt. Bình thản mà đáp.

- Không sợ. Cùng lắm thì không kết hôn nữa thôi. Cô ta vừa rồi còn đòi ngủ chung phòng với tôi, nhưng tôi không đồng ý.

- Ngoan, để tôi ôm. Nói nhiều thì đừng trách tôi làm luôn ở đây đấy.

Đới Hạnh San thừa biết từ “làm” vừa thoát ra từ miệng của Khâu Kính Hựu, là có ý gì.

Nên cũng không dám hỏi nhiều nữa, mà ngoan ngoãn để hắn ôm.

- Ưm...!

Hành động thân mật của hắn khiến cô vừa đau lại vừa bị kích thích, mà hơi rụt cổ lại.

Miệng nhỏ không nhịn được mà khẽ mở, để thanh âm ái muội từ cổ họng thoát ra ngoài.

Đới Hạnh San muốn trốn ân ái với Khâu Kính Hựu mà không được.

Không ngờ Châu Tinh Sa lại chủ động đề xuất, chuyện muốn được ngủ chung phòng với hắn.

Nhưng... Khâu Kính Hựu nói chuyện này với cô làm gì?

Là muốn Đới Hạnh San ghen.

Hay là đang giải trình với cô, về những chuyện liên quan đến Châu Tinh Sa đây?

Nghĩ kỹ thì chắc là vế đầu rồi!

Bởi vì, Khâu Kính Hựu chẳng có lý do gì để phải giải thích với Đới Hạnh San, về tất cả những chuyện hắn làm cả.

Mà cũng không biết Châu Tinh Sa sẽ phản ứng ra sao, khi biết Khâu Kính Hựu lại tỏ ra hời hợt, đối với chuyện hôn sự giữa cô ta và hắn đây.

- Thiếu gia, Châu Tiểu thư đã tắm xong rồi. Đang đi xuống dưới này.

Khâu Kính Hựu vẫn duy trì hành động ôm ấp Đới Hạnh San, cho đến khi Vệ sĩ nhỏ giọng báo cáo tình hình của Châu Tinh Sa.

Tuy nói hắn không sợ cô ta biết, về mối quan hệ giữa hắn và Đới Hạnh San.

Xong, thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện.

Khâu Kính Hựu không muốn chuốc lấy rắc rối vào người.

Buông eo nhỏ của Đới Hạnh San ra.

Hắn không nói gì, mà cứ thế xoay người, chậm rãi di chuyển về phía phòng ăn.

Đới Hạnh San không còn cảm nhận được vòng ôm của Khâu Kính Hựu nữa.

Cô nhẹ nhàng quay đầu nhìn theo bóng dáng của hắn, đang từng bước đi ra khỏi khu vực nhà bếp.

Môi mỏng mím chặt, trầm tư suy nghĩ.