Khâu Kính Hựu kéo cao lớp áo bra của Đới Hạnh San lên phía trên, cúi đầu ngậm lấy một bên nhũ thịt cương cứng.
Tận dụng sự ấm áp của môi lưỡi, để giúp bầu ngực mềm mại của cô càng thêm giãn nở.
Một tay nắm lấy trái đào căng tràn còn lại, lấy đó làm trụ mà điên cuồng đẩy hông, để dị vật đâm sâu vào trong cơ thể Đới Hạnh San.
Từng mảng da thịt mềm mỏng bên trong mật huyệt, vì sự cọ xát của vật thể thô cứng, mà càng nhuộm một màu đỏ tươi.
Theo từng hành động cắm rút, vừa nhanh lại vừa mạnh của Khâu Kính Hựu, một vài khối thịt gần kề miệng huyệt, còn nồi cả ra bên ngoài.
Từng cỗ thanh âm nhóp nhép thoát ra từ chỗ hai người giao hợp, đong đầy mật dịch, cùng với những tiếng rên rỉ nỉ non trong cơn hứng tình của Đới Hạnh San, vang vọng khắp căn phòng.
Người làm đều nghe thấy, nhưng vẫn coi như mắt mù, tai điếc.
Người đánh vẫn đánh, kẻ cúi đầu vẫn một mực cúi đầu giữ im lặng.
Hai mắt Đới Hạnh San nhắm lại thật chặt, tuyến lệ vẫn tiết nước mắt, không cách nào kìm hãm được.
Hai tay vẫn ôm chặt lấy cổ Khâu Kính Hựu, cơ thể chuyển động theo từng cái chọc ngoáy của hắn.
Dù có đau đớn giống như sắp mất mạng đến nơi, cô cũng không dám cầu xin hắn thêm lần nữa.
Mà chỉ có thể nằm dưới thân của Khâu Kính Hựu, mà để những thanh âm ái muội thoát ra khỏi cổ họng.
- Ưm... ư... ư... a... a... ưm...!
Một tư thế chưa đủ để hắn có thể lên đỉnh.
Dị vật chạm đến điểm nhạy cảm nhất, bên trong cơ thể Đới Hạnh San, rồi hoàn toàn thoái lui ra ngoài.
Khâu Kính Hựu dứt khoát tháo chiếc áo bra của cô, tuỳ tiện ném xuống dưới sàn nhà.
Cơ thể gần như đã cạn kiệt sức lực của Đới Hạnh San bị hắn kéo dậy.
Khâu Kính Hựu để cô quỳ hai chân trên ghế sofa, khom người dựa vào phần tay vịn, còn bản thân lại tiếp tục từ phía sau đi vào bên trong cơ thể Đới Hạnh San.
Hai tay hắn nắm chặt kiện eo mảnh mai của cô, biến côn thịt sưng to thành lưỡi khoan, ra sức nong rộng huyệt động ẩm ướt kia.
Với tư thế này, đôi gò bồng đầy đặn liên tục lắc lư, theo từng nhịp giao hoan giữa hai cơ thể, nhìn vô cùng thích mắt.
- Ư... ưm... hơ... ư.. ơ... a... a...!
Về sau, cơ thể Khâu Kính Hựu hoàn toàn phủ lên người Đới Hạnh San.
Hai bàn tay hắn luồn xuống phía dưới, xoa nắn núi đồi cao ngất trước ngực cô.
Đồng thời, vẫn tận lực đem vật thể thô dài, chèn ép từng mảng thịt non mềm, ẩm ướt bên trong mật huyệt.
Trải qua một phần bốn thời gian của một tiếng đồng hồ.
Khâu Kính Hựu cuối cùng cũng đạt cực khoái, trực tiếp giải phóng tinh binh vào trong cơ thể Đới Hạnh San.
Xong việc, hắn vươn tay đẩy nhẹ người cô một cái, khiến cơ thể Đới Hạnh San nằm sấp xuống sofa.
Rồi thong thả ngồi xuống ghế như lúc ban đầu.
Vươn tay cầm lấy hộp xì-gà đặt trên mặt bàn, chậm rãi mở nắp, rồi nghiêng đầu ra lệnh cho người làm.
- Người đâu? Lấy một chiếc áo choàng ngủ đến đây cho Hạnh San.
Không ai biết tiếp theo Khâu Kính Hựu muốn làm gì.
Nhưng Hầu gái vẫn theo mệnh lệnh của Thiếu gia, mà vội vàng chạy đi lấy đồ.
Mà Đới Hạnh San cũng không dám nằm lâu.
Mặc cho từng cơn đau từ hạ thân, đánh đến dây thần kinh cảm giác.
Cùng với việc mật động vẫn chưa thôi co rút.
Cô vẫn phải gắng sức ngồi dậy.
Khâu Kính Hựu đem một điếu thuốc ngậm vào trong miệng, rồi tuỳ tiện ném hộp xì-gà lên mặt bàn.
Bàn tay cầm máy lửa, vốn định châm thuốc.
Thế rồi nghĩ thế nào, lại đưa máy lửa cho Đới Hạnh San.
- Châm thuốc cho tôi.
Cô ngẩng đầu nhìn hắn bằng đôi mắt chứa đựng sự sợ hãi, rồi lại vội vàng rũ mi xuống.
Bàn tay dè dặt tiếp nhận chiếc máy lửa, dùng hai tay cẩn thận mồi lửa vào điếu thuốc cho Khâu Kính Hựu.
Đến khi điếu thuốc đã cháy, hắn liền rít một hơi thuốc, rồi nhấc điếu thuốc ra khỏi khoang miệng.
Sau đó, mới cẩn thận nhả khói vào trong không khí.
- Rót rượu.
Khâu Kính Hựu nghiêng người dựa vào thành ghế, lạnh lùng ra lệnh.
Cảm giác đau nhức khắp toàn thân, giống như sắp không thở nổi, khiến Đới Hạnh San khó chịu nhăn mặt.
Cô khó khăn vươn người về phía trước, đặt máy lửa lên trên mặt bàn.
Chậm rãi cầm lấy chai rượu ngoại, mở nắp rót vào ly thủy tinh.
Đóng nắp chai thủy tinh, đặt nó vào vị trí cũ trên mặt bàn.
Đới Hạnh San cầm lấy ly rượu, đưa đến trước mặt Khâu Kính Hựu bằng cả hai tay.
Hắn vươn bàn tay vẫn còn kẹp chặt điếu thuốc, đón lấy ly rượu từ tay cô, đưa lên môi nhấm nháp từng chút một.
Hầu gái cùng lúc đem đồ bước vào.
Đới Hạnh San cũng biết ý, mà cầm lấy chiếc áo choàng ngủ bằng vải bông, cẩn thận mặc lên người.
Khâu Kính Hựu thông qua tấm vải đen, lại ra lệnh cho Vệ sĩ.
- Không đánh nữa. Đem Đường Khắc Phong qua bên này.
Qua tấm vải mỏng, nhìn thấy Vệ sĩ theo lệnh của hắn, đã ngừng đánh đập Đường Khắc Phong, đồng thời thả cậu ta xuống.
Đới Hạnh San có phần nóng lòng, muốn xem tình hình sức khỏe hiện tại của Đường Khắc Phong.
Chẳng bao lâu sau, cậu ta bị đám người Hàm Minh lôi đến trước mặt Khâu Kính Hựu.
Rồi tàn nhẫn đẩy ngã sõng soài xuống dưới sàn nhà, ngay bên cạnh chỗ hắn và Đới Hạnh San đang ngồi.
Bộ dạng của Đường Khắc Phong bây giờ, gần như sắp rơi vào trạng thái mất đi ý thức.
Nửa thân trên không có lấy một mảnh vải che đậy, từng vết roi da in hằn trên da thịt đến mức tạo thành những vết rách.
Một vài chỗ vết thương dính máu, bây giờ đã khô két lại.
Đường Khắc Phong nằm im dưới nền đá hoa lạnh lẽo, hơi thở thoi thóp.
Tất cả những vết thương trên người của cậu ta, đều là vì Đới Hạnh San mà ra.
Nghĩ đến đây, cô tự cảm thấy bản thân tội nghiệp nặng nề.
Đới Hạnh San không dám đối diện với Đường Khắc Phong, vội vàng nhắm mắt lại mà quay mặt sang hướng khác.
Cố gắng kìm nén cảm xúc, để nước mắt thôi rơi xuống.
Nhưng tất cả những cử chỉ của cô lúc này, đều được Khâu Kính Hựu thu vào trong tầm nhìn.
Hắn nâng ly rượu lên miệng, chỉ một hớp liền uống cạn.
Đưa chiếc ly thủy tinh đã trống trơn cho Hầu gái.
Khâu Kính Hựu ngồi thẳng người dậy, đột ngột bắt lấy một bên cổ tay của Đới Hạnh San.
Hành động của hắn khiến cô giật mình, vội vàng quay đầu mở mắt nhìn Khâu Kính Hựu.
Còn chưa kịp hiểu hắn muốn làm gì, thì Khâu Kính Hựu đã kéo mạnh tay, khiến cả cơ thể nhỏ bé của Đới Hạnh San, đổ rạp vào người hắn.
Khâu Kính Hựu đem bàn tay của cô đặt lên vật thể nam tính, bấy giờ đã cương cứng lần nữa, ở giữa hai chân hắn.
Hắn điều khiển bàn tay của Đới Hạnh San, ý muốn cô vuốt ve dị vật cho hắn.
Một chân Khâu Kính Hựu đi dép lê, ngang nhiên đạp lên trên đầu của Đường Khắc Phong.
Hắn đưa điếu thuốc lên miệng, rít một hơi cuối cùng, rồi vứt xuống sàn nhà.
Bấy giờ, Khâu Kính Hựu mới từ trên cao hạ tầm mắt nhìn xuống Đường Khắc Phong, mà lạnh lùng buông lời sỉ nhục cậu ta.
- Có những kẻ luôn tưởng rằng cứ là chó thì sẽ xứng với chó, mà lại không biết rằng một con chó cảnh với một con chó giữ nhà, nó có sự khác biệt như thế nào.
Ý tứ trong câu nói của hắn quá rõ ràng.
Ai nghe cũng hiểu rằng Khâu Kính Hựu đang ví von so sánh, Đới Hạnh San là con chó cảnh của hắn, còn Đường Khắc Phong chỉ là một con chó giữ nhà.
Cho dù Đới Hạnh San có là chó, thì Đường Khắc Phong cũng không có cửa với được tới.
Nói đến đây, Khâu Kính Hựu tự nhiên đanh giọng, chất vấn Đường Khắc Phong.
- Cậu đi theo tôi bao nhiêu năm nay, đã bao giờ thấy tôi bạc đãi cậu chưa?
- Mà tính tình của tôi trước giờ như thế nào, cậu đâu phải là không hiểu rõ. Tôi ghét nhất là những kẻ cố tình làm trái ý tôi.
- Vì một đứa con gái, mà cậu biết sai nhưng vẫn cố tình phạm sai. Tự biến bản thân thành ra bộ dạng như bây giờ.
- Cậu thấy như vậy có đáng không?