Nhành Hồng Cho Ác Quỷ

Chương 24: Chó thì lấy tư cách gì để ghen?




Tuy Khâu Phu nhân không phải mẹ ruột của Khâu Kính Hựu, nhưng kể từ khi hắn được nhà họ Khâu nhận nuôi, người mẹ nuôi này đã yêu thương, chăm sóc hắn như con đẻ.

Cũng bởi vì thế, mà Khâu Kính Hựu sớm đã coi Khâu Phu nhân như là mẹ ruột của mình.

Mặc dù, rất không muốn phải nói dối Khâu Phu nhân.

Xong, có những chuyện Khâu Kính Hựu cảm thấy ông bà Khâu không nên biết sẽ tốt hơn.

Dù bị mẹ nuôi của mình chất vấn, nhưng hắn vẫn giữ thái độ nhã nhặn đối với bà.

Chỉ có thể là khi coi Khâu Phu nhân như mẹ ruột của mình, thì Khâu Kính Hựu mới có thể đối xử tốt với bà, và có cách nói chuyện khác xa so với cách mà hắn đã đối xử với người khác như vậy.

- À, chuyện là cách đây hai ngày, Hạnh San nói nhớ người thân. Hôm qua, con cũng rảnh nên đã cùng cô ta đến thăm Đới Hoà Văn.

- Lúc ra về trùng hợp lại gặp vị Bác sĩ kia, là người quen của Hạnh San. Cô ta vốn không thích vị Bác sĩ đó, nhưng anh ta cứ cố tình lại gần, rồi nắm tay Hạnh San.

- Con nhìn thấy gai mắt, mà cũng không muốn tốn nhiều thời gian với loại người đó, nên đã đạp cho anh ta một phát.

- Chẳng qua là cái đám Phóng viên, Nhà báo ăn không ngồi rồi, rảnh quá nên cứ thích bám theo con, rồi viết mấy bài báo nhảm nhí, giật tít mù nên đó thôi.

Khâu Kính Hựu một câu “cô ta”, hai câu “cô ta”, không để cho Khâu Phu nhân biết được, Đới Hạnh San bây giờ cũng đang có mặt trong phòng.

- Nhưng mà mẹ yên tâm! Con đã cho người đi giải quyết chuyện này rồi. Thanh danh của cả con và nhà họ Khâu sẽ không bị ảnh hưởng đâu. 

- Con trai của mẹ là người như thế nào? Dăm ba bài báo lá cải, làm sao đủ sức gây ảnh hưởng đến con kia chứ. Mẹ không phải lo lắng mấy cái chuyện cỏn con này đâu.

Hắn bắt đầu chuyển sang tiết mục nịnh nọt, nhằm muốn đánh lạc hướng vấn đề đang nói cùng bà Khâu.

- Để lát con chuyển tiền cho mẹ đi mua sắm, làm đẹp. Còn mấy cái này mẹ không phải nghĩ làm gì cho nặng đầu.

- Nghĩ nhiều sẽ sinh ra nhiều nếp nhăn, sẽ mau già lắm đấy! Con muốn mẹ của con phải là người phụ nữ trẻ mãi không già.

Khâu Phu nhân nghe cậu con trai dẻo miệng, trong lòng nhen nhóm sự vui vẻ, nhưng vẫn giả bộ lườm Khâu Kính Hựu.

- Anh thấy mẹ còn thiếu tiền hay sao mà phải chuyển? Anh ấy! Để dành tiền sau này chiều chuộng con dâu của mẹ đi.

Hắn nhanh nhảu đáp.

- Đúng là mẹ không thiếu tiền. Nhưng đó đều là tiền lương của mẹ, với tiền của ba con cho mẹ. Còn đây là con trai đang muốn báo hiếu với mẹ cơ mà.

- Mẹ yên tâm! Con trai của mẹ ngoài đẹp trai, tài giỏi ra, thì chỉ có nhiều tiền. Dư sức bao nuôi vài chục cô vợ.

Sau khi giúp Khâu Kính Hựu cắt tỉa móng chân cho gọn gàng, sạch sẽ.

Đới Hạnh San chống tay xuống dưới sàn nhà, khó khăn đứng dậy, đem bộ dụng cụ cắt móng cất gọn vào trong tủ.

Rồi mới bước vào bên trong nhà tắm, pha nước cho hắn ngâm chân.

Từ xưa đến giờ, Khâu Kính Hựu chưa bao giờ làm cho ông bà Khâu tức giận quá năm phút, và lần này cũng vậy.

Như nhớ ra có chuyện quan trọng còn chưa nói, Khâu Phu nhân lại bảo.

- Nhắc đến vợ anh mới nhớ. Con bé Tinh Sa vài ba hôm nữa sẽ về nước. Mẹ tính là để con bé ở nhà anh, cho hai đứa thích nghi dần với việc sống chung. Sau này, hai đứa kết hôn cũng sẽ không bị bỡ ngỡ.

- Mấy hôm nữa anh ra sân bay đón Tinh Sa giúp mẹ nhé?

Châu Tinh Sa, con gái đầu lòng của nhà họ Châu, tốt nghiệp Cử nhân chuyên ngành Nghệ thuật, tại trường Đại học University of Toronto.

Ba mẹ của Châu Tinh Sa đều là người gốc Trung Quốc, nhưng đã đến Canada định cư từ nhiều năm trước.

Thời còn trẻ, ông bà Khâu và ba mẹ của Châu Tinh Sa chơi rất thân với nhau.

Không chỉ thế, họ còn có giao ước là sau này khi có con, sẽ kết làm thông gia với nhau.

Nhưng bởi vì ông bà Khâu không đẻ được người con nào, nên họ đã quyết định để Khâu Kính Hựu thực hiện lời định ước năm xưa.

Đối với nhà họ Châu, họ vốn chẳng quan tâm Khâu Kính Hựu là con nuôi hay con ruột của ông bà Khâu.

Miễn sao hắn có tiền, có quyền, đẹp trai, tài giỏi, đủ để xứng với Châu Tinh Sa là được.

Hôn nhân của những người có tiền, mà không có tình yêu thì hầu hết đều như vậy.

Đới Hạnh San hai tay bưng chậu gỗ ra ngoài, đúng lúc nghe được Khâu Phu nhân đề cập đến chuyện kết hôn của Khâu Kính Hựu.

Cô chợt sững người lại.

Hoá ra... hắn đã có đối tượng để kết hôn rồi.

Vậy mà... hơn hai tháng Đới Hạnh San chuyển đến đây sống, không nghe ai nhắc đến chuyện này.

Cũng phải! Khâu Kính Hựu bây giờ đã là một người đàn ông trưởng thành, lại đã có sự nghiệp ổn định.

Cũng đến lúc nên yên bề gia thất rồi.

Và... người phụ nữ sắp trở thành vợ của hắn, đương nhiên không phải Đới Hạnh San cô.

Đâu biết hiện tại, bản thân không xứng để được làm vợ của Khâu Kính Hựu.

Nhưng không biết vì lý do gì, trái tim cô lại cảm thấy đau đớn như thế này.

“Hạnh San Tiểu thư, tôi thích cô! Sau này lớn lên, cô gả cho tôi có được không?”

Lời nói năm nào của Khâu Kính Hựu, một lần nữa lại dội thẳng vào trong tâm trí của Đới Hạnh San.

Có phải là sau khi kết hôn với cô gái tên Tinh Sa đó rồi, hắn sẽ không còn cần đến cô nữa hay không?

Khâu Kính Hựu nghiêng đầu nhìn Đới Hạnh San.

Rõ ràng biết cô đứng ngay ở đó, đã nghe thấy Khâu Phu nhân đề cập đến Châu Tinh Sa.

Xong, hắn lại chẳng phủ nhận chuyện bà Khâu nói, sẽ để Châu Tinh Sa trở thành vợ của hắn.

Mà ngược lại, còn vui vẻ đáp.

- Khi nào Tinh Sa về nước, con sẽ sắp xếp thời gian, để ra tận sân bay đón em ấy. Con sẽ chăm sóc em ấy thật tốt! Mẹ không phải lo gì đâu.

Trông thấy thái độ vui vẻ của Khâu Kính Hựu, khi nhắc đến vợ sắp cưới như vậy.

Đới Hạnh San trộm nghĩ, mối hôn sự giữa hắn và cô gái kia, chắc không còn gì để bàn cãi nữa rồi.

Cố gắng hít một hơi thật sâu, tỏ ra bản thân chẳng quan tâm đến chuyện này.

Đới Hạnh San bưng chậu nước đi về phía Khâu Kính Hựu.

Khi đã đến trước mặt hắn, cô nhẹ nhàng khom người đặt chậu nước xuống dưới sàn nhà.

Cố gắng không gây tiếng động, làm vị Phu nhân cao quý kia biết trong phòng đang có thêm người.

Rồi lại chủ động quỳ gối xuống trước mặt Khâu Kính Hựu, cẩn thận đem hai bàn chân hắn, đang gác ở trên ghế đặt vào trong chậu nước ấm, có chứa tinh dầu khuynh diệp. 

Giúp hắn xoa bóp nhẹ nhàng.

Khâu Kính Hựu trước giờ vẫn luôn coi, việc Đới Hạnh San phải quỳ gối hầu hạ hắn, là bổn phận của cô.

Cho nên, hiện tại cũng chẳng quan tâm đến cảm nhận của Đới Hạnh San, khi nghe thấy Khâu Phu nhân nhắc đến hôn sự của hắn.

Mà vẫn mặc kệ cô quỳ dưới sàn nhà lạnh lẽo.

Còn bản thân Khâu Kính Hựu thì vẫn thản nhiên, ngồi nói chuyện điện thoại với mẹ nuôi của mình.

- Đợi hôm nào Tinh Sa về đây, con sẽ dẫn em ấy về thăm ba mẹ. Giá mà ba mẹ không vướng công việc ở nhà, thì con đã đón ba mẹ sang bên này, để tiện bề chăm sóc rồi.

Bởi vì ngay từ đầu đã tính đến chuyện trả thù nhà họ Đới, nên sau khi kiếm được một khoản tiền lớn, từ việc làm ăn phi pháp trong thế giới ngầm. 

Khâu Kính Hựu đã chuyển địa bàn làm ăn về thành phố, mà mẹ ruột của hắn từng bị sát hại.

Đồng thời, cũng thành lập Công ty riêng ngay tại nơi này luôn.

Hắn cũng tính cả rồi!

Sống xa ông bà Khâu một chút.

Như vậy, Khâu Kính Hựu có làm chuyện thất Đức, cũng không sợ nhà họ Khâu biết.

- Cũng tại anh chứ ai? Kêu có mở Công ty riêng, thì mở ngay ở Thiên Tân cho gần gia đình thì không nghe, cứ đòi đến Bắc Kinh lập nghiệp làm gì không biết nữa.

- Được rồi! Bây giờ mẹ phải đi làm đẹp với mấy bà bạn, anh xem làm gì thì làm đi. Nhớ là không được quên đi đón con dâu tương lai của mẹ đâu đấy.

Đợi Khâu Phu nhân tắt máy, Khâu Kính Hựu mới nghiêng đầu nói vọng ra ngoài.

- Người đâu rồi?

Nghe thấy tiếng gọi của hắn, Hàm Minh đang cùng người làm túc trực bên ngoài phòng ngủ, lập tức mở cửa bước vào trong.

Cậu ta đi tới trước mặt Khâu Kính Hựu, nhìn thấy Đới Hạnh San đang hầu hạ Thiếu gia nhà mình, cũng xem như không thấy gì. Cung kính cúi đầu.

- Thiếu gia có gì cần sai bảo ạ?

- Kêu chú Cẩn cho người dọn dẹp một căn phòng ngủ ở lầu hai. Mấy ngày nữa sẽ có người dọn vào đó ở.

Khâu Kính Hựu cầm lấy hộp xì-gà, đặt ở trên ghế sofa cạnh chỗ hắn ngồi. Chậm rãi mở nắp, rút một điếu ngậm vào trong miệng.

Hàm Minh có sẵn bật lửa trong người, vội vàng lấy ra mà giúp Khâu Kính Hựu châm thuốc.

Xong xuôi, cậu ta lùi lại vài bước, đứng chắp hai tay sau lưng.

- Tôi đã rõ! Không biết Thiếu gia còn chuyện gì cần căn dặn không ạ?

Khâu Kính Hựu đóng hộp thuốc lại như cũ, tuỳ tiện ném nó xuống mặt ghế, hai ngón tay kẹp chặt điếu xì-gà, rít một hơi rồi chậm rãi nhấc điếu thuốc ra khỏi miệng, để làn khói trắng mờ đục tản vào trong không khí.

- Hết rồi! Cậu ra ngoài đi. Cần gì tôi sẽ lại gọi.

Bàn tay đang cầm điếu xì-gà của hắn phất nhẹ vài cái.

- Vâng, tôi xin phép!

Hàm Minh cúi gập người một cái, rồi mới từ từ lui ra khỏi phòng.

Bấy giờ, Khâu Kính Hựu mới chú ý đến Đới Hạnh San, như chú ý đến một con thú cưng bên cạnh hắn.

Khâu Kính Hựu hơi khom lưng, dùng chính bàn tay vẫn đang nắm chắc điếu thuốc lá xa xỉ, để nâng cằm cô lên, buộc Đới Hạnh San phải ngẩng đầu nhìn hắn.

Hắn chăm chú nhìn khuôn mặt nho nhỏ, yêu kiều của cô một cách si mê, hệt như người say rượu.

Giọng nói rất nhỏ, như sợ người làm bên ngoài sẽ nghe thấy.

- Tại sao mặt mũi của cô tự nhiên lại ỉu xìu như vậy? Hay là do cô đã vô tình phải lòng tôi. Nên khi nghe nói vợ sắp cưới của tôi chuẩn bị dọn đến đây sống, cô ghen?

Lần này, Đới Hạnh San không có một chút sợ hãi, mà cùng Khâu Kính Hựu mặt đối mặt.

Cô dường như muốn dùng đôi mắt mọng nước của mình, để khắc sâu khuôn mặt điển trai của người đàn ông này, mãi mãi cũng không muốn quên.

Về sau, chưa được sự cho phép của hắn, nhưng Đới Hạnh San vẫn tự ý cúi đầu xuống, trong khi cằm nhỏ vẫn bị bàn tay Khâu Kính Hựu bao lấy.

Cô phải lấy hết can đảm, nuốt xuống dịch vị trong miệng, mới có thể đáp lời hắn một cách thản nhiên, như không có chuyện gì xảy ra.

- Em chỉ là một con chó bên cạnh Thiếu gia. Mà chó thì lấy tư cách gì để ghen với người?