Nhành Hồng Cho Ác Quỷ

Chương 196: Anh vẫn luôn ở đây.




Nghĩ đến chuyện bản thân sắp phải rời khỏi thế giới này.

Sau này, sẽ không thể âm thầm che chở, bảo vệ mẹ con Đới Hạnh San nữa.

Tự nhiên, Khâu Kính Hựu lại có cảm giác sống mũi mình cay cay.

Hắn đưa tay lên vuốt mặt, cố gắng kiềm chế để nước mắt không rơi xuống, rồi lại nhìn Thạc Vu mà nói.

- Thật ra, có một chuyện vẫn chưa nói với cậu. Nói ra thì thật hổ thẹn, mà không nói thì tôi sợ mình chết cũng không thể nhắm mắt.

- Chuyện là… người đứng sau dàn xếp mọi chuyện, khiến cho lúc trước cậu phải chịu tiếng oan là nhận hối lộ, cưỡng bức người nhà bệnh nhân chính là tôi.

- Thành thật xin lỗi…! Trước kia, đáng ra tôi không nên vì ghen tuông mù quáng, mà ngấm ngầm giở thủ đoạn. Khiến cho cậu không những bị đuổi việc, mà còn phải chịu tiếng xấu, ảnh hưởng đến cả thanh danh của nhà họ Thạc.

- Tôi hy vọng cậu sẽ không vì chuyện này, mà từ chối dùng tim của tôi để ghép cho Hạnh San.

Cũng may là ngày ấy, Khâu Kính Hựu không cho người chặt tay Thạc Vu, giống như hắn đã từng làm với Trần Quân.

Bằng không, e là hiện tại hắn chẳng thể cầu cạnh được sự giúp đỡ của Thạc Vu.

Nghe thấy lời thú tội của Khâu Kính Hựu, Thạc Vu hết sức kinh ngạc.

Anh ta vốn là một người lương thiện, tâm tư đơn thuần.

Cho dù Khâu Kính Hựu từng hành hung Thạc Vu.

Anh ta cũng chưa từng nghi ngờ, hắn là người đã hãm hại mình.

Thạc Vu chỉ nghĩ rằng có lẽ người ở trong bệnh viện ghen ghét, đố kỵ.

Vì anh ta vừa đi du học trở về, đã ngay lập tức được nhận vào làm Bác sĩ chính của bệnh viện Quốc tế.

Nên mới ngấm ngầm giở trò, khiến cho Thạc Vu bị mất việc.

Thấy Thạc Vu im lặng không nói gì.

Khâu Kính Hựu nhất thời nghĩ rằng anh ta không định bỏ qua chuyện này, bèn khẩn trương nói.

- Nếu cậu muốn, tôi có thể quỳ xuống xin lỗi cậu.

Hắn đã từng vì muốn biết tin tức về mẹ con Đới Hạnh San, mà chấp nhận sủa tiếng chó trước mặt Chu Thời Cảnh.

Bây giờ, chỉ cần Thạc Vu chấp nhận để Khâu Kính Hựu, tiếp tục được hiến tim cho Đới Hạnh San.

Hắn sẵn sàng quỳ gối xuống dưới sàn nhà xin lỗi anh ta.

Thấy Khâu Kính Hựu vịn tay vào xe lăn muốn đứng dậy.

Thạc Vu cũng đoán được hắn muốn làm gì, liền vội vàng tiến lên ngăn cản.

- Cậu là một người có tấm lòng hy sinh cao cả, sẵn sàng dùng tính mạng của mình để đổi lấy sự sống cho Hạnh San. Hơn nữa, cậu cũng đã biết bản thân mình sai ở đâu và nhận lỗi. Nếu như tôi còn hận cậu, thì chẳng phải tự biến bản thân mình, thành người nhỏ nhen hay sao?

- Chuyện đã qua thì cứ để cho nó qua đi. Dù sao tôi cũng không bị ảnh hưởng gì nhiều, không đến mức bị trục xuất khỏi ngành. Cậu cũng đừng để chuyện này trong lòng, mà không thể ra đi thanh thản.

- Tôi mong rằng nếu như có kiếp sau, cậu sẽ là một công dân tốt, một người có ích cho xã hội.

Dù sao chuyện kia cũng qua lâu rồi.

Cho dù Thạc Vu có muốn ôm hận trong lòng, thì cũng có thể làm gì?

Lẽ nào lại lao vào đập cho Khâu Kính Hựu một trận hay sao?

Mạng sống của Đới Hạnh San quan trọng hơn hiếm khích, giữa anh ta và Khâu Kính Hựu rất nhiều.

Thạc Vu tuyệt đối sẽ không để những chuyện khác, làm ảnh hưởng đến việc phẫu thuật ghép tim cho Đới Hạnh San.

Thấy Thạc Vu chẳng những không giận, mà ngược lại còn an ủi mình.

Khâu Kính Hựu cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn hẳn.

- Cảm ơn cậu!

Nhưng dường như trong lòng hắn vẫn còn nỗi lo, lại nhìn Thạc Vu mà thẳng thắn nói.

- Kiếp này tôi không thể mang lại hạnh phúc cho Hạnh San. Tuy thời gian chúng ta tiếp xúc không nhiều, nhưng tôi nhìn ra được cậu là một người đàn ông tốt.

- Nếu có thể… tôi hy vọng cậu sẽ trở thành chồng của Hạnh San, thay tôi bảo vệ mẹ con cô ấy đến suốt cuộc đời này.

Dù sao Khâu Kính Hựu cũng sắp chết rồi.

Hắn không thể ích kỷ, khăng khăng muốn giữ Đới Hạnh San cho riêng mình.

Khâu Kính Hựu thật sự hy vọng, cô có thể tìm được một người đàn ông tốt, để có một bến đỗ an toàn.

Nếu bản thân hắn đã chẳng thể tiếp tục bảo vệ mẹ con Đới Hạnh San.

Chẳng bằng nhân lúc còn sống, tìm cho cô một chỗ tốt để gửi gắm.

- Thạc Vu, tôi cầu xin cậu! Xin cậu hãy thay tôi bảo vệ mẹ con Hạnh San. Chu Thời Cảnh không phải người tốt, tôi e rằng cậu ta sẽ vì hiềm khích với tôi, mà ra tay với hai đứa nhỏ.

Bây giờ, chỉ có Thạc Vu mới có cơ hội tiếp cận mẹ con Đới Hạnh San.

So với Ngô Cẩn, anh ta đương nhiên sẽ có nhiều cơ hội, nhìn thấy Chu Thời Cảnh giở thủ đoạn, với hai đứa con của Khâu Kính Hựu hơn.

Trong mắt của Thạc Vu, Chu Thời Cảnh là một người ba nuôi rất tốt.

Đối với hai đứa con của Đới Hạnh San và Khâu Kính Hựu, đều coi như con ruột của mình.

Bởi vì chưa từng tận mắt chứng kiến, cảnh Chu Thời Cảnh dùng hai đứa nhỏ để uy hiếp Khâu Kính Hựu.

Thạc Vu lại cho rằng, bởi vì Khâu Kính Hựu có ác cảm với Chu Thời Cảnh.

Nên mới có suy nghĩ rằng người đàn ông kia, sẽ làm hại đến các con của hắn.

Nhưng Thạc Vu cũng không muốn tranh cãi với Khâu Kính Hựu, về chuyện Chu Thời Cảnh là người tốt hay kẻ xấu, mà chỉ trầm giọng đáp.

- Nói cái này cậu đừng buồn. Đúng thật là từ khi còn nhỏ, tôi đã thích Hạnh San, và luôn mong muốn cô ấy trở thành vợ của tôi.

- Nhưng mà cậu cũng biết đấy, có những chuyện không phải chỉ cần tôi muốn là được. Chuyện tình cảm không thể cưỡng cầu, cho nên tôi cũng không dám nói trước, rằng bản thân có thể trở thành chồng của Hạnh San hay không.

- Nhưng tôi hứa với cậu rằng nhất định sẽ bảo vệ mẹ con Hạnh San, bằng cả mạng sống của mình, và sẽ coi con của cậu cũng như con ruột của tôi.

Chẳng cần phải ai nói, chỉ dựa vào việc quan sát Đới Hạnh San suốt mấy tháng qua.

Cũng đủ để Thạc Vu nhìn ra được người mà cô yêu, chính là Khâu Kính Hựu.

Bằng không, tại sao Đới Hạnh San lại từ chối ra toà làm chứng.

Để buộc tội người đã đẩy ba mẹ cô vào trong tù, ép buộc cô trở thành nô lệ tình dục, và sinh con cho hắn?

Ngay từ đầu, người Đới Hạnh San yêu không phải Thạc Vu.

Người cứu cô thoát khỏi xiềng xích của Khâu Kính Hựu, cũng không phải anh ta.

Cho dù không có sự tồn tại của Khâu Kính Hựu.

Chỉ e rằng Thạc Vu cũng vĩnh viễn không bao giờ có cơ hội, bước vào trong trái tim của Đới Hạnh San.



Trở lại thực tại.

Cuối cùng Chu Thời Cảnh cũng hiểu được, lý do tại sao suốt gần 5 năm nay.

Bên phía Cảnh sát vẫn luôn tích cực tìm kiếm tung tích của Khâu Kính Hựu, nhưng lại chẳng thu được một chút manh mối nào.

Thì ra… Khâu Kính Hựu đã chết cách đây gần 5 năm, và đám người Thạc Vu đã giúp hợp thức hoá cái chết của hắn.

Theo lý mà nói, bây giờ Chu Thời Cảnh hoàn toàn có đủ cơ sở, để cho người bắt giữ Thạc Vu cùng đám bạn của Khâu Kính Hựu, với tội danh tiếp tay cho tội phạm bị truy nã.

Nhưng Chu Thời Cảnh biết Đới Hạnh San sẽ không bao giờ đồng ý, để anh ta làm như vậy.

Khó khăn lắm Đới Hạnh San mới nguôi ngoai chuyện xảy ra năm đó, để đồng ý kết hôn giả với Chu Thời Cảnh.

Anh ta vốn muốn lợi dụng cơ hội hai người sống chung một nhà, để Đới Hạnh San dần nảy sinh tình cảm với mình.

Năm đó, đám người Thạc Vu đã cố tình giấu đi, chuyện Khâu Kính Hựu chính là người hiến tim cho Đới Hạnh San.

Tại sao bây giờ khi không lại cho Đới Hạnh San biết được sự thật, để cô một lần nữa lại nhớ đến Khâu Kính Hựu?

Chu Thời Cảnh từ đầu đến cuối, vẫn luôn quan sát biểu cảm trên mặt Đới Hạnh San, bằng ánh mắt phức tạp.

Anh ta thật sự rất muốn biết Đới Hạnh San đang nghĩ gì, khi biết được Khâu Kính Hựu chính là người hiến tim cho cô.

Rốt cuộc trong trái tim của Đới Hạnh San, có còn chứa đựng hình bóng của Khâu Kính Hựu hay không?

À không, Đới Hạnh San bây giờ làm gì còn trái tim.

Ngay cả trái tim đang đập trong lồng ngực của cô bây giờ, cũng là của người đàn ông mà Chu Thời Cảnh căm ghét nhất.

Thật không ngờ ngay cả khi Khâu Kính Hựu chết, vẫn luôn ở bên cạnh Đới Hạnh San.

Đới Hạnh San vươn tay cầm lấy chiếc hộp nhung hình trái tim màu đỏ, cẩn thận mở ra.

Không nằm ngoài suy đoán của cô, bên trong đựng cặp nhẫn cưới, mà xém chút Khâu Kính Hựu đã có thể đeo vào ngón tay của Đới Hạnh San.

Mở cuốn album ra, bên trong là ảnh cưới của cô và hắn.

Có lẽ đoạn tình cảm giữa Đới Hạnh San và Khâu Kính Hựu, cũng giống như đôi thiên nga uyên ương bằng đá băng, mà hắn đã đặc biệt cho người chuẩn bị, để góp phần trong những bức ảnh cưới của hai người.

Cho dù có đẹp đến mấy, thì đến cuối cùng vẫn sẽ tan chảy.

Lúc này, Đới Hạnh San đã không thể kìm được nước mắt nữa.

Bàn tay run rẩy cầm lên lá thư, mà Khâu Kính Hựu đã viết cho cô.

Mở lá thư ra, lại phát hiện mặt giấy có vô số những vết nhăn nhúm, đã chuyển thành màu vàng ố, do từng thấm qua nước.

Trong đầu Đới Hạnh San lập tức tưởng tượng ra, cảnh Khâu Kính Hựu vừa khóc vừa viết lá thư này cho cô.

Nét chữ của hắn vẫn giống như ngày bé, rất đẹp!

Cụ thể, trong thư Khâu Kính Hựu viết.

“Gửi người con gái anh yêu! Khi em đọc được lá thư này, thì cũng đã là lúc anh không bao giờ có cơ hội, xuất hiện trước mặt em nữa.”

“Nhưng anh không hề bỏ rơi em. Anh vẫn luôn ở đây, ngay trong chính lồng ngực của em, cùng em hoà chung một nhịp đập, âm thầm bảo vệ mẹ con em.”

“Anh thật sự cảm thấy rất vui và hạnh phúc, khi trước khi chết còn có cơ hội được hiến tim cho em, sau khi chết còn có thể được mãi mãi ở lại bên cạnh em.”

“Chẳng phải em luôn không tin rằng anh biết yêu, và trái tim của anh chỉ rung động khi ở trước mặt em hay sao?”

“Thấy không? Cuối cùng thì anh cũng có cơ hội để chứng minh, rằng anh yêu em nhiều đến mức, vì em mà anh có thể sẵn sàng hy sinh cả mạng sống của mình.”

“Cũng không cần phải cảm thấy đau lòng hay mắc nợ, khi biết anh đã hiến tim cho em. Bởi vì tất cả mọi chuyện đều là do anhtự nguyện. Hãy coi như đây là kết cục mà anh đáng phải nhận, khi đã hủy hoại cuộc đời của em và nhà họ Đới.”

“Còn nếu như muốn trả thù anh, thì em nhất định phải sống thật tốt, thay anh nuôi dạy các con thành những người công dân tốt, chứ đừng khốn nạn giống như ba của chúng nó.”

“Anh thấy Thạc Vu là một người đàn ông tốt! Anh thật sự hy vọng cậu ấy có thể trở thành chồng của em, trở thành ba dượng của hai đứa nhỏ, thay anh hoàn thành những chuyện mà anh chưa thể làm được.”

“Chẳng việc gì phải khóc vì một thằng tồi giống như anh. Anh lúc nào cũng hiện diện ngay bên cạnh, dõi theo từng bước đi của em. Em mà không sống tốt, anh sẽ cười em đấy.”

“Cho dù không vì bản thân mình, thì em cũng phải sống vì các con. Hai đứa nhỏ không có ba ruột ở bên cạnh, đã rất thiệt thòi rồi! Chúng nó không thể nào mất thêm cả mẹ nữa.”

“Kiếp sau em không muốn gặp lại anh. Vậy kiếp sau nữa mình lại gặp nhau được không? Để anh có cơ hội được tiếp tục bù đắp cho những tổn thương, mà anh đã gây ra cho em ở kiếp này.”

“Cả cuộc đời của anh, có thể phạm phải sai lầm trăm ngàn lần. Nhưng có một chuyện duy nhất, anh chưa bao giờ thấy mình sai, đó là được gặp và được yêu một cô gái tốt như em.”

Lần này, Đới Hạnh San đã thật sự thất bại, trong việc che giấu cảm xúc trước mặt người khác.

Những giọt nước mắt tuy không màu, nhưng lại chứa đựng nỗi đau trong lòng cô, cứ thế thi nhau rơi xuống không ngừng.

Khiến tầm nhìn của Đới Hạnh San bị nhoè đi, nhất thời không thể nhìn thấy rõ mặt chữ trên giấy.

Cô đưa tay đặt lên ngực trái, cảm nhận trái tim của người đàn ông đó, bồi hồi rung lên từng nhịp một, mà đau đớn không thôi.

Đới Hạnh San không ngờ cái ngày mà một trái tim khác, được ghép vào bên trong cơ thể của cô, lại là ngày mà Khâu Kính Hựu rời khỏi thế giới này.

Đới Hạnh San từng đem Khâu Kính Hựu ra so sánh với Chu Thời Cảnh.

Vì hắn chưa từng nói là sẽ sẵn sàng hy sinh cả mạng sống của mình, để đổi lấy cho cô cả đời bình an.

Nhưng thật không ngờ, đến cuối cùng người chưa bao giờ nói những lời hoa mỹ.

Lại là người vì Đới Hạnh San, mà thật sự đã không tiếc hy sinh cả mạng sống của mình.

Khâu Kính Hựu từng nói, ngay cả khi hắn chết, cũng sẽ không buông tha cho cô.

Hoá ra, lời này là thật.

- Tại sao? Các người tại sao lại tự ý ghép tim của người đàn ông đó, vào trong cơ thể của tôi, mà lại không hỏi qua ý kiến của tôi?