Nhành Hồng Cho Ác Quỷ

Chương 194: Năm đó, hắn vượt ngục vì lý do gì?




Tám tháng trôi qua, Thạc Vu thấy cơ thể của Đới Hạnh San không có biểu hiện, từ chối tiếp nhận trái tim đã được ghép vào, thì có phần yên tâm hơn.

Bởi vì thải ghép chỉ xảy ra nhiều nhất, tại thời điểm sau một tháng ghép tim, giảm dần sau lăm tháng, và không còn xảy ra sau khi ghép tim được một năm.

Điều mà Thạc Vu lo lắng bây giờ, là không biết sau khi được ghép tim, Đới Hạnh San có thể sống được bao lâu.

Bởi vì có tới 80 - 90 phần trăm bệnh nhân sống được ít nhất một năm, 70 - 75 phần trăm bệnh nhân sống được ít nhất 5 năm, 50 phần trăm bệnh nhân sống được ít nhất 10 năm, và chỉ có một số trường hợp hy hữu mới sống được từ 25 đến 30 năm.

May mắn là ca phẫu thuật mắt của Đới Tuyết Anh diễn ra rất thuận lợi, khiến Đới Hạnh San gần như đã có thể, trút bỏ đượchoàn toàn gánh nặng trong lòng.



Bắc Kinh, 4 năm sau.

4 năm đủ để cuộc sống của mẹ con Đới Hạnh San, và những người xung quanh có nhiều thay đổi.

Ví dụ như bây giờ cô đỡ trở thành Ca sĩ nổi tiếng, được nhiều người săn đón.

Có thể tự sắm biệt thự riêng cho mình, lo cho các con có một cuộc sống đầy đủ, không phải lo lắng về mặt vật chất.

Hay là chuyện hai đứa con của Khâu Kính Hựu, năm nào vẫn còn chưa biết nói, suốt ngày khóc lóc khiến Đới Hạnh San phải dỗ dành đến mệt.

Thế mà giờ đây đã sắp vào lớp một đến nơi rồi.

Ngay cả Đường Khắc Phong bị phế hai chân, nhờ vào sự giúp đỡ của Thạc Vu, đã được cho đi đào tạo về ngành quản trị kinh doanh.

Sau đó, đầu quân cho Tập đoàn của nhà họ Thạc, sự nghiệp ngày càng thăng tiến.

Sợ Đới Hạnh San vì phải chăm sóc cho mình, mà không chịu kết hôn, làm lỡ dở cả một đời.

Nên Đường Khắc Phong đã quyết định kết hôn với người khác, để cô không phải vướng bận vì chuyện của cậu ta nữa.

Người vợ của Đường Khắc Phong là một cô gái bị câm, điếc từ nhỏ.

Ban đầu, cậu ta vốn không có tình cảm với người đó.

Nhưng sau một thời gian sống chung dưới một mái nhà, có với nhau một đứa con trai.

Khiến Đường Khắc Phong cũng dần có tình cảm với vợ mình, và quên đi tình yêu mà bản thân, đã từng dành cho Đới Hạnh San.

Thạc Vu và Chu Thời Cảnh sau 4 năm, vẫn chưa chịu kết hôn.

Bọn họ thống nhất sẽ cùng nhau đường đường, chính chính theo đuổi Đới Hạnh San.

Cô đón nhận tình cảm của ai, thì người còn lại phải tự động rút lui.

Suốt 4 năm ròng không có một chút manh mối nào về Khâu Kính Hựu.

Đới Hạnh San vẫn luôn tin rằng Khâu Kính Hựu chưa chết.

Lại thêm Đới Thạch Anh càng lớn, càng giống dáng vẻ của Khâu Kính Hựu lúc nhỏ.

Khiến cho Đới Hạnh San mối lần nhìn vào thằng bé, là lại nhớ đến cậu bé Nhâm Kính Hựu năm nào.

Cũng bởi vì thế mà cô chẳng thể nào mở lòng, đón nhận tình cảm của bất cứ ai.

Cho đến một ngày, Chu Thời Cảnh đột ngột đưa ra một đề nghị, nói rằng muốn kết hôn hình thức với Đới Hạnh San.

Cụ thể, anh ta nói hai đứa nhỏ cũng cần có một gia đình.

Còn Chu Thời Cảnh thì luôn bị ba mẹ hối thúc chuyện kết hôn.

Anh ta cần có một người vợ, nhưng lại không muốn kết hôn với ai khác ngoài cô.

Chu Thời Cảnh cũng hứa sau khi kết hôn, anh ta tuyệt đối sẽ không động vào người Đới Hạnh San, khi mà cô chưa cho phép.

Và Đới Hạnh San có thể đề nghị ly hôn bất cứ lúc nào.

Cô nghĩ đến hai đứa nhỏ.

Cũng nghĩ đến chuyện bản thân cần một người đàn ông để dựa vào, nhưng lại không có ý định yêu đương.

Nghĩ thế nào, cuối cùng Đới Hạnh San lại đồng ý kết hôn giả với Chu Thời Cảnh.

Còn về phía người nhà họ Chu, cho dù có không thích Đới Hạnh San.

Nhưng khi thấy Chu Thời Cảnh mãi chẳng chịu kết hôn, một hai nói chỉ cưới một mình Đới Hạnh San làm vợ.

Hết cách, ba mẹ của Chu Thời Cảnh đành phải đồng ý.

Cho dù biết chuyện này có thể sẽ ảnh hưởng đến mối quan hệ, giữa Chu gia và người nhà họ Mục.

Thế là bằng chiêu trò của mình, Chu Thời Cảnh coi như đã thắng Thạc Vu.

Sát đến ngày diễn ra hôn lễ, nhưng vẫn thấy Đới Hạnh San đeo trên tay chiếc nhẫn kim cương, bốn năm nay chưa từng tháo ra.

Trong lòng Chu Thời Cảnh cực kỳ khó chịu, nhưng ngoài miệng lại dịu dàng nói.

- Chiếc nhẫn kia… hay là tháo ra được không? Chứ mặt kim cương của chiếc nhẫn cưới cũng khá lớn. Anh lo rằng em đeo cả hai cái sẽ bị vướng đấy.

Bắt đầu từ lúc bước vào công tác chuẩn bị lễ cưới.

Chu Thời Cảnh như thế cũng đổi cách xưng hô với Đới Hạnh San.

Cô nhìn xuống chiếc nhẫn kim cương, mà bản thân đã đeo trong suốt nhiều năm.

Bất giác lại nhớ đến Khâu Kính Hựu.

Chiếc nhẫn này là Khâu Kính Hựu dùng để cầu hôn Đới Hạnh San.

Trông hắn máu lạnh như vậy.

Nhưng lúc cầu hôn cô lại bày vẽ rất lãng mạn.

Nếu như không phải số phận éo le, thì hẳn là bây giờ Đới Hạnh San cũng đã có thể, được sống hạnh phúc bên cạnh người đàn ông mà cô yêu.

Cũng không biết bây giờ Khâu Kính Hựu đang ở đâu, còn sống hay đã chết.

Năm đó, hắn vượt ngục vì lý do gì?

Tại sao từ đó đến giờ, lại chưa từng một lần xuất hiện.

Nếu như biết Đới Hạnh San kết hôn cùng người đàn ông khác, liệu Khâu Kính Hựu có chịu xuất đầu, lộ diện hay không?

Cô vươn đầu ngón tay chạm vào mặt nhẫn kim cương đã cũ, rồi lại ngẩng đầu nói với người đàn ông trước mặt.

- Em vốn cũng muốn tháo nó ra. Chỉ tại nó chặt quá! Em tháo không được.

- Em dùng xà phòng tắm tạo bọt, để ngón tay trơn ướt, là có thể tháo nó ra, cho dù nó chặt cỡ nào đi chăng nữa.

Nghe thấy gợi ý của Chu Thời Cảnh, Đới Hạnh San mới chợt hiểu ra.

Muốn tháo chiếc nhẫn này ra thì không thiếu cách.

Chỉ là do bản thân cô còn nặng lòng, nên không muốn tháo nó ra mà thôi.

Đới Hạnh San nhìn Chu Thời Cảnh, nhẹ nhàng nở nụ cười.

- Được rồi! Để một lát em sẽ thử.

Sau đó, cô thật sự đã tháo chiếc nhẫn đó ra.

Nhưng thay vì ném nó đi, Đới Hạnh San lại cẩn thận cất chiếc nhẫn vào trong một cái hộp nhỏ, bỏ vào trong tủ đựng nữ trang của mình.

Chu Thời Cảnh thật sự rất vui về điều này.

Nhưng lại không hề quan tâm đến chuyện, làm như thế anh ta cũng chẳng chiếm được trái tim của cô.



Ngày hôn lễ diễn ra, Chu Thời Cảnh thật sự rất vui và hạnh phúc.

Cho dù cuộc hôn nhân này chỉ là trên danh nghĩa.

Nhưng anh ta thật sự đã coi việc bản thân, cưới được Đới Hạnh San làm vợ là thật.

Việc được nắm tay cô bước vào lễ đường, gần như là mơ ước cả đời của Chu Thời Cảnh.

Đới Hạnh San sẽ không bao giờ có thể cân, đo, đong, đếm được, rằng anh ta yêu cô nhiều tới mức nào.

Bởi vì muốn Thạc Vu hoàn toàn từ bỏ tình cảm với Đới Hạnh San, để tìm cho mình một hạnh phúc mới.

Nên bọn họ đã không nói cho anh ta biết, rằng cuộc hôn nhân này chỉ là trên danh nghĩa.

Mặc dù vô cùng tuyệt vọng, khi đến cuối cùng người cô chọn lại là Chu Thời Cảnh.

Nhưng Thạc Vu vẫn đến chúc phúc bọn họ.

Còn không quên cảnh cáo Chu Thời Cảnh, nếu dám làm Đới Hạnh San phải chịu tổn thương.

Thạc Vu nhất định sẽ cướp lại người từ trong tay Chu Thời Cảnh.

Bởi vì là kết hôn giả, cho nên Đới Hạnh San chẳng cảm nhận được, một chút cảm giác hạnh phúc nào.

Trong đầu chỉ toàn là hình ảnh, về cái ngày mà cô và Khâu Kính Hựu cử hành hôn lễ.

Càng hồi tưởng thì lại càng cảm thấy lòng đầy chua xót.



Một tháng sau khi hôn lễ diễn ra, đám bạn thân của Khâu Kính Hựu lại đột ngột đến tìm Đới Hạnh San.

Điều đáng nói là Thạc Vu cũng cùng đến với bọn họ.

Nhớ lúc trước, anh ta cùng với Khâu Kính Hựu vốn chẳng ưa gì nhau.

Đới Hạnh San thật sự không biết, từ khi nào mà Thạc Vu lại quen thân với đám người Hứa Phúc như vậy.

Tuy ở trong cùng một thành phố, nhưng nhiều năm rồi Đới Hạnh San cũng chẳng còn gặp lại, đám bạn của Khâu Kính Hựu nữa.

Bọn họ vừa đến, ngồi còn chưa ấm chỗ, đã lập tức nói cho Đới Hạnh San biết, về chuyện Ngô Cẩn đã qua đời.

Đám người Hứa Phúc lần này đến tìm Đới Hạnh San, là để giao cho cô món kỉ vật, mà Khâu Kính Hựu đã nhờ Ngô Cẩn cất giữ, suốt nhiều năm nay.

Một chiếc hộp hình chữ nhật màu xanh, có thắt nơ màu trắng cầu kỳ, đẹp mắt, được đưa đến tay Đới Hạnh San.

Cẩn thận mở nó ra, phần đáy bên trong chiếc hộp được lót lông trắng muốt.

Phía trên đựng một cuốn album ảnh, một chiếc hộp đựng nhẫn, một chiếc USB và một lá thư.

Hứa Phúc nói nếu Đới Hạnh San không muốn đau mắt, thì hãy xem video được lưu trong USB.

Còn nếu như cô không muốn nhìn thấy mặt Khâu Kính Hựu, thì hãy đọc lá thư kia.

Bởi vì lá thư và chiếc USB kia có cùng một nội dung.

Bọn họ cuối cùng cũng nói cho Đới Hạnh San biết, người năm đó hiến tim cho cô là Khâu Kính Hựu.

Năm đó, hắn không hề bị ung thư dạ dày.

Ngay cả việc bị bỏng axit, cũng là do Khâu Kính Hựu cố tình làm ra, để buộc Đới Hạnh San phải mau chóng làm phẫu thuật ghép tim.

Vốn dĩ khi đưa chiếc hộp này cho Ngô Cẩn bảo quản.

Khâu Kính Hựu đã dặn đi, dặn lại, là chỉ khi nào Đới Hạnh San tự mình phát hiện ra chuyện này, thì mới được đưa chiếc hộp này cho cô.

Hắn không muốn cái chết của mình, làm ảnh hưởng đến cuộc sống của mẹ con Đới Hạnh San.

Nhưng trước khi nhắm mắt, Ngô Cẩn đã nói rằng cũng đã đến lúc, bọn họ nên cho Đới Hạnh San biết toàn bộ sự thật.

Chứ mà để cô cứ mãi nghĩ rằng Khâu Kính Hựu vẫn còn sống, để Đới Hạnh San cứ mãi hận hắn như vậy.

Khâu Kính Hựu ở trên trời có linh thiêng, cũng khó lòng siêu thoát.



Quay trở lại thời điểm gần 5 năm về trước.

Có một hôm Thạc Vu từ bệnh viện trở về nhà, bất ngờ bị người của đám bạn Khâu Kính Hựu chặn đường rồi đưa đi.

Thạc Vu bị đưa đến một căn biệt thự đã cũ ở vùng ngoại ô.

Đám người Hứa Phúc đưa anh ta vào bên trong một căn phòng ngủ.

Thạc Vu đảo mắt quanh căn phòng, với thứ ánh sáng yếu ớt.

Có hơi giật mình khi nhìn thấy bóng dáng của một người đàn ông, ngồi trên chiếc xe lăn, quay lưng về phía anh ta, hướng mắt ra ngoài trời qua cánh cửa kính trong suốt.

Dường như biết được sự hiện diện của Thạc Vu ở trong phòng, người nọ tự mình điều khiển cho chiếc xe lăn quay lại.

Thạc Vu vô cùng kinh ngạc, khi nhìn thấy người đàn ông đó, lại chính là Khâu Kính Hựu.