Nhành Hồng Cho Ác Quỷ

Chương 177: Vì khâu kính hựu cũng yêu hạnh san!




Chuyện hai đứa nhỏ rất có thể bị di chứng, từ việc Đới Hạnh San bị thiếu hụt oxy trong quá trình mang thai, đến bây giờ Chu Thời Cảnh vẫn chưa dám nói với cô.

Thời gian trước, khi Đới Hạnh San tỉnh lại ở trong bệnh viện.

Mỗi lần Bác sĩ siêu âm thai nhi cho cô.

Chu Thời Cảnh đều nhắc nhở, có chuyện gì Bác sĩ cứ nói riêng với anh ta.

Tuyệt đối không được cho Đới Hạnh San biết, những sự thật đau lòng.

Chu Thời Cảnh sợ rằng nếu như để cô biết chuyện, hai đứa bé trong bụng sau khi chào đời.

Rất có thể sẽ chết yểu, hoặc bị dị tật bẩm sinh, thì Đới Hạnh San sẽ hoàn toàn suy sụp.

Chỉ e là đến lúc đó, chẳng gì có thể ngăn cản được việc cô muốn tự tử cả.

Cho đến ngày hôm nay, Chu Thời Cảnh lại càng cảm thấy, việc bản thân giấu Đới Hạnh San về những nguy cơ, mà hai đứa nhỏ sẽ phải đối mặt, sau khi sinh ra, là hoàn toàn đúng đắn.

Cứ mỗi lần tưởng tượng ra cảnh, Đới Hạnh San phải nằm dưới thân Khâu Kính Hựu, chịu đủ mọi loại dày vò, sỉ nhục.

Là Chu Thời Cảnh lại không giấu nổi sự xúc động, tới mức hai mắt đều đỏ lên.

Mà Thạc Vu sau khi nghe đến chuyện Đới Hạnh San, bị ép phải làm nô lệ tình dục cho Khâu Kính Hựu, thì hết sức bàng hoàng.

- Cậu vừa nói gì cơ?

Thạc Vu không thể nào ngờ, thời buổi mọi thứ đều rất phát triển như bây giờ.

Mà vẫn còn những thằng đàn ông bệnh hoạn, biến thái như vậy.

Thảo nào lần trước, sau khi gặp mặt ở bệnh viện.

Thạc Vu cứ thắc mắc là tại sao nói chuyện với anh ta, mà Đới Hạnh San lại cứ lén lút nhìn sắc mặt của Khâu Kính Hựu.

Hoá ra, cô là người của Khâu Kính Hựu.

Vì sợ Khâu Kính Hựu sẽ hiểu nhầm, về mối quan hệ giữa cô và anh ta.

Nên vừa gặp mặt Thạc Vu, Đới Hạnh San đã vội muốn rời khỏi.

Thạc Vu không giống Chu Thời Cảnh.

Anh ta sẽ không bao giờ làm những chuyện, như cho người của mình vào thám thính tình hình, trong biệt thự của Khâu Kính Hựu.

Lần đó, sau khi bị Đới Hạnh San thẳng thừng cự tuyệt.

Trong lòng Thạc Vu vô cùng đau khổ, nên cũng chẳng buồn tìm hiểu về chuyện liên quan đến cô nữa.

Không bao lâu thì anh ta lại vướng vào một vụ lùm xùm, nhận tiền hối lộ từ người nhà bệnh nhân, cưỡng bức người khác giới ngay trong bệnh viện.

Vì chuyện đó mà danh tiếng của người nhà họ Thạc, cũng bị ảnh hưởng không ít.

Thời gian đó, Thạc Vu rơi vào bế tắc.

Trong lòng lúc nào cũng chỉ có một suy nghĩ, đó là nhất định phải tìm ra bằng chứng để minh oan cho bản thân.

Mãi cho đến vài tháng trước, Thạc Vu mới có thể chứng minh được sự trong sạch của mình.

Nhưng vẫn chẳng thể tra ra, kẻ chủ mưu đứng đằng sau, hại anh ta mất việc chính là Khâu Kính Hựu.

Thạc Vu xoay người nhìn về phía phòng bệnh, nơi cô gái nhỏ mà anh ta yêu đang nằm.

Mỗi giây trôi qua đều gặm nhấm nỗi đau đớn một mình, trong lòng anh ta lại cuộn lên một trận xót xa.

Những lời mà Chu Thời Cảnh vừa nói, đã khiến cho Thạc Vu lại có được một tia hy vọng.

Đó là anh ta vẫn còn cơ hội, có thể sánh duyên cùng Đới Hạnh San.

Thạc Vu cho rằng lần trước, Đới Hạnh San từ chối gả cho anh ta.

Một phần là vì sợ Khâu Kính Hựu sẽ làm hại đến người nhà của cô.

Phần còn lại, có lẽ Đới Hạnh San nghĩ rằng thân thể của cô, đã bị người đàn ông khác vấy bẩn, không xứng với Thạc Vu.

Nên mới nói rằng bản thân không hề có tình cảm với anh ta.

Thạc Vu cho rằng, Khâu Kính Hựu đối xử tệ với Đới Hạnh San như vậy.

Cô chắc chắn không thể nào có tình cảm với hắn.

Biết đâu Đới Hạnh San cũng có tình cảm với Thạc Vu, nhưng lại cố tình che giấu thì sao?

Hoặc, giả như cô không có tình cảm với anh ta.

Nhưng nếu bây giờ, Thạc Vu bắt đầu theo đuổi Đới Hạnh San.

Biết đâu sự chân thành của anh ta, có thể khiến cho cô rung động thì sao?

Nhưng khi nghĩ đến những chuyện, mà Khâu Kính Hựu đã làm đối với Đới Hạnh San.

Thạc Vu cũng khó tránh khỏi cảm thấy tức giận.

- Sao thằng khốn đó có thể đối xử với Hạnh San như vậy? Tôi phải đi cho hắn ta một trận mới được.

Sử dụng nắm đấm để giải quyết vấn đề, vốn không phải tác phong của Thạc Vu.

Nhưng đôi khi chỉ có nắm đấm, mới giải quyết được những mâu thuẫn.

Lần trước, Khâu Kính Hựu đã đấm Thạc Vu một cái.

Anh ta đương nhiên cũng muốn ăn miếng, trả miếng.

Đồng thời xả giận thay cho Đới Hạnh San.

Nhưng Thạc Vu mới chỉ bước được một bước, đã lập tức bị Chu Thời Cảnh ngăn lại.

- Không cần đâu. Khâu Kính Hựu bây giờ, đã bị Cảnh sát bắt rồi. Lần này, tôi chắc chắn sẽ khiến cho tên khốn đó, vào trong tù rồi thì không có ngày trở ra được nữa.

Vừa rồi, trên đường đến văn phòng của Thủ tướng Chính phủ.

Chu Thời Cảnh nghe Thư ký nói rằng, Trường Lý đêm qua đã chết, trên đường đưa tới bệnh viện.

Hành động của Khâu Kính Hựu đêm qua, chính là cố ý giết người.

Dựa vào cái chết của Trường Lý, cộng với những tội ác mà Khâu Kính Hựu đã làm trước đó.

Cùng với việc vụ án của hắn, đã được giao cho Viện kiểm sát thụ lý.

Chu Thời Cảnh tự tin hoàn toàn có thể khiến Khâu Kính Hựu, phải nhận mức án tử hình.

Thạc Vu nghe nói Khâu Kính Hựu đã bị Cảnh sát bắt, lửa giận trong lòng cũng được hạ xuống vài phần, liền từ bỏ ý định đi tìm Khâu Kính Hựu.

Khi cơn giận trong lòng vơi đi, Thạc Vu lại bắt đầu lo lắng cho tình trạng sức khỏe, cũng như tâm lý của Đới Hạnh San, lần nữa quay sang hỏi Chu Thời Cảnh.

- Mà sao Hạnh San lại phải nằm viện vậy? Lẽ nào cô ấy sắp sinh rồi sao?

Chu Thời Cảnh khẽ gật đầu.

- Lẽ ra là sinh từ đêm qua. Nhưng lúc bấy giờ chúng tôi vừa thoát khỏi Khâu Kính Hựu, đang ở vùng ngoại ô hẻo lánh.

- Tôi sợ kỹ thuật cùng trang thiết bị y tế ở đó không đủ tốt, để đồng hành cùng Hạnh San trong quá trình vượt cạn. Với lại, thai nhi trong bụng cô ấy mới được 34 tuần.

- Nên tôi đã để Bác sĩ tiêm cho Hạnh San một liều thuốc, giúp ức chế quá trình chuyển dạ, rồi gấp gáp đưa cô ấy về đây. Chắc đêm nay là cô ấy sinh đấy.

Thạc Vu đút một tay vào trong túi áo blouse trắng, lấy ra mấy món nữ trang mà Đới Hạnh San vừa ném xuống dưới sân, đưa ra trước mặt Chu Thời Cảnh.

- Cậu có biết mấy món nữ trang này là ai tặng cho Hạnh San, mà cô ấy lại ném đi hay không?

Thạc Vu hoàn toàn không nghĩ đến chuyện, Khâu Kính Hựu tặng đồ cho Đới Hạnh San.

Khâu Kính Hựu hận người nhà họ Đới, đã gây ra cái chết cho mẹ ruột của hắn.

Nên mới tống vợ chồng Đới Mộ Hàn vào trong tù, ép buộc Đới Hạnh San trở thành đồ chơi trong tay hắn.

Sao Khâu Kính Hựu có thể tặng quà cho cô?

Chu Thời Cảnh chỉ nhìn qua mấy món đồ trên tay Thạc Vu, đã có thể lập tức đưa ra một câu trả lời chính xác.

- Là Khâu Kính Hựu tặng Hạnh San.

Lần trước ở bệnh viện, Chu Thời Cảnh không hề nhìn thấy những món nữ trang kia.

Chỉ sau khi Đới Hạnh San bị Khâu Kính Hựu bắt giữ lần nữa, những món trang sức kia mới xuất hiện.

Chu Thời Cảnh đoán chắc chắn Khâu Kính Hựu muốn lấy lòng Đới Hạnh San, nên mới cố tình mua trang sức đắt tiền để tặng cho cô.

- Khâu Kính Hựu tặng quà cho Hạnh San? Sao có thể? Không phải thằng khốn đó chỉ coi cô ấy là đồ chơi thôi hay sao?

Thạc Vu tròn mắt nhìn Chu Thời Cảnh, như không dám tin vào câu trả lời của anh ta.

Rốt cuộc chuyện quái gì đã xảy ra vậy?

- Vì Khâu Kính Hựu cũng yêu Hạnh San!

Và Đới Hạnh San cũng yêu Khâu Kính Hựu.

Điều duy nhất khiến Chu Thời Cảnh cảm thấy đố kỵ, với một tên cặn bã giống như Khâu Kính Hựu.

Đó là hắn lại chiếm được trái tim của Đới Hạnh San.

- Nếu Hạnh San đã lựa chọn vứt mấy món đồ này đi, nghĩa là cô ấy không muốn nhìn thấy nó nữa. Cậu cũng không cần đưa nó lại cho Hạnh San đâu. Tránh cô ấy lại suy nghĩ lung tung.

Nét mặt Thạc Vu thoáng chốc trầm xuống.

Thật không ngờ Khâu Kính Hựu như vậy, mà lại yêu con gái của kẻ đã bức chết mẹ mình.

Những chuyện như thế này, tưởng chừng chỉ có trong phim, không ngờ ngoài đời thật cũng có.

Thạc Vu khẽ thở dài một tiếng, đem mấy món đồ của Đới Hạnh San bỏ lại vào trong túi áo, rồi lại chỉ nhìn Chu Thời Cảnh gật đầu mà không nói gì nữa.

Hai người đàn ông không biết đối phương là tình địch của mình, giờ phút này lại ở cùng một chỗ, cùng lo lắng cho một người con gái.

...

Biết là Đới Hạnh San sắp sinh, nên ngày hôm đó Thạc Vu làm việc cả ngày trong bệnh viện.

Đến đêm lại ở bệnh viện cùng Chu Thời Cảnh, chờ đến lúc cô sinh con.

Đúng 12 giờ đêm, những cơn đau bụng dồn dập ập đến, khiến Đới Hạnh San rất nhanh được đưa vào phòng sinh.

Bởi vì sức khỏe của cô khá yếu, đã sinh non lại thuộc trường hợp đa thai, nên Bác sĩ đã đề nghị tiến hành mổ bắt con.

Thạc Vu cùng Chu Thời Cảnh ở bên ngoài phòng phẫu thuật, chỉ biết cầu nguyện cho mẹ con Đới Hạnh San đều được bình an.

Đới Hạnh San được đưa lên bàn mổ, Bác sĩ nhanh chóng tiến hành gây tê tủy sống.

Đồng thời, điều dưỡng cũng căng tấm màn che trước mặt, để cô không thể nhìn thấy quá trình phẫu thuật.

Đới Hạnh San nằm đó, nước mắt lăn dài, nhưng lại không phải là vì cảm nhận được sự đau đớn về mặt thể xác.

Đến cuối cùng, cô vẫn không biết quyết định sinh hai đứa nhỏ trong bụng ra, rốt cuộc là đúng hay sai.

Sau khi Bác sĩ tiến hành rạch một đường ngang, khoảng 10 centimet ở vùng bụng dưới, qua lớp da, mô và tử cung.

Hai đứa trẻ trong bụng Đới Hạnh San, lần lượt được bế ra khỏi buồng tử cung, cắt dây rốn và lau sạch gây.

Trong khi Bác sĩ sơ sinh tiến hành khám sức khỏe tổng quát cho hai đứa nhỏ, các nữ hộ sinh cũng tiến hành lau sạch người cho chúng nó.

Thì những Bác sĩ chịu trách nhiệm thực hiện ca phẫu thuật, cũng tiến hành khâu lại vết mổ cho Đới Hạnh San.

Sau khi kiểm tra, Bác sĩ xác định hai đứa con của Đới Hạnh San, bé trai chỉ nặng 1,9 kilogram, bé gái cũng chỉ nặng 1,8 kilogram.

Không đạt được số cân tiêu chuẩn, của trẻ sơ sinh 34 tuần tuổi.

Mà sau khi được bế ra khỏi bụng mẹ, hai đứa nhỏ không khóc một tiếng nào.

Khiến cho hai người đàn ông đứng chờ bên ngoài phòng sinh, không khỏi cảm thấy nóng ruột.

Bởi vì Đới Hạnh San là đẻ mổ, tạm thời chưa thể thực hiện phương pháp da kề da với hai đứa nhỏ.

Nên sau khi dùng chiếc chăn mỏng bọc hai đứa nhỏ lại.

Hai nữ hộ sinh liền bế chúng nó ra ngoài, để tìm ba của hai đứa trẻ mà Đới Hạnh San mới sinh ra.

Nhưng khi vừa nhìn thấy hộ sinh bế hai đứa nhỏ ra ngoài.

Thạc Vu cùng Chu Thời Cảnh lập tức lộ ra vẻ mặt gấp gáp, kèm theo đó là một chút lo lắng mà hỏi.

- Không biết tình trạng sức khỏe của sản phụ bên trong, như thế nào rồi thưa hai cô?

- Các vị không cần phải lo lắng. Sản phụ Đới Hạnh San vẫn đang ở trong trạng thái hoàn toàn tỉnh táo, lát nữa sẽ được chuyển qua phòng hậu sinh.

Một nữ hộ sinh lên tiếng trả lời.

Nhìn hai người đàn ông trước mặt, người hộ sinh không biết ai mới là ba, của hai đứa nhỏ vừa mới chào đời, nên lại hỏi một câu.

- Không biết trong hai vị tiên sinh, ai là ba của hai bé, để tiến hành phương pháp da kề da cho hai bé nhà mình ạ?

Chu Thời Cảnh và Thạc Vu nhìn nhau, nét mặt thoáng chốc trầm xuống.

Chỉ sợ cả đời này, ba của hai đứa nhỏ kia cũng không có cơ hội, gặp mặt chúng nó đâu.

Nhìn các con của Khâu Kính Hựu và Đới Hạnh San, được hộ sinh bế trên tay.

Hai người đàn ông kia cũng không biết, rốt cuộc là bọn họ nên vui hay nên buồn.

Chu Thời Cảnh im lặng một hồi, về sau lại nói.

- Chúng tôi đều không phải ba của hai đứa nhỏ này. Mà ba của chúng nó... chắc có lẽ cũng sẽ không đến đâu. Cái phương pháp da kề da gì đó, không biết chúng tôi có thể làm thay ba của hai bé hay không?

Thạc Vu tuy không làm ở khoa phụ sản, nhưng dù sao anh ta cũng là Bác sĩ.

Đối với phương pháp da kề da cho trẻ sơ sinh, Thạc Vu cũng có hiểu biết đôi chút, nên cũng mở miệng nói.

- Việc sử dụng phương pháp da kề da, chẳng qua là nhằm mục đích để đứa nhỏ cảm nhận được hơi ấm, giúp đứa trẻ ổn định được nhịp tim, nhịp thở, huyết áp và đường máu.

- Chúng tôi đều được cô Hạnh San cho phép, làm ba đỡ đầu của hai đứa nhỏ. Để chúng tôi có cơ hội tương tác thân thiết với hai đứa nhỏ, sau này sẽ thuận tiện hơn, trong việc phụ giúp mẹ của hai đứa nhỏ chăm sóc chúng nó. Chắc không có vấn đề gì chứ?

Trước khi Đới Hạnh San được đưa vào phòng sinh, Thạc Vu và Chu Thời Cảnh đã vào nói chuyện với cô.

Cả hai tranh nhau muốn làm ba đỡ đầu của hai đứa nhỏ, nhằm mục đích muốn chọc cho Đới Hạnh San cười.

Nhưng cô vẫn chẳng thể vui nổi.

Hai người hộ sinh cảm thấy chuyện này, cũng không gây hại đến hai đứa bé, nên cũng không phản đối.

- Nếu Bác sĩ Thạc đã nói như vậy, thì chúng tôi cũng không có ý kiến. Vậy ai là người trực tiếp thực hiện phương pháp da kề da, xin mời đi theo chúng tôi.

Hết giờ làm việc của mình, Thạc Vu đã cởi chiếc áo blouse của bệnh viện ra.

Bây giờ, trên người anh ta chỉ mặc một chiếc áo sơmi trắng có thắt caravat, kèm một chiếc quần Tây.

Diện mạo này của Thạc Vu, hiếm khi có cơ hội lộ diện ở bệnh viện.

Mà bệnh viện mỗi ngày có không biết bao nhiêu người ra vào.

Hộ sinh với Bác sĩ khoa khác lại ít có cơ hội tiếp xúc với nhau.

Nên lúc đầu cô hộ sinh kia không nhận ra Thạc Vu, cũng là chuyện hết sức bình thường.

Đợi hộ sinh ôm hai đứa nhỏ rời đi, Chu Thời Cảnh mới nhìn Thạc Vu mà nói.

- Tôi ở đây đợi Hạnh San được đưa ra. Cậu đi theo bọn họ đi.

Thạc Vu gật đầu đồng ý, rồi cũng nhanh chóng đuổi theo bước chân của hai cô gái kia.

Không lâu sau, Đới Hạnh San cũng được đưa ra khỏi phòng sinh bằng giường đẩy.

Chu Thời Cảnh cũng nhanh chân theo cô đến phòng hồi phục tích cực.