Nhành Hồng Cho Ác Quỷ

Chương 131: Ngăn không cho nguy hiểm đến gần mẹ con cô.




- Thiếu gia, Chu Thời Cảnh đắc cử chức Viện trưởng Viện kiểm sát rồi.

Sau ngày Đới Hạnh San và Khâu Kính Hựu đến bệnh viện, thăm Đới Hoà Văn được mấy ngày.

Một hôm, hắn đang ngồi trong phòng làm việc của biệt thự.

Hàm Minh cẩn thận gõ cửa phòng, rồi mới đẩy cửa bước vào bên trong.

Bộ dạng của cậu ta có phần gấp gáp, vội vàng đến trước bàn làm việc của Khâu Kính Hựu, mà báo cáo tình hình.

Người đàn ông đang làm việc với chiếc máy tính, nghe thấy giọng nói của Hàm Minh.

Hắn lập tức ngẩng đầu lên, trong mắt loé lên sự thâm sâu.

Khâu Kính Hựu chầm chậm dựa người vào thành ghế, trầm ngâm suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng lại nở một nụ cười thú vị.

- Xem như cậu ta có chút bản lĩnh. Thời gian tới, cậu cho người để ý mọi hoạt động của Chu Thời Cảnh cho tôi.

Chu Thời Cảnh hiện tại, đã Viện trưởng Viện kiểm sát nhân dân tối cao.

Hắn cũng không thể xem thường cậu ta nữa rồi.

Khâu Kính Hựu đối với chuyện này là bình thản chấp nhận.

Mặc dù người mà hắn sắp xếp lại không đắc cử, nhưng hắn cũng không hề nổi giận.

...

Có một ngày, Khâu Kính Hựu không làm việc trong phòng làm việc riêng.

Mà ôm theo máy tính xách tay vào trong phòng ngủ, ngồi làm việc ngay bên cạnh chỗ Đới Hạnh San, đang ngồi đọc sách.

Có hắn ở bên cạnh, việc đọc sách của cô rõ ràng là không mấy tập trung.

Cứ thỉnh thoảng lại lén lút quay sang nhìn Khâu Kính Hựu.

Có những lúc, vô tình bắt gặp ánh mắt của hắn cũng đang nhìn mình.

Đới Hạnh San lại xấu hổ mà vội vàng cúi đầu xuống.

Một Hầu gái đúng giờ, mang sữa bầu lên cho Đới Hạnh San.

Nhưng không biết có phải do nhìn thấy Khâu Kính Hựu, nên cô ta bị căng thẳng hay không.

Mà khi đến gần chỗ Đới Hạnh San đang ngồi, cô ta vô tình vấp chân, khiến cả người không tự chủ được mà lao về phía trước.

Làm ly sữa trong khay gỗ trên tay cô ta bị chao đảo, trực đổ lên người Đới Hạnh San.

Lúc bấy giờ, Đới Hạnh San vì ngượng khi vừa va phải ánh mắt của Khâu Kính Hựu.

Mà vẫn cúi thấp đầu vờ vịt bày ra bộ dạng chuyên tâm đọc sách, nên không mấy để ý đến cô Hầu gái kia.

May sao, ngay lúc ấy Khâu Kính Hựu lại vô tình ngẩng đầu, đặc biệt chú ý đến cô Hầu gái kia.

Nhìn thấy cô ta đang lao đầu về phía Đới Hạnh San.

Khâu Kính Hựu nhất thời quẫn bách, chỉ có thể nghĩ ra một phương án.

Đó là vươn ra tay dài chắn trước người Đới Hạnh San.

Ngăn không cho nguy hiểm đến gần mẹ con cô.

Cửa phòng ngủ lúc này căn bản không đóng.

Ly sữa được chuẩn bị cho Đới Hạnh San, cứ thế mà dội thẳng lên cánh tay rắn chắc của người đàn ông.

Trước con mắt ngỡ ngàng của đám người làm, nãy giờ vẫn dõi theo từng chuyển động của cô Hầu gái.

Ly thủy tinh rỗng tuếch sau đó, liền rơi tự do xuống dưới sàn nhà.

Vài ba mảnh vỡ thủy tinh, còn bắn đến chân của Đới Hạnh San và Khâu Kính Hựu.

Chỉ khi nghe thấy thanh âm chói tai, của ly thủy tinh va chạm với bề mặt đá cẩm thạch.

Đới Hạnh San mới ngẩng đầu nhìn lên, thì liền bị viễn cảnh trước mắt dọa cho giật mình.

Phần da thịt ở cánh tay của Khâu Kính Hựu, bị sữa phủ lên trắng xoá một mảng, đang dần chuyển sang màu đỏ.

Mặc dù nước dùng để pha sữa cho Đới Hạnh San, chỉ có độ nóng vào khoảng 40 độ.

Nhưng nó vẫn đủ khiến cho phần da thịt, sau khi tiếp xúc bị bỏng chỉ trong vòng vài giây, gây ra cảm giác nóng rát.

Bởi vì, nhiệt độ của sữa đã cao hơn so với nhiệt độ trung bình ở cơ thể người.

Mà người Hầu gái sau khi bất cẩn, làm đổ sữa lên cánh tay Khâu Kính Hựu, thì vừa hốt hoảng lại vừa sợ hãi.

Toàn thân lúc bấy giờ cứ như đã bị đóng băng.

Mất mấy giây đứng đực người ra, nhìn từng giọt sữa từ cánh tay hắn nhỏ giọt xuống dưới sàn nhà.

Đến khi hoàn hồn, cô ta lập tức quỳ gối, chống hai tay xuống dưới sàn nhà trước mặt Khâu Kính Hựu.

Giọng nói không giấu nổi sự sợ hãi tột cùng.

- Thiếu gia tha mạng!

Cúi đầu nhìn bộ dạng run rẩy của cô Hầu gái.

Đới Hạnh San cũng đủ biết rằng, cô ta sợ Khâu Kính Hựu tới mức nào.

Bình thường, cho dù đám người làm không làm gì sai.

Nhưng có lúc, Khâu Kính Hựu vẫn đem bọn họ ra làm vật để trút giận.

Huống hồ, bây giờ cô Hầu gái kia còn khiến hắn bị thương.

Cho dù chỉ là bỏng nhẹ, cũng đủ khiến cho Khâu Kính Hựu có cớ, để lấy mạng cô ta rồi.

Trong 10 nam trở lại đây, số người chết trong tay hắn đã không thể đếm xuể.

Nghĩ đến điều này, Đới Hạnh San vội vàng quay đầu về phía Khâu Kính Hựu, cẩn thận thăm dò biểu cảm trên mặt hắn.

Không ngờ vừa rồi, chỉ vì sợ cô bị bỏng.

Mà hắn không ngại vươn tay, che chắn trước người của Đới Hạnh San.

Để rồi chính mình lại bị thương.

Cho dù việc làm của Khâu Kính Hựu, chỉ vì hai đứa nhỏ trong bụng cô.

Thì điều đó cũng đã đủ, khiến cho Đới Hạnh San xúc động vô cùng.

Vừa nhìn thấy ly sữa nóng cứ thế, dội lên cánh tay của Khâu Kính Hựu.

Hàm Minh cùng đám người làm. có mặt ở trước cửa phòng, vội vàng tiến vào.

Dùng khăn giấy trên bàn, tạm thời lau qua chỗ sữa, dính trên cánh tay của hắn.

- Thiếu gia, cậu có sao không?

Đối với lời cầu xin của cô Hầu gái, vẫn còn đang quỳ gối ở dưới sàn nhà, hay là câu hỏi của Hàm Minh.

Khâu Kính Hựu trước sau vẫn chỉ im lặng mà không đáp.

Bộ dạng của Hàm Minh lúc này vô cùng lo lắng.

Vội vàng quay sang nói với đám Hầu gái.

- Người đâu? Mau mang nước sạch cùng dụng cụ y tế đến đây. Còn nữa, mau gọi Bác sĩ đến! Nhanh lên!

Khâu Kính Hựu là cậu chủ của bọn họ.

Thân thể của hắn bây giờ, quý hơn vàng, hơn bạc.

Dù Khâu Kính Hựu chỉ là bị bỏng nhẹ, cũng không ai dám coi thường chuyện này.

Để một vài người làm tản đi.

Hàm Minh bây giờ, mới quay lại nhìn người Hầu gái, vừa làm Khâu Kính Hựu bị bỏng kia, bằng cặp mắt chứa đựng sự giận dữ.

Thay Thiếu gia của cậu ta giáo huấn cô ta.

- Dám làm Thiếu gia bị bỏng. Cô chán sống rồi sao?

Thấy Khâu Kính Hựu không hề lên tiếng.

Lại đối diện với lời chất vấn của Hàm Minh.

Cô Hầu gái kia lập tức im lặng, không dám cầu xin thêm.

Tuy vậy, đối với lời dọa nạt của Hàm Minh, trong lòng cô ta sợ càng thêm sợ.

Cô ta không thể đoán được, là Khâu Kính Hựu sẽ trừng phạt cô ta, vì chuyện này như thế nào.

Nước rất nhanh đã được mang đến.

Hàm Minh đích thân dùng tay kiểm tra qua.

Đến khi chắc chắn nước trong chậu, vừa được đem đến là nước sạch.

Nhiệt độ dưới 20 độ C, không có khả năng gây kích ứng, với vết bỏng ở cánh tay của Khâu Kính Hựu.

Thì mới dám để Hầu gái đem nước đến gần chỗ hắn đang ngồi.

Nhưng khi Hàm Minh tính rửa vết thương cho Khâu Kính Hựu, thì Đới Hạnh San tự nhiên lại ngập ngừng nói.

- Hay là... để tôi làm cho?

Hàm Minh khá ngạc nhiên trước lời đề nghị của cô.

Lập tức quay sang nhìn Đới Hạnh San bằng, cặp mắt khó tin.

Rồi lại nhìn qua Khâu Kính Hựu.

Đám người làm có mặt ở trong phòng, lúc này cũng bất ngờ không kém.

Ngay cả Khâu Kính Hựu, cũng thấy lời này của cô rất không bình thường.

Kể từ khi bọn họ gặp lại đến giờ.

Đây có lẽ là lần đầu tiên, Đới Hạnh San chủ động quan tâm, đối xử tốt với hắn.

Thấy Khâu Kính Hựu không phản đối.

Hàm Minh liền lui sang đứng một bên.

Để Đới Hạnh San xử lý vết bỏng cho Khâu Kính Hựu.

Đới Hạnh San cẩn thận đưa cánh tay bị thương, của Khâu Kính Hựu đến gần chậu nước.

Nhẹ nhàng tát nước lên, nhằm mục đích làm giảm cảm giác đau rát.

Bởi vì, vết bỏng của Khâu Kính Hựu không nặng.

Nên chỉ cần ngâm trong nước mười lăm phút là đã đỡ đau.

Sau đó, Đới Hạnh San dùng khăn sạch mà người làm đưa đến, nhẹ nhàng lau khô cánh tay cho hắn.

Kế đến, mới dùng tăm bông cẩn thận thoa một lớp dày kem Silvrin, lên vùng da bị phỏng để giữ ẩm.

Nhìn hành động vừa thoa kem. vừa dùng miệng thổi khí vào phần vết bỏng, như thể đang sợ làm hắn đau của Đới Hạnh San.

Khâu Kính Hựu nhịn không được, mà buông một câu trêu đùa.

- Sao vậy? Cô đang cảm thấy xót, khi thấy tôi vì cô mà bị thương sao?

Ai mà biết được khi thấy cô quan tâm đến hắn như vậy.

Trong lòng Khâu Kính Hựu cảm thấy ấm áp như thế nào.

Đới Hạnh San nghe thấy lời trêu chọc của hắn, thì bất giác đỏ mặt, nhưng lại không nói gì.

Đợi cô thoa kem cho hắn xong.

Khâu Kính Hựu bấy giờ, mới nhìn tới cô Hầu gái, nãy giờ vẫn còn im lặng quỳ ở dưới sàn nhà.

Rồi lại nhìn Đới Hạnh San mà hỏi.

- Có phải cô ta khiến mẹ con cô bị giật mình hay không?

Nghe thấy câu hỏi của hắn, cơ thể cô Hầu gái kia càng thêm run rẩy.

Cô ta thật sự sợ, Khâu Kính Hựu sẽ vì chuyện này mà lấy mạng cô ta.

Đới Hạnh San nhìn cô Hầu gái kia, trong lòng cũng có chút lo sợ, hắn sẽ đe dọa đến tính mạng của cô ta.

Nên liền cố tình nói mấy lời dễ nghe, nhằm mục đích muốn đem tội trạng của cô ta, giảm xuống mức thấp nhất.

- Em chỉ hơi giật mình thôi. Cũng không bị ảnh hưởng gì nhiều. Nếu có thể, mong Thiếu gia chỉ phạt nhẹ cô ấy thôi.

Khâu Kính Hựu cũng đã lường trước được, với tính cách lương thiện của Đới Hạnh San.

Thế nào cũng nói đỡ thay cho cô Hầu gái kia.

- Cho dù cô chỉ hơi giật mình, thì cũng là cô ta có tội. Lần này làm cô hơi giật mình, lỡ như lần sau cô ta làm cho cô bị thót tim. Khiến tính mạng của cả cô, và hai đứa nhỏ trong bụng bị đe dọa, thì phải làm thế nào?

- Đấy là còn chưa kể, cô ta khiến tôi bị bỏng. Loại người hậu đậu giống như cô ta, giữ lại trên đời này có ích gì? Nếu chỉ phạt nhẹ, thì làm sao đủ sức răn đe những người khác?

- Giả như lần sau, cô ta lại tiếp tục làm tôi bị bỏng,nghiêm trọng hơn lần này. Thì ai sẽ là người đứng ra, gánh lấy trách nhiệm đây? Cô sao?

Nghe qua lời nói mang theo ngữ khí lạnh lùng, lại có phần nghiêm khắc của hắn.

Cô Hầu gái dường như đoán được, Khâu Kính Hựu thật sự có ý định lấy mạng cô ta.

Ngay lúc này, cô Hầu gái kia thật sự không giữ nổi được sự im lặng nữa.

Cô ta hoảng loạn, khóc lóc cầu xin Khâu Kính Hựu.

- Không... không... lần sau em sẽ cẩn thận hơn. Tuyệt đối không bao giờ để chuyện ngày hôm nay, tái diễn thêm bất kỳ một lần nào nữa. Cầu xin Thiếu gia hãy tha cho em lần này!

Một mạng người, đối với hắn có thể không là gì.

Nhưng đối với Đới Hạnh San, thì thật sự rất quan trọng.

Kể cả là khi cô gái kia chỉ là một Hầu gái, và cô ta với cô trước giờ cũng chẳng thân thiết.

Hay thậm chí cô ta cũng là một trong số những người, trước đây từng sỉ nhục Đới Hạnh San.

Thì cô cũng không thể trơ mắt, nhìn Khâu Kính Hựu chỉ vì chuyện này, mà lấy mạng của cô Hầu gái kia.

Một khi còn có khả năng cứu được cô ta.

Đới Hạnh San tuyệt đối sẽ không buông xuôi một cách dễ dàng.

Hơn nữa, nếu là lúc trước.

Thì cho dù Khâu Kính Hựu có làm chuyện phạm pháp.

Cô có thể không quan cũng được.

Nhưng bây giờ, giữa cô và hắn đã có chung với nhau hai đứa con.

Một khi Khâu Kính Hựu làm chuyện trái với luân thường, đạo lý.

Thì Đới Hạnh San lo sợ sau này, quả báo sẽ giáng xuống đầu hai đứa con của cô.

Cho nên, bây giờ Đới Hạnh San không thể mặc kệ, để hắn muốn làm gì thì làm.

- Em thấy một lần cũng đủ để cho cô ấy biết sợ rồi. Thiếu gia xem, anh chưa làm gì mà cô ấy đã sợ hãi thế kia. Thì sao cô ấy có thể để chuyện này, tái diễn thêm một lần nữa, có phải không?

- Với lại, em còn đang mang thai con của Thiếu gia. Bây giờ, để trong biệt thự này có người phải đổ máu, hay xảy ra chuyện chết chóc. Thật sự không tốt cho hai đứa nhỏ trong bụng của em.

- Xin Thiếu gia tha cho cô ấy đúng một lần này thôi. Nếu như cô ấy còn tái phạm thêm một lần nào nữa. Em thề tuyệt đối sẽ không xen vào nữa.

Khâu Kính Hựu nhìn đôi mắt long lanh, chớp động một cách đáng yêu của Đới Hạnh San.

Rồi lại nhìn xuống chiếc bụng, đang ngày một phình to của cô.

Vẫn là hai đứa bé trong bụng Đới Hạnh San, có sức ảnh hưởng rất lớn đối với hắn.

Khiến Khâu Kính Hựu cuối cùng cũng phải thỏa hiệp.

- Thôi được rồi! Vì sự bình an của hai đứa nhỏ trong bụng cô. Tôi sẽ tha cho cô ta một mạng.

Nghe hắn nói vậy, cả Đới Hạnh San lẫn cô Hầu gái kia, lập tức cảm thấy nhẹ nhõm hẳn đi.

Nhưng cô Hầu gái kia còn chưa kịp mừng rỡ, lên tiếng cảm ơn Khâu Kính Hựu.

Thì hắn lại bất chợt nhìn cô ta mà nói.

- Nhưng tội chết có thể miễn, còn tội sống thì không thể tha.

- Thế này đi. Hình phạt của cô sẽ là đi đến chùa Tanzhe, xin ba lá bùa bình an cho mẹ con Đới Hạnh San. Nhưng mà cả đi cả về bắt buộc phải đi bộ.

- Sao, cô có làm được không?

Chùa Tanzhe nằm ở quốc lộ 108, cách biệt thự của Khâu Kính Hựu hơn 30 cây số.

Trung bình một người đi bộ, chỉ có thể đạt khoảng 5,43 ki-lô-mét trong một giờ.

Nếu như phải đi bộ, thì cô ta sẽ mất đến khoảng 12 tiếng đồng hồ, để đi đến vùng ngoại ô rồi trở về biệt thự của Khâu Kính Hựu.

Đấy là còn chưa tính đến thời gian m, cô ta phải chờ đợi để xin mấy lá bùa.

Cũng như thời gian đứng lại để nghỉ ngơi, khi phải đi bộ một đoạn đường rất xa.

Mặc dù mọi người đều cảm thấy, hình phạt này của Khâu Kính Hựu, có hơi quá đáng đối với một cô gái như cô ta.

Nhưng so với cái chết, thì hình phạt này cũng được coi là nhẹ nhàng rồi.

- Em... em làm được.

Cô Hầu gái vội vàng lên tiếng đáp.

Chỉ cần không phải chết.

Khâu Kính Hựu kêu cô ta làm gì, cô ta cũng đều chấp nhận hết.

- Dọn dẹp đống đổ vỡ này rồi hãy đi.

Dù không cho người đi theo giám sát cô Hầu gái kia.

Thì Khâu Kính Hựu cũng không sợ sau khi ra ngoài, cô ta sẽ trốn luôn, và không bao giờ quay lại ngôi biệt thự này nữa.

Bởi vì, toàn bộ thông tin của cô ta, Khâu Kính Hựu đã nắm rõ hết rồi.

Cô ta cho dù có chạy đi đâu, thì cũng không thoát khỏi bàn tay của Khâu Kính Hựu được đâu.

Cô Hầu gái kia vâng lệnh Khâu Kính Hựu, vội vàng dọn dẹp những mảnh vỡ thủy tinh ở dưới sàn nhà.

Đồng thời, dùng khăn lau khô chỗ sữa, chảy lênh láng dưới nền cẩm thạch, rồi mới cẩn thận lui ra ngoài.

Hàm Minh không cần Khâu Kính Hựu phải nhắc nhở.

Cũng biết ý mà sai bảo người làm, đi pha một ly sữa bầu khác cho Đới Hạnh San.

Khâu Kính Hựu vươn tay nhẹ nhàng vén lọn tóc mai, đang che phủ gương mặt của Đới Hạnh San ra sau mang tai, trầm giọng nói.

- Cô đọc sách tiếng đi.

Cứu được mạng của cô Hầu gái kia, trong lòng Đới Hạnh San cũng coi như bớt đi một vướng bận.

Ngoan ngoãn nghe lời Khâu Kính Hựu, tiếp tục đọc cuốn sách trên tay.

Thấy cô ngoan như vậy, Khâu Kính Hựu tương đối hài lòng.

Tiếp tục quay lại làm việc với chiếc máy tính của mình.