Cửa thang máy mở ra lần nữa.
Khâu Kính Hựu đi thẳng một mạch đến phòng ngủ của mình, vươn tay tự đẩy cửa bước vào trong phòng.
Lúc này, Ngô Cẩn cùng một đám Hầu gái, đang đứng chắn ở lối ra vào nhà tắm.
Nhìn thấy hắn xuất hiện, mọi người đồng loạt cúi đầu.
Đồng thời, đều dẹp sang hai bên, để nhường đường cho Khâu Kính Hựu.
Nghe thấy trong phòng tắm có tiếng động, cũng đoán được Đới Hạnh San có lẽ đang ở bên trong.
Hắn không chút chậm trễ, mà sải bước tiến thẳng vào bên trong.
Lúc này, Đới Hạnh San đang ngồi bệt dưới sàn nhà, liên tục nôn thức ăn trong miệng vào trong bồn tắm.
Liên Nhi ngồi bên cạnh vô cùng lo lắng, dùng tay vuốt sống lưng cho cô.
Nhìn thấy Đới Hạnh San trong bộ dạng tóc tai rối loạn, khuôn mặt yếu ớt tái xanh.
Ruột gan Khâu Kính Hựu càng thêm cồn cào.
Thấy hắn bước đến ngồi xuống bên cạnh cô.
Liên Nhi liền đứng dậy lui sang một bên.
Khâu Kính Hựu dùng một tay, thay thế Hầu gái vuốt lưng cho Đới Hạnh San.
Tay còn lại vén những lọn tóc, đã bết dính mồ hôi của cô ra sau mang tai.
Trong lòng có mười phần, thì cả mười phần đều lo lắng, cho tình trạng sức khỏe của cô.
Thấy Đới Hạnh San không còn muốn nôn nữa, hắn mới nhẹ nhàng hỏi.
- Sao rồi? Đã thấy đỡ hơn chưa?
Cô đưa tay lên cẩn thận lau đi vệt nước quanh miệng.
Ngẩng đầu lên nhìn Khâu Kính Hựu, khẽ gật đầu một cái.
- Em thấy đỡ hơn nhiều rồi.
Hắn nghe cô nói thế thì cũng bớt lo lắng hơn.
Chầm chậm đỡ Đới Hạnh San đứng dậy, đưa cô ra khỏi phòng tắm.
Để Đới Hạnh San cùng mình ngồi xuống ghế sofa.
Sai bảo Hầu gái mang một cái khăn ấm đến, đích thân Khâu Kính Hựu lau mặt cho cô.
Đưa lại khăn cho người làm, hắn mới quay ra nhìn Ngô Cẩn, buông lời trách móc.
- Tại sao Hạnh San cứ ăn vào lại nôn ra, mà chú không gọi điện báo cho tôi biết?
Ở trước mặt Khâu Kính Hựu, nếu như người khác cứ càng cố muốn giải thích, thì sẽ lại càng sai.
Nhận thức được điều này, cho nên Ngô Cẩn cũng không thanh minh, mà kính cẩn cúi đầu nhận lỗi.
- Là do tôi tắc trách. Xin lỗi Thiếu gia!
Nể Quản gia từng cứu mạng Khâu Kính Hựu, hắn cũng không định làm khó.
Sự tức giận cũng theo đó mà thuyên giảm.
- Được rồi! Tôi không trách chú nữa. Nhưng mà từ lần sau, nếu như Hạnh San có xảy ra chuyện gì. Cho dù tôi đi bất cứ đâu, chú cũng phải gọi điện báo cho tôi biết, rõ chưa?
Vừa nói dứt câu, Khâu Kính Hựu lại lập tức đổi ý.
- Mà thôi, từ bây giờ tôi sẽ ở nhà, tự tay chăm sóc mẹ con Hạnh San, cho đến khi cô ấy sinh con.
Để người khác chăm sóc Đới Hạnh San, hắn nghĩ thế nào vẫn cảm thấy không yên tâm.
Lỡ như có người nào trong căn biệt thự này, vẫn còn ý đồ muốn hãm hại Đới Hạnh San, và đứa bé trong bụng cô thì phải làm thế nào?
Nhưng lời này của Khâu Kính Hựu, đã khiến cho tất cả mọi người có mặt trong phòng, bao gồm cả Đới Hạnh San đều vô cùng bất ngờ.
Không nghĩ hắn lại quan tâm, đứa bé trong bụng cô đến mức.
Bỏ luôn công việc ở Tập đoàn, chỉ để ở nhà chăm sóc mẹ con Đới Hạnh San.
Nhưng rồi lại chẳng ai dám có ý kiến, đối với quyết định này của Khâu Kính Hựu.
Cô đã từng nghĩ, lời hứa khi xưa của Khâu Kính Hựu với cô, chỉ là sự ấu trĩ của một đứa trẻ.
Cho dù ba mẹ của Đới Hạnh San không hại chết mẹ hắn, thì hắn cũng sẽ không bao giờ hỏi cưới cô làm vợ.
Nhưng bây giờ, nhìn thấy Khâu Kính Hựu quan tâm đến mẹ con cô như vậy.
Trong lòng Đới Hạnh San, nhất thời lại cảm thấy có chút hạnh phúc.
Hắn khiến cô bắt đầu có lại lòng tin, rằng nếu như ba mẹ cô không phải người đã bức chết mẹ hắn.
Thì Khâu Kính Hựu có thể, cũng sẽ thực hiện lời hứa khi xưa.
Và bọn họ sẽ có những khoảng thời gian, ngọt ngào giống như lúc này.
Và cũng sẽ không có chuyện, hắn đối xử tàn nhẫn với Đới Hạnh San, giống như lúc trước.
Khâu Kính Hựu nhìn Quản gia Ngô, cẩn thận dặn dò thêm.
- Một lát, sẽ có người của cửa hàng tiện lợi, đem hàng hoá tôi đã đặt mua đến. Chú lấy sữa cho bà bầu trong số những món hàng hoá đó, pha cho Hạnh San một ly sữa ấm.
- Nhân viên cửa hàng nói với tôi, mấy loại sữa tôi mua có thể làm giảm tình trạng ốm nghén, suy nhược cơ thể của người mẹ, và cung cấp đủ dưỡng chất thiết yếu, cho sự phát triển của thai nhi.
Lúc này, Đới Hạnh San nhìn Khâu Kính Hựu không rời.
Không ngờ hắn lại chu đáo như vậy.
Còn đặt mua cả sữa bà bầu cho cô.
- Mà từ bây giờ trở đi, nếu tôi có việc bận mà về trễ, thì cứ đúng giờ là chú cho người dọn đồ ăn lên cho Hạnh San, không cần phải chờ tôi đâu.
- Tôi không muốn con của tôi phải nhịn đói.
Ngô Cẩn một lần nữa chắp tay cúi đầu.
- Vâng, tôi đã rõ thưa Thiếu gia!
Khâu Kính Hựu vẫy tay ra hiệu, để Hàm Minh mang một chiếc hộp giấy đựng đồ ăn đến cho hắn.
- Nếu không còn chuyện gì nữa, thì tất cả ra ngoài làm việc tiếp đi.
Người làm cúi đầu rồi lần lượt rời khỏi phòng.
Hắn còn chưa lấy món ăn từ trong hộp nhựa ra.
Đới Hạnh San đã lập tức ngửi thấy mùi hương, của khoai lang nướng thơm phức.
Hình như cô đang thèm ăn món này.
Ngửi thấy mùi thơm của khoai lang, chẳng những không cảm thấy buồn nôn, mà ngược lại còn nuốt nước miếng.
Khâu Kính Hựu lấy từ trong hộp ra một củ khoai vừa phải, không quá lớn.
Để tránh việc ăn khoai lang vào buổi tối, sẽ khiến sẽ khiến Đới Hạnh San bị đầy bụng, không thể ăn thêm thứ khác.
Đặt hộp giấy lên mặt bàn kính.
Hắn cũng không ngại việc bàn tay có thể bị dính than, cẩn thận bóc sạch vỏ khoai, rồi mới đưa cho cô.
- Khoai lang có chứa các vitamin, chất sơ, mangan, đồng, pyridoxine, tốt cho bà bầu. Cô vừa nôn hết thức ăn ra rồi. Ăn tạm cái này trước đi, rồi một lát uống thêm sữa vào nữa là được.
Đới Hạnh San cũng không từ chối.
Mà chủ động tiếp nhận củ khoai trên tay Khâu Kính Hựu, đưa vào trong miệng cắn một miếng, ăn một cách ngon lành.
Quay sang nhìn dáng vẻ trầm tĩnh của hắn.
Cô cẩn thận nuốt xuống miếng khoai trong miệng, ngập ngừng hỏi.
- Sáng nay, có phải Thiếu gia nói chỉ cần, không phải chuyện em yêu cầu được rời khỏi anh, và chuyện xin cho ba mẹ em không phải ngồi tù. Thì em muốn gì cũng được, có đúng không?
Khâu Kính Hựu buồn mồm, lại với tay lấy hộp thuốc lá trên bàn, rút một điếu ngậm vào trong miệng.
Nghe thấy câu hỏi của Đới Hạnh San, bàn tay đã cầm máy lửa, nhưng không vội châm vào điếu thuốc.
Mà lại nhấc điếu thuốc ra khỏi miệng, để trả lời cô trước.
- Muốn xin cái gì thì nói luôn đi.
Không thể thoát khỏi tầm kiểm soát của Khâu Kính Hựu.
Bây giờ, Đới Hạnh San còn có thể mong mỏi điều gì khác, ngoài chuyện được gặp ba mẹ và em trai cô kia chứ?
Lần cuối, Đới Hạnh San được gặp người thân là vào bốn tháng trước.
Đới Hoà Văn thì cô không lo.
Chỉ sợ ba mẹ cô ở trong tù bị người ta đánh đập, hành hạ.
- Em... em muốn xin Thiếu gia... cho em được đến thăm ba mẹ và em trai.
- Về phía em trai cô, tôi sẽ cho phép cô đến thăm cậu ta. Nhưng với điều kiện là phải đợi qua ba tháng đầu thai nghén trước đã.
- Trong bệnh viện toàn mùi thuốc sát trùng. Cô nghén như thế này, vào trong đó sẽ lại càng cảm thấy buồn nôn hơn. Thử nhớ lại xem, hai ngày trước ở trong bệnh viện, cô khó chịu như thế nào?
Nhìn thấy Đới Hạnh San vì sinh con cho hắn, mà phải khổ sở chống chọi với cảm giác buồn nôn, mệt mỏi, khó chịu.
Không ăn được, không uống được.
Khâu Kính Hựu thật sự cảm thấy xót xa.
Nhưng đứa trẻ trong bụng cô bắt buộc phải sinh ra.
Hắn thật sự không biết, bao lâu nữa thì Đới Hạnh San sẽ rời khỏi hắn.
Nếu như đến một ngày quyền lực của Khâu Kính Hựu, không còn có thể trói chân cô được nữa.
Thì chí ít vẫn còn con của bọn họ, là sợi dây gắn kết hắn và Đới Hạnh San.
Hắn không tin cô có thể bỏ mặc con của mình.
Càng không tin Đới Hạnh San có thể phủi sạch, mối quan hệ giữa hắn và thiên thần, đang trú ngụ ở trong bụng của cô bây giờ.
Đây là lần đầu tiên, và cũng sẽ là lần cuối cùng, Khâu Kính Hựu để Đới Hạnh San mang thai, và sinh con cho hắn.
Khâu Kính Hựu muốn có con với cô.
Nhưng lại càng muốn Đới Hạnh San bình an, vô sự ở bên cạnh hắn hơn.
Một lần để cô đánh cược với sinh mệnh, để sinh con cho hắn là quá đủ rồi.
- Với lại, một khi cho cô gặp Đới Hoà Văn rồi, cô chắc chắn sẽ không kìm chế được sự xúc động. Lỡ như cô trong lúc kích động, làm ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng, thì phải làm thế nào?
- Em trai cô ở trong bệnh viện, được đội ngũ Y - Bác sĩ chăm sóc tận tình. Cô đến đó, Đới Hoà Văn cũng chẳng thể mở mắt mà nói chuyện với cô. Thế thì sao phải tự làm khổ mình ra?
Nghe những lời mà Khâu Kính Hựu vừa nói, hai bàn tay cầm miếng khoai đặt trên đùi vô thức siết chặt lại.
Chút hy vọng mong manh, chút háo hức, mong chờ, vì nghĩ rằng hắn sẽ đồng ý để cô đi thăm Đới Hoà Văn.
Bây giờ, toàn bộ đều bị dập tắt.
Khâu Kính Hựu không phải người thân ruột thịt của Đới Hoà Văn.
Làm sao mà hiểu được Đới Hạnh San đã kỳ vọng, về chuyện sẽ có một ngày phép màu sẽ xuất hiện, cho em trai cô có thể tỉnh lại như thế nào.
Cho dù Đới Hoà Văn không thể tỉnh lại để nói chuyện với cô.
Thì đối với một người làm chị như Đới Hạnh San mà nói.
Việc được nhìn thấy em trai, được chạm vào gương mặt của nó, được nắm tay nó, độc thoại với nó.
Cũng đã là một niềm hạnh phúc.
- Còn về phần ba mẹ cô. Đợi cô sinh con ra đi đã, rồi tôi sẽ đưa cô đi thăm bọn họ. Tôi không muốn con của mình chưa chào đời, đã phải tiếp xúc với môi trường ở trong trại giam đâu.
Đối với lời từ chối lần này, dường như Đới Hạnh San cũng đã lường trước được.
Khâu Kính Hựu không cho cô đến thăm em trai, thì sao có thể để cô đến gặp mặt ba mẹ của mình chứ?
Thế mà hắn còn nói là chỉ cần cô ngoan ngoãn dưỡng thai, thì muốn gì hắn cũng chiều.
Từ bây giờ, Đới Hạnh San sẽ không bao giờ, tin lời Khâu Kính Hựu nói nữa.
Mặc dù vô cùng khó chịu, vì hắn không cho cô đi thăm người thân.
Nhưng Đới Hạnh San lại chẳng dám, tỏ thái độ bất mãn với Khâu Kính Hựu.
Mà chỉ có thể miễn cưỡng chấp nhận với quyết định của hắn.
Nếu như phải đợi đến khi sinh con ra, cô mới có thể được gặp ba mẹ.
Thì có nghĩa là hơn một năm, Đới Hạnh San mới lại được nhìn thấy, những người đã có ơn sinh thành, nuôi dưỡng cô đến lớn như thế này.
Trả lời xong câu hỏi của Đới Hạnh San.
Khâu Kính Hựu định bụng châm điếu thuốc, vẫn đang cầm trên tay.
Nhưng khi chợt nhớ ra, khói thuốc lá có thể ảnh hưởng, đến đứa bé trong bụng của cô.
Hắn đã ném điếu thuốc kia, vào trong khay gạt tàn ở trên mặt bàn.
Điếu thuốc đã bị dịch vị trong miệng của Khâu Kính Hựu làm ướt, không thể giữ lại nữa.
Hắn lại quay sang phân phó Hàm Minh, nãy giờ vẫn đứng ở trong phòng.
- Cậu đi mua cho tôi một gói kẹo nhai.
Khâu Kính Hựu hút thuốc đã sớm thành nghiện.
Nếu như lúc rảnh rỗi mà không phì phèo điếu thuốc, thì hắn chắc chắn sẽ cảm thấy nhạt miệng.
Cho nên, mới bảo Hàm Minh đi mua kẹo về, để hắn nhai cho đỡ buồn mồm.
Đợi Hàm Minh cúi đầu rời khỏi phòng.
Khâu Kính Hựu mới lại quay sang nhìn Đới Hạnh San.
Trông thấy vẻ mặt buồn bã của cô.
Hắn biết rằng Đới Hạnh San,không bằng lòng với quyết định của hắn.
Nhưng chẳng qua là không dám chống đối, nên mới không nói gì.
- Được rồi! Đừng buồn nữa. Thế này đi, tôi sẽ bảo người cho lắp đặt một cái camera, trong phòng bệnh của Đới Hoà Văn. Để mỗi ngày cô đều có thể được nhìn thấy cậu ta. Như thế đã được chưa?
Khâu Kính Hựu vươn tay vuốt tóc cô, trầm giọng nói.
- Ngoan, cố gắng chịu đựng thêm hơn một tháng nữa. Đợi cho qua ba tháng đầu của thai kỳ, là mọi chuyện sẽ ổn thôi. Đến lúc đó, tôi đảm bảo sẽ đưa cô đến thăm em trai cô.
Đới Hạnh San bây giờ, chẳng dám kỳ vọng nhiều ở Khâu Kính Hựu.
Thôi thì... đến đâu hay đến đấy.
Ít nhất, mỗi ngày đều được nhìn thấy Đới Hoà Văn, qua một cái màn hình.
Cũng coi như là một niềm an ủi đối với cô trong lúc này.
- Cảm ơn Thiếu gia!