Nhành Hồng Cho Ác Quỷ

Chương 12: Hai tháng mà ngỡ như hai năm.




Rõ ràng đã lường trước được, thế nào hắn cũng giống như mọi ngày, giải phóng tinh binh trực tiếp vào mặt cô.

Nhưng chẳng hiểu sao mỗi lần đến đoạn này, Đới Hạnh San vẫn không tránh khỏi giật mình.

Mặc cho thứ chất lỏng nhớp nháp màu trắng đục dính đầy trên mặt, một số ít tinh dịch còn bắn vào mắt, nhưng cô cũng không dám đưa tay lên lau đi.

Đới Hạnh San tay chân phải cố gắng nhanh nhẹn, trong khi cô vẫn chưa khỏi bệnh, sức khỏe vẫn còn rất yếu, sắc mặt gần như trắng bệnh.

Cô vươn tay cầm lấy vòi hoa sen, cẩn thận mà nhẹ nhàng giúp Khâu Kính Hựu làm sạch dị vật bằng nước ấm.

Đặt vòi hoa sen vào vị trí của nó, Đới Hạnh San cầm một chiếc khăn mềm, cẩn thận lau khô vật thể đã xẹp xuống, sau khi phóng thích hạt giống ở giữa hai chân hắn.

Rồi nhanh chóng buộc lại dây áo choàng ngủ về như cũ cho Khâu Kính Hựu.

Đến lúc này, hắn mới chậm rãi vươn tay bóp chặt cằm nhỏ của cô nâng lên, thích thú nhìn tinh dịch đang dần hoá lỏng, chảy dài trên lớp da thịt ở sống mũi và má của Đới Hạnh San.

- Khuôn mặt này của cô, cho dù có xinh đẹp cách mấy, thì cũng chỉ xứng để tôi bắn tinh vào thôi. Hiểu chưa?

Buông một câu sỉ nhục cô. Khâu Kính Hựu lại không có chút tình người nào, mà dùng bàn tay đang nắm giữ cằm nhọn của Đới Hạnh San, cố ý đẩy mạnh đầu nhỏ của cô về phía sau.

Hành động bộc phát không một lời báo trước của hắn, khiến Đới Hạnh San không có sự chuẩn bị.

Đôi chân đang ở tư thế quỳ gối dưới bề mặt sàn nhà đầy nước, trong phút chốc phải chuyển sang ngồi bệt xuống.

Hai lòng bàn tay theo phản xạ bị đập mạnh xuống bề mặt đá hoa.

Xong việc, Khâu Kính Hựu lạnh lùng xoay người rời khỏi phòng, mà không cần quan tâm Đới Hạnh San bây giờ đau như thế nào.

Cô chẳng hiểu tại sao, hắn không chỉ dừng lại ở việc hành hạ thể xác của cô, mà còn thường xuyên buông những lời nói khó nghe, chạm vào lòng tự tôn của Đới Hạnh San.

Khiến cho trong lòng cô cảm thấy tổn thương vô cùng.

Những giọt nước mắt không màu thi nhau rơi xuống, hoà cùng với tinh dịch trên mặt Đới Hạnh San.

Chỉ mới bị Khâu Kính Hựu bắt làm nô lệ hai tháng, mà cô cứ ngỡ bản thân đã ở đây hai năm.

Cũng không biết cuộc sống khổ sở này, đến bao giờ mới kết thúc.

Nhớ ra bản thân còn có việc phải làm, Đới Hạnh San cố gắng kìm nén sự đau đơn ở hai lòng bàn tay, cũng như phần hai cẳng chân do vừa rồi vội chạy lên lầu, mà liên tục đập vào cạnh bậc thang.

Cô vội vàng vặn nước ra, sửa sạch những thứ ô uế trên mặt, rồi vịn vào cạnh chậu rửa mặt mà từ từ đứng dậy, nhanh chân rời khỏi phòng tắm.

Khi Khâu Kính Hựu bước ra ngoài, thì Hầu gái cũng đã nhanh chóng chuẩn bị một bộ đồ mới, đã được ủi phẳng, đứng đợi sẵn ở trong phòng ngủ của hắn.

Nhìn thấy hắn xuất hiện, người nào, người nấy đều cúi đầu thật sâu, ngay đến thở cũng không dám thở mạnh.

Tính khí của Thiếu gia nhà này, trước nay vốn rất thất thường.

Người làm không thể lường trước được, khi nào thì Khâu Kính Hựu sẽ lại nổi giận, mà đập phá đồ đạc, hành hạ bọn họ.

Cho nên, bất cứ lúc nào người làm trong nhà cũng đều phải thật cẩn thận, không dám lơ là dù chỉ một giây.

Đới Hạnh San đi theo phía sau lưng Khâu Kính Hựu, đến lúc này nhanh nhẹn bước lên, giúp hắn thay quần áo.

Khâu Kính Hựu dường như cảm thấy cái việc hắn khỏa thân trước mặt một đám Hầu gái, hay Vệ sĩ là điều hết sức bình thường.

Thậm chí, hắn còn có thể cùng Đới Hạnh San làm tình trước mặt người làm trong nhà.

Chẳng phải thời xưa, các Hoàng đế vẫn thường để Cung nữ hầu hạ tắm rửa, thay quần áo hay sao?

Vả lại, với tư thế mà Khâu Kính Hựu đang đứng, thì đám Hầu gái căn bản chỉ nhìn thấy phần lưng trần rắn chắc của hắn.

Còn ở trước mặt Đới Hạnh San, thì Khâu Kính Hựu lại càng chẳng có gì phải ngại.

Bởi... cô và hắn làm tình với nhau, đến nay cũng chẳng phải ngày một, ngày hai.

Có chỗ nào trên người của Khâu Kính Hựu, mà Đới Hạnh San chưa từng được thấy qua đâu chứ?

Mà kể cả bây giờ hắn có xoay người lại mà chưa mặc quần áo, còn phải xem đám người làm này có gan để nhìn không.

Hay là càng phải cúi thấp đầu xuống, nhắm tịt hai mắt lại?

Dây thần kinh xấu hổ của đám đàn bà, con gái vô cùng nhạy cảm.

Có khi đàn ông khỏa thân không biết xấu hổ, mà phụ nữ nhìn thấy lại ngay lập tức cảm thấy ngại, rồi phải vội vàng quay mặt sang hướng khác.

Mà cho dù bọn họ có nhìn thấy, một thân trần trụi của Khâu Kính Hựu thì sao chứ?

Bọn họ có thể chạm vào người hắn, khi chưa được sự cho phép của chủ sao?

Đợi chiếc áo choàng ngủ trên người, được thay thế bằng một bộ Âu phục, giúp toát lên sự lịch lãm cho phái mạnh.

Khâu Kính Hựu mới xoay người ngồi xuống chiếc ghế gỗ, được thiết kế theo phong cách hoàng gia, tân cổ điển.

Tuỳ tiện để Đới Hạnh San quỳ gối xuống dưới sàn nhà, mang giày vào cho hắn.

Nếu Khâu Kính Hựu đã gọi cô là chó con, thì hắn nhất định sẽ biến cô thành giống như một con chó thật sự.

Nhìn thấy Đới Hạnh San cũng giống như đám Hầu gái trong nhà, phải quỳ gối hầu hạ Khâu Kính Hựu.

Có vài người chắc chắn sẽ cảm thấy hả hê trong lòng.

Xong, lại không có bất cứ người nào, dám để lộ tâm tư của mình, ra trước mặt Khâu Kính Hựu.

Ngô Cẩn đứng một bên khom lưng, cúi đầu.

Chợt, ông để ý thấy một cô Hầu gái, hai tay bưng khay gỗ có đựng một tách cafe mới pha, nãy giờ vẫn e dè không dám đem đến chỗ Khâu Kính Hựu.

Cô Hầu gái này trước giờ tính tình có chút nhút nhát.

Quản gia đoán vừa rồi nhìn thấy Khâu Kính Hựu nổi giận, lớn tiếng với người làm, đã khiến cô bé này đối với Thiếu gia, đã sợ càng thêm sợ.

Thế là ông bèn hướng Khâu Kính Hựu, nói giúp cho cô Hầu gái này mấy lời.

- Thiếu gia... Hạnh San hôm nay dậy muộn, chưa kịp chuẩn bị cafe cho cậu. Tôi đã dặn dò Hầu gái pha cafe theo khẩu vị của cậu. 

- Hay là... cậu uống thử một ngụm, xem có vừa miệng hay không. Nếu không được thì Thiếu gia cứ trực tiếp dạy bảo, để lần sau lỡ như Hạnh San bận, thì Hầu gái cũng biết đường mà pha cafe cho cậu.

Nghe Ngô Cẩn có lời, hắn mới chậm rãi nâng mi nhìn đến một cô Hầu gái có vóc dáng nhỏ nhắn, hai tay bưng khay gỗ, nãy giờ vẫn luôn cúi đầu, vẻ mặt cô ta có vẻ vô cùng căng thẳng.

Mặc dù vẫn một mực cúi đầu, nhưng có vẻ cô Hầu gái kia cũng biết được Khâu Kính Hựu đang chú ý đến mình.

Khiến cô ta lại càng thêm lo sợ.

Bởi vì hiểu rõ tính khí của hắn, nên cô Hầu gái này mới không thể không phát run.

Đừng bảo là để Khâu Kính Hựu chê cafe do cô ta pha.

Chỉ cần hắn nhìn không thuận mắt một cái, là cô ta cũng xác định tiêu đời.

- Đem qua đây.

Chỉ một câu này của Khâu Kính Hựu, đã khiến cô Hầu gái kia sửng sốt, quên luôn cả tình hình trước mắt, nhịn không được mà ngẩng đầu, trố mắt nhìn hắn.

Không phải là từ khi Đới Hạnh San đến đây, Khâu Kính Hựu chỉ ăn đồ ăn do cô nấu, uống cafe do cô pha hay sao?

Hơn nữa, chỉ mới chưa đầy nửa tiếng trước, hắn còn tức giận mà gạt tách cafe do Hầu gái pha xuống dưới sàn nhà, khiến cho nó vỡ tan tành.

Sao bây giờ Quản gia mới nói có mấy câu, Khâu Kính Hựu đã liền đồng ý nếm thử cafe do Nhã Đề pha rồi?

Phải, cô Hầu gái đang bưng cafe kia có tên là Nhã Đề.

Cô ta đang nghĩ, liệu trong này hắn có âm mưu gì không đây?

- Ngây ra đó làm gì? Còn không mau đem cafe đến, để Thiếu gia uống thử?

Ngô Cẩn thấy Nhã Đề cứ ngây người ra.

Ông lại phải nhìn sắc mặt của Khâu Kính Hựu một lượt, rồi nghiêm giọng nhắc nhở cô ta.

Đến cả người từng cứu mạng Khâu Kính Hựu như Ngô Quản gia, còn phải sợ hắn đến không dám đi quá chức phận của một người làm.

Người khác có thể không sợ hắn được hay sao?

Đúng là chuyện mấy chục người làm, cũng không hầu hạ nổi một cậu chủ là có thật.

Lúc này, Đới Hạnh San đã xỏ giày cho Khâu Kính Hựu xong.

Cô liền cầm đôi dép đi trong nhà của hắn, nhẹ nhàng lùi qua đứng một bên, để nhường chỗ cho Nhã Đề mang cafe đến chỗ hắn.

Cô Hầu gái bị giọng nói của Ngô Cẩn làm cho giật mình.

Nhã Đề có hơi luống cuống, rồi cũng vội vàng bưng khay gỗ đến chỗ Khâu Kính Hựu đang ngồi.

Cô ta cố tình hạ thấp tay, để tách cafe được đưa đến vừa tầm tay của hắn, không tránh khỏi run sợ mà nói.

- Mời... mời Thiếu gia dùng cafe...

Khâu Kính Hựu vươn ra tay dài, cầm lấy tách cafe từ trong khay gỗ.

Hơi nghiêng người dựa vào thành ghế, nhàn nhã thưởng thức tách cafe vẫn còn ấm.

Sau đó, hắn lại nghiêng đầu nhìn Nhã Đề.

Hơn nữa, còn nhìn một cách rất chăm chú.

Nhã Đề thấy Khâu Kính Hựu cứ nhìn mình chằm chằm, mãi cũng không chịu di dời tầm mắt.

Cô ta đoán chắc cafe do cô ta pha, không hợp với khẩu vị của hắn, và Khâu Kính Hựu chuẩn bị nổi giận lần nữa.

Lần này, Nhã Đề sợ hãi đến mức tái xanh mặt mày.

Vội vàng quỳ xuống dưới chân hắn.

- Em... em xin lỗi...! Lần... lần sau em sẽ học cách pha cafe, sao cho hợp khẩu vị của Thiếu gia! Xin cậu tha cho em lần này.

Khâu Kính Hựu trông thấy bộ dạng hoảng sợ, ấp úng mãi mới nói được một câu của Nhã Đề, rồi nhếch môi cười.

- Đúng là nhát như thỏ. 

Hắn chậm rãi đặt tách cafe lên mặt bàn kính, rồi từ từ đứng dậy, lại chắp hai tay sau lưng, hạ tầm mắt nhìn xuống cô Hầu gái vẫn còn đang quỳ dưới chân mình mà nói.

- Cafe... không tệ.

Dứt lời, Khâu Kính Hựu trực tiếp đi qua chỗ Nhã Đề đang quỳ.

Đến lúc sắp bước qua cửa chính phòng ngủ, hắn tự nhiên lại quay đầu lại mà nói.

- Nhưng tôi vẫn thích Đới Hạnh San pha cafe cho tôi hơn.

Nói xong lời này, Khâu Kính Hựu liền đi mất, và không có chuyện quay lại nữa.

Hắn không chỉ có một sở thích hành hạ người khác, mà còn có sở thích hù dọa người khác.

Khâu Kính Hựu cảm thấy thỏa mãn, khi nhìn thấy người khác trong bộ dạng sợ hãi tột độ, quỳ sụp dưới chân hắn.

Mà Đới Hạnh San nhìn thấy lần này hắn không trách phạt Nhã Đề.

Trong lòng cũng ngầm hiểu ra được một chuyện.

Đó là Khâu Kính Hựu không phải không biết trêu chọc người khác, cũng không phải chỉ có một biểu cảm duy nhất.

Chỉ là... những thứ đẹp đẽ của hắn, không bao giờ dành cho cô.