Nhành Hồng Cho Ác Quỷ

Chương 118: Muốn gì tôi cũng chiều.




Thấy Khâu Phu nhân vừa mở miệng, câu đầu tiên đã nhắc đến Châu Tinh Sa.

Đới Hạnh San lập tức cảm thấy căng thẳng.

Nếu như để ông bà Khâu biết, cô là người chen vào mối quan hệ giữa Khâu Kính Hựu và Châu Tinh Sa.

Còn khiến hắn đưa Châu Tinh Sa rời khỏi ngôi biệt thự này.

Thì không biết sẽ như thế nào.

Khâu Phu nhân đã hỏi như vậy, thì có nghĩa là suốt một tháng qua, Châu Tinh Sa không phải đã trở về Canada.

Vậy rốt cuộc Khâu Kính Hựu đã đem cô ta đi đâu?

Châu Tinh Sa rốt cuộc là còn sống hay đã chết?

Khâu Kính Hựu cũng đã sớm đoán được, thế nào cũng có ngày mẹ hắn gọi điện, hỏi về tình hình của Châu Tinh Sa.

Nên cũng chẳng có một chút lúng túng.

- À, con với Tinh Sa vừa nhận lời tham gia một thử thách. Nếu như trong vòng hai tháng. mà không sử dụng điện thoại, máy tính, hay bất cứ công cụ điện tử nào có thể truy cập vào Internet. Thì sẽ nhận được số tiền thưởng là một triệu tệ.

- Chưa được mấy ngày con đã phải bỏ cuộc rồi. Nhưng Tinh Sa là người có tính hiếu thắng cao, con khuyên thế nào cô ấy cũng nhất quyết không chịu thua.

- Ban sáng, Tinh Sa nói muốn đi mua sắm để giết thời gian, cho đỡ buồn tay, buồn chân. Để một lát cô ấy về, con sẽ khuyên cô ấy gọi cho chú dì Châu.

- Mẹ không cần phải lo lắng đâu.

Khâu Kính Hựu dùng dao nĩa cắt một ít mì Lasagna.

Sau khi trả lời câu hỏi của Khâu Phu nhân, hắn mới đưa nĩa mì trong tay vào miệng nếm thử.

Mà sau khi Khâu Phu nhân nghe thấy, lời giải thích của cậu con trai, thì rất không hài lòng.

- Không phải lần trước anh nói với mẹ rằng, tài sản của anh đủ bao nuôi vài chục cô vợ hay sao? Chỉ có một triệu tệ, không phải anh cho con bé là được rồi hay sao? Sao lại để người lớn bên kia, họ lo lắng như vậy?

Khâu Kính Hựu cầm ly rượu trên bàn lên uống một ngụm.

Sau khi đặt xuống, thuận tay liền cầm khăn lau miệng.

- Vấn đề ở đây không phải là tiền. Mà là Tinh Sa cô ấy muốn chinh phục những thử thách khó.

- Chứ mẹ nghĩ mà xem. Nếu thứ cô ấy cần là tiền, thì nhà họ Châu cũng đâu có thiếu. Làm gì đến lượt con cho cô ấy tiền nữa đâu.

Bà Khâu nghe đến đây, mới thôi cằn nhằn với Khâu Kính Hựu.

- Được rồi! Thế để mẹ báo với ba mẹ của Tinh Sa, cho ông bà bên đó đỡ lo.

- Mà anh cũng xem thế nào, sắp xếp công việc, sớm tổ chức hôn lễ với con bé đi. Chứ mẹ là mẹ thấy Tinh Sa, nó mong được gả vào nhà chúng ta lắm rồi đấy.

Từ khi được nhà họ Khâu nhận nuôi đến bây giờ.

Hầu hết mọi chuyện, hắn đều nghe theo sự sắp đặt của ông bà Khâu.

Nhưng chỉ riêng lần này, Khâu Kính Hựu không thể nghe lời Khâu Phu nhân được.

- Thú thật thì con cũng muốn sớm yên bề gia thất. Nhưng không hiểu sao ở trước mặt ba mẹ, thì Tinh Sa tỏ ra muốn sớm được gả cho con. Mà khi chỉ có hai người bọn con, thì cô ấy lại nói chưa muốn kết hôn sớm, còn muốn được tự do bay nhảy thêm một hai năm nữa.

- Con cũng không biết thật sự Tinh Sa muốn cái gì nữa.

Rõ ràng sự thật là hơn một tháng trước, Châu Tinh Sa đã đề cập với hắn, mong muốn bọn họ có thể sớm kết hôn.

Nhưng nếu như muốn dựng lên chuyện Châu Tinh Sa đã có người mình yêu, và không muốn kết hôn với hắn để hủy bỏ hôn sự này.

Thì Khâu Kính Hựu tuyệt đối không thể nói sự thật, cho mẹ nuôi của hắn biết.

Xem ra, lần này phải giải quyết triệt để chuyện của Châu Tinh Sa.

Thì sau này, Khâu Kính Hựu mới không bị Khâu Phu nhân gọi điện phàn nàn, về chuyện giữa hắn và cô ta nữa.

Bà Khâu có vẻ còn chiều con dâu tương lai, hơn cả việc yêu quý đứa con trai là Khâu Kính Hựu.

Nghe qua chuyện Châu Tinh Sa chưa muốn kết hôn sớm, liền cũng không miễn cưỡng.

- Thôi vậy, chuyện riêng của hai đứa thì hai đứa tự lo liệu, mẹ sẽ không can thiệp vào nữa. Khi nào hai đứa muốn cưới thì cưới.

- Nhưng anh nhớ là phải quan tâm, chăm sóc tốt cho Tinh Sa. Anh mà bắt nạt con bé, là không xong với mẹ đâu.

Hai mẹ con họ nói chuyện thêm mấy câu.

Khâu Phu nhân cuối cùng cũng chịu cúp máy.

Khâu Kính Hựu nhìn qua, thấy bát cơm của Đới Hạnh San chưa vơi đi được bao nhiêu.

Lại nhìn hành động cầm đũa. đưa từng xêu cơm trắng vào trong miệng của người trước mặt.

Cứ như thể mỗi lần, cô chỉ gắp đúng một hạt cơm.

Hắn lập tức có chút khó chịu, nhưng cũng không tiện nổi nóng với Đới Hạnh San.

Vì sợ ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng cô.

- Nhiệm vụ của cô trong trưa nay, là phải ăn tối thiểu hai bát cơm, và phải ăn hết toàn bộ thức ăn, trong khẩu phần ăn của mình.

- Cứ với tốc độ ăn uống của cô như thế này, thì đến chiều tối cũng không xong được đâu.

- Đừng quên, cô bây giờ là ăn cho ba người.

Đới Hạnh San nãy giờ vẫn luôn chú ý lắng nghe, cuộc đối thoại giữa Khâu Kính Hựu và mẹ của hắn.

Nhưng cô cũng không quan tâm chuyện, hắn nói Châu Tinh Sa chưa muốn kết hôn sớm, là thật hay chỉ là lời nói dối của Khâu Kính Hựu.

Bị lời nhắc nhở của hắn làm cho giật mình.

Đới Hạnh San lại cúi đầu cặm cụi ăn phần ăn, mà Khâu Kính Hựu đã sai người làm chuẩn bị.

Theo chế độ dinh dưỡng cho bà bầu, mà Chuyên gia đã thiết lập.

Dưới sự đốc thúc của hắn, tốc độ tiêu thụ thức ăn của cô, đã có vẻ năng suất hơn so với vài giây trước.

Nhưng cứ ăn được một lát, Đới Hạnh San lại hơi ngẩng đầu, lén lút nhìn sắc mặt của Khâu Kính Hựu.

Bây giờ, hắn đối với cô kiên nhẫn hơn rất nhiều.

Đợi Đới Hạnh San ăn xong, Khâu Kính Hựu đứng dậy vòng hai tay ôm lấy cơ thể của cô.

Đem người từ phòng ăn đi tới trước cửa thang máy.

Hai tay Đới Hạnh San không tự chủ, ôm chặt lấy cổ người đàn ông.

Nhìn đám người làm đang đứng phía sau bọn họ, không khỏi khiến cô xấu hổ đến đỏ mặt.

Hiện tại, hai tay Khâu Kính Hựu đều bận, ôm lấy thân hình mềm mại của người trong lòng.

Lại phải để Hàm Minh giúp bấm nút mở cửa thang máy.

Cánh cửa inox vừa được mở ra, hắn liền bế Đới Hạnh San tiến vào bên trong không gian, không quá lớn nhưng cũng chẳng phải nhỏ.

Mà chỉ cần cánh cửa kia đóng lại lần nữa, nó sẽ lập tức giống như đang cô lập bọn họ, với thế giới bên ngoài.

Đến khi chỉ còn hai người, cô mới nhìn Khâu Kính Hựu mà nhẹ nhàng nói.

- Thiếu gia, có thể thả em xuống không? Em có thể tự đi được.

Hắn không nhìn Đới Hạnh San, đôi mắt đen láy lành lạnh phản chiếu lên cánh cửa thang máy.

- Để cô tự đi, rồi để cô cố tình té ngã, làm hỏng cái thai trong bụng sao? Tôi đâu có ngu như vậy.

Một câu này cũng đủ thấy, Khâu Kính Hựu quan tâm đến đứa bé trong bụng của cô như thế nào.

Nếu như không phải, do Đới Hạnh San đang mang thai đứa con của hắn.

Thì có lẽ Khâu Kính Hựu cũng không quan tâm, ân cần, chu đáo với cô như thế này.

Cửa thang máy vừa mở ra, hắn trực tiếp ôm Đới Hạnh San đến trước phòng ngủ của mình.

Đợi Vệ sĩ mở cửa ra, Khâu Kính Hựu không một hành động thừa thãi, mà lập tức ôm cô bước vào trong phòng.

Đặt Đới Hạnh San ngồi lên trên giường, hắn trầm giọng nhắc nhở.

- Bây giờ tôi có việc phải ra ngoài, buổi tối sẽ về sớm với cô. Ở nhà nếu thấy buồn chán thì có thể xem tivi, hoặc là đọc sách.

- Một lát, tôi sẽ cho người chuyển tủ sách ở phòng làm việc, qua bên này cho cô.

- Chán rồi thì có thể xuống dưới nhà ngắm hoa, tưới cây.

Bọn họ bây giờ, trông không giống quan hệ chủ nhân và nô lệ nữa.

Mà giống một cặp vợ chồng đang rất yêu thương nhau hơn.

Khâu Kính Hựu hơi khom người, vươn tay vuốt tóc cô.

- Ngoan, không cần nghĩ ngợi nhiều, mà ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng.

- Chỉ cần cô ngoan ngoãn dưỡng thai cho tốt. Trừ chuyện rời khỏi đây, và chuyện muốn ba mẹ cô có thể ra khỏi tù ra, thì muốn gì tôi cũng chiều.

Đới Hạnh San mím môi im lặng nhìn hắn mà không nói.

Xem như là đồng ý với Khâu Kính Hựu.

Thấy cô ngoan như vậy, Khâu Kính Hựu tương đối hài lòng.

Trước khi rời khỏi biệt thự, còn không quên dặn dò Quản gia.

- Tầm nửa buổi chiều thì mang lên cho Hạnh San một đĩa trái cây. Chú nhớ hỏi Chuyên gia dinh dưỡng xem, loại trái cây nào bà bầu không được ăn, để mà tránh đi.

...

Ra khỏi biệt thự, Khâu Kính Hựu đến Tập đoàn xem xét thái độ làm việc của người dưới quyền trước.

Rồi mới đến biệt thự ở vùng ngoại ô, nơi giam giữ Châu Tinh Sa.

Dù sao chuyện liên quan đến Châu Tinh Sa, bây giờ đối với hắn mà nói.

Cũng chẳng phải chuyện gì quá quan trọng, để mà phải ưu tiên làm trước.

Toàn bộ đồ đạc của cô ta đã được xếp gọn vào trong một cái vali.

Khâu Kính Hựu dự tính sẽ để Châu Tinh Sa, bay về Thiên Tân ngay trong tối hôm nay.

Hơn một tháng không gặp, trông Châu Tinh Sa gầy dộc hẳn đi.

Cũng chẳng còn vẻ kiêu ngạo giống như trước kia.

Cả khuôn mặt mang một dáng vẻ dịu dàng, trông thật giống bộ dạng của Đới Hạnh San.

Mà dáng vẻ này của Châu Tinh Sa, cũng là thứ mà Khâu Kính Hựu muốn thấy.

Sau một khoảng thời gian dài, giam nhốt cô ta ở đây.

Đứng trước mặt Châu Tinh Sa, hắn nhẹ nhàng vươn tay vén lọn tóc mai của cô ta ra sau mang tai, nở một nụ cười lành lạnh.

- Hơn một tháng ở đây, thấy cô đã hiểu chuyện hơn rất nhiều. Cho nên, hôm nay tôi đặc biệt đến thả cô ra. Cho cô được trở về Canada, đoàn tụ với người thân.

- Nhưng trước đó, cô phải đến Thiên Tân, nói với ba mẹ tôi rằng cô đã có người mình yêu, và muốn hủy bỏ hôn ước giữa tôi và cô.

Châu Tinh Sa bây giờ. cứ giống như một bức tượng, mang hình hài của một người con gái.

Ngoan ngoãn đứng im, để Khâu Kính Hựu tuỳ ý chạm vào cơ thể.

Hoàn toàn không có một chút phản kháng.

- Tôi biết cô là người thông minh, khi về gặp ba mẹ tôi rồi, sẽ tự biết cách giải thích, về tình hình sức khỏe của cô hiện giờ. Cũng sẽ biết chuyện gì nên nói

, và không nên nói.

- Nhưng tôi vẫn muốn nhắc nhở cô. Nếu như cô có thể khiến cuộc hôn nhân giữa chúng ta, thuận lợi bị hủy bỏ. Đồng thời, ngoan ngoãn trở về Canada. Thì tôi đảm bảo sẽ không còn người nào, biết chuyện cô bị làm nhục.

- Còn nếu như cô dám ở trước mặt người khác, nói những chuyện đáng ra không nên nói, làm ảnh hưởng đến danh dự của tôi. Thì không chỉ có đoạn clip kia bị tung lên mạng, mà bản thân cô cũng chuẩn bị sẵn tinh thần, mà ăn cơm tù đi.

Bây giờ, Châu Tinh Sa đối với Khâu Kính Hựu mà nói, chỉ có căm hận và sợ hãi.

Hoàn toàn không còn ôm mộng được gả cho hắn nữa.

Biết không thể đấu lại được Khâu Kính Hựu.

Cô ta bây giờ, cũng chỉ mong sớm ngày được rời khỏi nơi này.

Trở về Canada, và vĩnh viễn không bao giờ quay lại Trung Quốc nữa.